HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN - PHẦN 2: ÁM LÂN

Chu Mạt Mạt là sinh viên khoa hóa đại học Thanh Đô. Qua giữa trưa, cô gái mạo hiểm mặt trời nóng rực đi vào phòng thí nghiệm.

Chu Mạt Mạt rất bất ngờ: “Kha Ái? Cậu đến rồi à. Tớ nghĩ cậu…”

Kha Ái vẫn là bộ dáng im lặng ôn hòa như cũ, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện mắt hơi sưng đỏ.

“Tớ không sao.” Giọng Kha Ái trầm thấp dịu dàng: “Chỉ là cảnh sát… còn chưa tìm được em trai tớ.”

Trong lòng Chu Mạt Mạt rầu rĩ. Hôm trước Kha Ái đột nhiên bị cảnh sát mang đi, cũng hù dọa mọi người. Tuy kinh ngạc, nghi hoặc, nhưng cẩn thận suy nghĩ, tất cả mọi người đều không tin một cô gái như Kha Ái sẽ làm chuyện gì trái pháp luật. Tuy mấy tháng trước, tinh thần Kha Ái dường như hơi sa sút, có một thời gian không cùng tham gia hoạt động với mọi người, nhưng sau đó dần trở về bình thường. Hôm qua từ cục cảnh sát trở về Kha Ái nói cho mọi người biết bởi vì em trai bị mưu sát, nên mới bị cảnh sát tra hỏi. Mọi người vô cùng đồng cảm với Kha Ái.

“Cậu ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi.” Chu Mạt Mạt thân thiết nói, “Một mình tớ làm thí nghiệm là được rồi.”

Kha Ái lắc đầu: “Như vậy sao được chứ? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tớ không thể đùn đẩy hết chuyện của mình lên các cậu. Chúng ta bắt đầu đi.”

Chu Mạt Mạt gật đầu. Tuy tính cách Kha Ái dịu dàng hào phóng, nhưng luôn là cô gái rất có chủ kiến. Đây là nguyên nhân cả nam lẫn nữ đều thích Kha Ái.

“Tớ vào bên trong quan sát máy móc, cậu phụ trách bên ngoài nhé?” Kha Ái nói.

Chu Mạt Mạt: “Ừ, được.”

“Mạt Mạt.” Kha Ái ngập ngừng, “Tớ chỉ muốn yên tĩnh làm việc một mình, không bị phân tâm. Nếu không tớ… sẽ luôn nghĩ đến chuyện của em trai. Đang làm thí nghiệm cậu cũng đừng vào nhé.”

Chu Mạt Mạt vội đồng ý.

Kha Ái dịu dàng cười nói: “Cám ơn.” Xoay người đi vào phòng trong, đóng cửa lại. Chu Mạt Mạt lấy một ít ống nghiệm từ trong ngăn tủ ra, quay đầu lại, chỉ thấy tấm rèm trong phòng “xoạt xoạt” kéo xuống.

Chu Mạt Mạt không quá để ý.

Đó là thí nghiệm không quá phức tạp, nhưng cũng không đơn giản. Thí nghiệm chia làm hai phần: cô ở bên ngoài phân chia các thành phần hóa học, thao tác máy móc. Còn Kha Ái ở bên trong tập trung quan sát, ghi chép số liệu thay đổi trên máy tính của thí nghiệm, cũng hoàn thành báo cáo thí nghiệm. Cả quá trình cần đến 4, 5 tiếng đồng hồ.

Tuy công việc chủ yếu ở phía Chu Mạt Mạt, Kha Ái nhàn hơn một chút, nhưng nghĩ đến Kha Ái gặp biến cố lớn như vậy, hôn nay thực hành thí nghiệm cần tập trung cao độ, cẩn thận, cũng không thích hợp với Kha Ái. Vì vậy Chu Mạt Mạt vùi đầu vào bắt tay làm việc.

Phòng trong.

Kha Ái kéo rèm xuống, người đã thất thần một lúc. Cô ta ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ. Thời tiết rất tốt, mây trắng trời xanh. Sân trường đầy cây xanh, có người đi dạo, có người yên tĩnh ngồi. Cuộc sống của bọn họ yên ả tốt đẹp như thế.

Chỉ là không có ai biết có hài cốt của một người đã chôn sâu trong lòng đất, không thấy được ánh mặt trời.

Con người vô cùng tốt đẹp ấy.

Chính là bởi vì gặp phải đám người tầm thường tham lam, độc ác, người nọ không chịu khuất phục đã bị sát hại.

Bởi vì cô ta mà chết.

Kha Ái đứng yên trong chốc lát, khóe miệng bỗng nhếch lên nụ cười mỉa mai.

Chuyện đã qua lâu như vậy, nửa năm rồi. Lòng cô ta đã bình tĩnh rồi sao?

Hay là… vĩnh viễn không có ngày yên lòng?

Cô ta giơ tay lên, từ từ cởi cúc áo. Sau đó cầm lấy áo blouse trắng bên cạnh dùng trong phòng thí nghiệm.

Kha Ái, dũng cảm một chút, đừng quay đầu.

Đi về phía cuộc sống tốt đẹp đi.

Khoảng hai ba giờ chiều, Hứa Sênh vẫn ở trong phòng ngủ, không đi ra ngoài, cũng không có việc gì làm.

Mọi người trong phòng cũng đã đi ra ngoài phỏng vấn, tìm việc rồi.

Cô ta vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. Cô ta cảm thấy mình giống như một con rắn sắp ngủ đông, toàn thân xấu xí, không nhúc nhích.

Ánh mặt trời rất nóng, cô ta đứng bên cửa sổ, còn có thể nhìn thấy một chiếc xe con đứng dưới lầu. Đó là hai cảnh sát bảo vệ cô ta 24/24 giờ.

Nghe nói cảnh sát cũng bố trí y như vậy ở dưới lầu cô gái tên Kha Ái kia.

Cảnh sát nói đó là chị gái sinh đôi của Kha Thiển, hiện tại là kẻ tình nghi cuối cùng của bọn họ.

Hứa Sênh khẽ cắn môi dưới.

Chỉ là cô ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, giống như một tảng đá lớn tối tăm đè nặng trong lòng cô ta.

Có lẽ là đêm đó nhìn thấy ảnh chụp Tưởng Học Nhiễm bị giết chết, khiến cho cô ta quá sốc chăng. Khuôn mặt hóa trang, tóc dài, quần áo, đều là những thứ Kha Thiển thích nhất, chỉ có cậu ta mới cố chấp với tất cả.

Lúc ấy Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa thực sự nghĩ đến Kha Thiển chết đi sống lại.

Cho dù hiện tại hai chữ “Kha Thiển” giống như bóng ma luẩn quẩn trong lòng cô ta.

Tinh thần hoảng hốt, sống qua ngày đoạn tháng có lẽ chính là trạng thái hiện tại của Hứa Sênh.

Sau đó, cô ta kéo rèm xuống, bật tất cả đèn, chui vào trong chăn, mơ màng ngủ.

“Cạch…” một tiếng vang nhỏ, cửa bị đẩy ra.

Sau đó là tiếng bước chân rất khẽ.

Hứa Sênh mơ hồ nghe thấy, sau đó đột nhiên có phản ứng, bừng tỉnh.

Đèn không biết đã bị tắt đi từ khi nào, trong phòng u ám, một người đứng bên giường.

Hứa Sênh nhìn thấy khuôn mặt cậu ta, cả người bị dọa choáng váng. Cậu ta đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông trắng và quần đùi đơn giản, lộ ra xương quai xanh và cẳng chân gầy gò. Rõ ràng chính là cậu ta mà! Ánh mắt trong suốt mà tăm tối, mồ hôi đọng ở cánh mũi, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

“A…” Hứa Sênh khàn giọng, nhưng vừa mới há mồm đã bị cậu ta che mất. Cậu ta đeo găng tay, bao da đặt trên miệng, Hứa Sênh chỉ có thể “hu hu…” khóc, nhưng cô ta cũng không phải là cô gái nhu nhược nhát gan, liều mạng giãy dụa, hai tay chạm vào ngực cậu ta.

Bộ ngực bằng phẳng rắn chắc.

Nhưng dù sao cũng không địch lại được.

Kha Thiển tát một cái, Hứa Sênh bị đánh choáng váng đầu óc. Kha Thiền cầm vật trang trí bên cạnh, đập mạnh lên gáy Hứa Sênh.

Hứa Sênh hôn mê.

Kha Thiển ngừng dịch chuyển một lúc, bỏ tay ra, đứng im.

Giống như đang suy nghĩ, lại giống như đang thưởng thức.

Đúng lúc này, ngoài hành lang bỗng nhiên mơ hồ truyền đến tiếng người: “Cậu mang về cho Hứa Sênh thứ gì vậy?” ”

“Sủi cảo đó, không phải cậu ấy rất thích ăn thứ này sao?”

Kha Thiển biến sắc, lại nhìn Hứa Sênh trên giường, xoay người bước nhanh ra ngoài cửa. Mở cửa ra, cô gái còn đứng ở xa, dường như cũng không để ý tới bên này. Kha Thiển khom lưng, đi xuống theo một cầu thang khác.

Chu Mạt Mạt hoàn thành phần thí nghiệm đầu tiên, nghỉ ngơi một chút, ngẩng đầu nhìn thấy tấm rèm trong phòng không biết đã được kéo lên từ lúc nào, nhưng chỉ kéo có một nửa, tầng vải trắng vẫn che khuất. Song cô ta vẫn có thể nhìn rõ Kha Ái quay lưng về phía mình, đứng ở đó, không động đậy.

Là đang suy nghĩ sao? Chu Mạt Mạt nghĩ thầm.

Không biết qua bao lâu, cô ta đi đến ngăn tủ, lấy dụng cụ khác, ánh mắt thoáng lướt qua bóng dáng Kha Ái, hơi giật mình, dường như đang xoay người làm cái gì đó.

Mặt trời ngả về tây.

Khi Phương Thanh chạy tới kí túc xá của Hứa Sênh, nhìn thấy tình hình hỗn loạn trước mắt, chấn động.

Quần áo trên người Hứa Sênh lộn xộn, khóe miệng có vết máu, sau đầu sưng lên, cổ tay, cổ đều có vết tím bầm. Cô ta vẫn che miệng, lùi vào góc giường khóc. Cho dù cảnh sát khuyên thế nào cũng không chịu rời khỏi giường

Phương Thanh nhìn tình hình hỗn loạn, gọi cảnh sát trực sang một bên, khẽ quát: “Sao lại thế này? Người xông vào mà không phát hiện!”

Cảnh sát trẻ tuổi vừa hổ thẹn vừa oan ức: “Tổ trưởng Phương! Chúng tôi thực sự không phát hiện Kha Ái tiến vào! Chúng tôi luôn nhìn chằm chằm mà.”

Phương Thanh suy nghĩ một lát, lại đi gọi điện thoại cho bên theo dõi Kha Ái: “A lô? Tình hình bên các cậu thế nào?”

Người cảnh sát đáp: “12 giờ 10 phút trưa Kha Ái tiến vào tòa nhà thí nghiệm, đến bây giờ còn chưa xuống. Hơn nữa chúng tôi nhìn qua ống nhòm vẫn thấy cô ta luôn ở trong phòng thí nghiệm kia.”

Phương Thanh: “Mả cha nó, bên này Hứa Sênh suýt chút nữa bị giết rồi. Lập tức lên lầu tìm cô ta.”

Nhóm cảnh sát cũng hoảng sợ, vội nói: “Rõ.” Mở cửa xe ra, xông lên lầu.

Bên này, Phương Thanh cúp máy, nhìn tình hình rối loạn trong phòng, ra lệnh: “Mọi người ra ngoài hết đi.”

Những người khác ra hết, chỉ còn mình Hứa Sênh ngồi khóc rống trên giường. Phương Thanh ngồi xuống mép giường, thấp giọng nói: “Đừng khóc. Chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ. Xin lỗi, là đồng nghiệp tôi sơ suất, bọn họ không thấy Kha Ái đi vào.”

Hứa Sênh ngẩng đầu, sắc mặt khó coi giống như quỷ.

“Không phải Kha Ái…” Hứa Sênh run rẩy nói.

Phương Thanh ngẩn ra: “Vậy là ai?”

“… Là Kha Thiển.” Giọng nói của Hứa Sênh giống như bị người xé rách, “Cậu ta không chết… Cậu ta thực sự không chết!”

Phương Thanh im lặng một lát, đáp: “Người mà hai nhân chứng nhìn thấy lần trước có thể chính là Kha Ái đóng giả Kha Thiển.”

“Không!” Hứa Sênh hét to, “Không phải phụ nữ! Không phải Kha Ái! Không phải! Tôi chạm vào người cậu ta, là đàn ông! Hoàn toàn không phải là phụ nữ! Hơn nữa ánh mắt của cậu ta… bộ dáng của cậu ta… chính là Kha Thiển, không thể là người khác được.”

Phương Thanh sửng sốt.

Nhóm cảnh sát xông lên lầu, đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, dọa Chu Mạt Mạt hết hồn.

“Kha Ái đâu?” Một cảnh sát phẫn nộ quát.

Chu Mạt Mạt chỉ vào phòng trong: “Ở… ở bên trong.”

Nhóm cảnh sát bước nhanh vào, đẩy cửa ra.

Tất cả đều sửng sốt.

Tấm rèm được người kéo hết lên, trong nháy mắt cả phòng trong sáng hẳn lên. Màn hình máy tính dao động, một số dụng cụ thí nghiệm trên bàn. Kha Ái đứng trước cửa sổ, xoay người lại, tóc dài hơi rối, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Mũi cô ta lấm tấm mồ hôi, từ từ đeo găng tay thí nghiệm vào, hỏi: “Anh cảnh sát, có chuyện gì không?”

Xe dừng ở khu phục vụ trên đường cao tốc.

Giản Dao xuống xe mua nước, Bạc Cận Ngôn ở trong xe chờ, ngón tay gõ lên vô lăng một lát, xuống xe lấy di động ra.

Lúc này nhanh chóng có người bắt máy.

“A lô.” Bạc Cận Ngôn hỏi, “Hai ngày nay thế nào?”

Phó Tử Ngộ đáp: “Rất tốt.”

Bạc Cận Ngôn im lặng một chút, nói: “Hình như cậu… có tâm sự.”

Phó Tử Ngộ lại bật cười: “Cận Ngôn của tớ ơi, từ khi nào cậu trở nên nhạy cảm thế vậy? Nghĩ quá nhiều rồi, tớ vừa mới tỉnh ngủ, không muốn nói chuyện.”

“Hóa ra là thế.” Dường như Bạc Cận Ngôn mỗi ngày rời giường đều như vậy, nên hiểu rõ điều này.

Hai người im lặng trong một lát, Bạc Cận Ngôn nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay bận vụ án, không có thời gian và nhân lực truy tìm tung tích của Hàn Vũ Mông. Hôm nay có thể phá án rồi, cậu đợi tớ một chút.”

“Chậc…” Phó Tử Ngộ vẫn là giọng điệu ngái ngủ, “Khẩu khí vẫn lớn thế à, tớ nghe An Nham nói là vụ án rất khó, đang lâm vào ngõ cụt, tớ đây cũng lo lắng thay cho cậu.”

Bạc Cận Ngôn mỉm cười.

“Không cần lo lắng cho tớ đâu.” Phó Tử Ngộ ôn hòa nói, “Thực ra… tớ đã suy nghĩ thông suốt chuyện của Vũ Mông rồi. Giống như cậu nói nếu cô ấy yêu tớ nhất định sẽ tới tìm tớ. Cho dù gặp phải khó khăn hiểm trở thế nào, cũng nhất định sẽ đến, có đúng không? Nếu không đến vậy tớ im lặng chờ đợi là được rồi. Cuộc sống của tớ mấy năm nay cũng chả có gì không tốt cả. Tớ nghĩ quá nhiều nghi vấn và biểu hiện giả dối cũng không phải là vấn đề. Cuối cùng tình yêu mới là vấn đề.”

Bạc Cận Ngôn hoảng hốt.

Sau đó thay đổi đề tài.

“Nhẫn kết hôn của tớ và Giản Dao đã làm xong chưa?”

Phó Tử Ngộ thấp giọng cười: “Xong rồi, cậu chủ. Dựa theo thiết kế của cậu, đã gửi tới Thụy Sĩ, có lẽ hai ngày nữa cậu sẽ nhận được thôi.”

Bạc Cận Ngôn rất hài lòng: “Cám ơn.”

“Có gì đâu, cậu chủ, đây là việc tôi phải làm.”

Cúp máy, khóe môi Bạc Cận Ngôn vẫn còn ý cười, ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Dao đã quay lại.

“Cười gì thế?” Giản Dao hỏi.

“Không có gì.” Bạc Cận Ngôn mở cửa xe cho cô, suy nghĩ, lại kéo một bàn tay của cô, đưa lên môi, khẽ hôn mu bàn tay.

Giản Dao bật cười: “Anh làm gì thế?”

Anh không đáp, ngón cái khẽ sờ ngón áp út của cô một chút. Giản Dao bị sờ ngứa, nghĩ thầm: anh học được phương thức biểu đạt tình yêu ở đâu thế này?

Hai người lái xe đi, Giản Dao hỏi: “Mục đích chuyến đi này của chúng ta là gì?”

Bạc Cận Ngôn khẽ cười, đáp: “Tìm chứng cứ quyết định để định tội Kha Thiển.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi