HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN - PHẦN 2: ÁM LÂN

Bạc Cận Ngôn ngồi bên cửa sổ, cầm trong tay một khối rubic. Mỗi mặt đã bị xếp loạn lên, nhưng ở trong tay anh đã sớm sắp xếp hợp lí. Tay anh linh hoạt, nhanh chóng xoay lại, mỗi mặt rubic cùng một màu. Sau đó ngồi chờ An Nham.

An Nham không thể chịu được trò chơi đơn giản lại phức tạp này, một tay nhận lấy, tiếp tục làm loạn khối rubic, sau đó ra sức xoay lại.

Thời gian hai trạch nam ở bên nhau đại khái là như thế.

Sau khi xoay xong, An Nham để rubic sang bên cạnh, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Cận Ngôn, loại sát thủ liên hoàn này về sau giao cho em là được.” Cậu ta nghịch ngợm, dùng giọng nói trầm thấp nghiêm túc, bắt chước lại lời nói của Giản Dao ngày hôm qua.

Khóe môi Bạc Cận Ngôn khẽ nhếch lên, sau đó lập tức nói: “Nhàm chán!”

An Nham cũng phản kích, nói: “Shit, anh không biết hôm qua chị dâu quả thực rất ngầu sao? Không thể tưởng tượng được chị dâu còn cất giấu mặt ngự tỷ.” Sau đó liếc Bạc Cận Ngôn.

Đương nhiên là Bạc Cận Ngôn không nhận được hàm ý trong ánh mắt cậu ta rồi. Anh chỉ mỉm cười, hơi tán thưởng nói: “Đúng vậy, vợ của tôi hiện tại ngầu đến mức không ai sánh nổi.”

Bởi vì có nốt nhạc đệm này, sau đó An Nham còn nhắn tin cho Cố Bàng Bàng, nhắc tới chuyện ngày hôm qua, còn nói: “Tiểu Bàng, em không thấy bộ dáng chị dâu anh đứng ở đó đâu, quả thực rất ngầu.”

Cố Bàng Bàng không trả lời lại ngay.

Qua một lúc, An Nham nhận được ảnh chụp của cô.

Trong phòng u ám, nam tử gầy gò mặc đồ đỏ, cầm kiếm nằm xuống, một tay chống lên trán. Tư thế thanh nhàn, sát khí nội liễm, nhưng nhìn cẩn thận, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo, không phải Cố Bàng Bàng thì là ai? Không phân biệt được nam hay nữ, anh khí bức người.

An Nham yên lặng nhìn một lúc, đưa ra kết luận.

Vẫn là người nhà mình ngầu hơn.

Đến lúc này, “Vụ án con bướm giết người” gây chấn động toàn tỉnh đã hạ màn. Hung thủ bị bắt về quy án, cảnh sát đang ra sức truy bắt Phùng Duyệt Hề một kẻ tình nghi khác lẩn trốn.

Trần Cẩn bị Giản Dao đánh ngất, sau khi tỉnh lại bị đưa đi thẩm vấn. Hai cáo già Phương Thanh và Thiệu Dũng cùng chủ trì buổi thẩm vấn quan trọng này.

Dưới ngọn đèn, sắc mặt Trần Cẩn khó có thể hình dung. Tái nhợt, trống rỗng, hoảng hốt, còn có chút như cười như không.

“Tôi có thể hút điếu thuốc không?” Gã khàn giọng hỏi.

Thiệu Dũng: “Không thể.”

Vì thế vẻ mặt gã càng trở nên im lặng.

Phương Thanh hỏi: “Tại sao lại giết Nhiếp Thập Quân?”

Trần Cẩn để tay luồn vào trong tóc, trong nháy mắt, gã cảm giác được sự đau đớn, đủ để khiến gã không nói nên lời, sự đau khổ áp lực khắc sâu nhiều ngày.

Tại sao lại giết Nhiếp Thập Quân ư? Vấn đề này thực sự khiến người ta phẫn nộ lại khó mở miệng.

Trần Cẩn nghĩ có lẽ câu chuyện phải từ hơn mười năm về trước, từ thời niên thiếu.

Gã và Thạch Bằng, Phùng Duyệt Hề đều là người trong huyện, từ nhỏ đã chơi cùng nhau. Hai chàng trai bình thường, trưởng thành cùng một cô gái xinh đẹp thì có thể là chuyện gì chứ? Đương nhiên là theo đuổi rồi, từ thời niên thiếu đã bắt đầu say mê và theo sát.

Bọn họ cùng học bù, cùng chơi bóng, cùng lên núi xuống biển, khắp nơi trong huyện nhỏ kia đều có dấu chân của ba người thanh mai trúc mã bọn họ.

Nhưng cụm từ “thanh mai trúc mã” chỉ thường dùng để hình dung hai người chứ không phải ba. Gã và Thạch Bằng là bạn thân, Phùng Duyệt Hề không nhắc tới, vì thế hai người bọn họ cũng không nhắc.

Song ở trong lòng Trần Cẩn, mình hơn Thạch Bằng rất nhiều. Thành tích, gia cảnh, nhân duyên đều tốt hơn Thạch Bằng. Khi đi học Thạch Bằng chỉ là một học sinh bình thường, còn gã là Chủ tịch hội sinh viên. Gã là sinh viên tiêu chuẩn tốt, chưa từng phạm sai lầm, nhưng Thạch Bằng liên tục phạm sai lầm. Điều duy nhất gã không bằng Thạch Bằng chính là mọi người đều cảm thấy Thạch Bằng rất đàn ông, rất tuấn tú.

Áp lực trong lòng có lẽ đã bắt đầu từ rất sớm rồi chăng? Gã rất xuất sắc ở trong mắt người nhà, trong mắt bạn học, trong mắt Phùng Duyệt Hề. Cho nên gã không phạm chút sai lầm nào, nhưng luôn có thôi thúc muốn làm những chuyện hủy hoại người khác, song gã không biểu hiện ra, từ nhỏ gã đã nội liễm lại xuất sắc.

Khi học đại học, sự xuất sắc của gã cũng không mất đi. Lúc đó Thạch Bằng đi học trường trung cấp dạy nghề, Phùng Duyệt Hề học trường trung học phổ thông. Song Phùng Duyệt Hề dường như không thể lựa chọn được giữa hai người bọn họ. Cô  nói sợ làm tổn thương tình cảm từ nhỏ, sợ có được người yêu lại mất đi một người bạn đáng quý từ nhỏ. Vì thế quan hệ giữa ba người trở nên lúng túng như vậy. Thỉnh thoảng Trần Cẩn nghĩ có phải Phùng Duyệt Hề đang bắt cá hai tay với cả hai người bọn họ không? Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất. Gã không cho phép mình có phán đoán xấu xa như vậy. Có lẽ là bởi vì Phùng Duyệt Hề đối với gã là món đồ nhiều năm qua cầu còn không được. Nếu ngay cả Phùng Duyệt Hề mà gã còn không chiếm được, chẳng phải chứng minh gã không bằng Thạch Bằng sao?

Tuy nhiên không biết có phải do gã nhạy cảm không, mà gã cảm thấy sự theo đuổi của Thạch Bằng dành cho Phùng Duyệt Hề không còn nhiệt tình như trước, nhưng cũng không hoàn toàn lựa chọn từ bỏ.

Chờ đến lúc đi làm, Trần Cẩn càng ngày càng không vui.

Công ty rất tốt, chức vụ cũng tốt, nhưng ở trong tổng công ty đa quốc gia phân bộ miền nam, mỗi người đều xuất sắc, Trần Cẩn vẫn có cuộc sống vẻ vang như trước, nhưng ở giữa bọn họ, gã lại trở nên thật bình thường. Áp lực công việc lớn, mỗi ngày đi làm thức khuya dậy sớm, cơ thể mệt mỏi. Giữa đồng nghiệp không có gì để trao đổi, không ai nịnh bợ, cũng không có ai xem trọng gã. Co biết bao nhiêu đêm, Trần Cẩn uống rất nhiều rượu “vi phạm nguyên tác cuộc sống lành mạnh”, gã cảm giác mình tràn ngập sự chán ghét con người, Sự kích thích phá hủy trong nội tâm ngày càng mãnh liệt.

Nhưng gã chỉ dám nghĩ mà thôi, sao gã có thể vứt bỏ được cuộc sống hiện tại chứ? Ở trong mắt cha mẹ, đồng hương, các bạn bè cũ, hiện tại gã rất ưu tú, sáng chói, khiến người khác ao ước.

Gã đành phải ưu tú như trước đây.

Đúng lúc này, Phùng Duyệt Hề tốt nghiệp đại học. Cùng tốt nghiệp với cô, xuất hiện trong tầm mắt của Trần Cẩn và Thạch Bằng còn có thêm một Nhiếp Thập Quân thoạt nhìn im lặng bình thường.

Mới đầu, Trần Cẩn và Thạch Bằng chỉ coi Nhiếp Thập Quân là bạn của Phùng Duyệt Hề, đối với cô ta khách sáo, yêu ai yêu cả đường đi thôi. Chỉ là cảm thấy cô gái này tính cách hướng nội, thỉnh thoảng hơi u sầu, nói chuyện hơi công kích. Nhưng dần dần lại cảm thấy khó chịu, bởi vì rất nhiều lần Trần Cẩn hoặc Thạch Bằng hẹn Phùng Duyệt Hề đi ra ngoài, Nhiếp Thập Quân đều đi theo. Cô ta ngồi bên cạnh Phùng Duyệt Hề, hai người tay trong tay, đàn ông không thể chen lọt vào.

Có một lần, Thạch Bằng nói đùa với Trần Cẩn: “Aiz, tôi nói này, Nhiếp Thập Quân kia không phải là loại người… bọn họ nói đấy chứ? Sao tôi cảm thấy trong mắt cô ta có sự thù địch?”

Trần Cẩn kinh ngạc nhìn Thạch Bằng, anh ta lại hất tay: “Tôi nói đùa thôi. Nếu cô ta thực sự là người như vậy, tôi nghĩ Duyệt Hề cũng không qua lại với cô ta đâu.”

Nhưng người nói vô tình, người nghe có tâm.

Đối với Trần Cần đã chán nản muốn chết với cuộc sống, chuyện này khiến gã nghi ngờ, khiến gã tức giận, cũng làm cho gã hưng phấn. Gã bắt đầu không tự chủ được luôn quan sát Nhiếp Thập Quân. Chỉ là càng quan sát, gã càng xác định được suy đoán trong lòng. Mỗi ánh mắt Nhiếp Thập Quân nhìn gã, nhìn Phùng Duyệt Hề, trong mắt gã đều biến thành xấu xa ghê tởm.

Vì thế gã luôn dùng ánh mắt u tối, âm thầm nhìn chằm chằm Nhiếp Thập Quân.

Song Nhiếp Thập Quân khiến cho người ta ngày càng tức giận. Sau đó Trần Cẩn phát hiện cô ta thường xuyên mua quà tặng cho Phùng Duyệt Hề giống như hai người bọn họ, thậm chí còn đắt đỏ hơn gã. Túi xách, đồ trang điểm, quần áo hàng hiệu… Mỗi khi nhìn thấy Phùng Duyệt Hề không phát hiện ra, dùng đồ do Nhiếp Thập Quân tặng, Trần Cẩn tức giận đến hộc máu. Thỉnh thoảng gã cũng ám chỉ với Phùng Duyệt Hề như vậy là không ổn, cô ta lại làm ra vẻ kinh ngạc, thản nhiên hỏi lại: “Trần Cần, em không hiểu ý anh. Chẳng lẽ anh cảm thấy em ham mê tiền tài của Nhiếp Thập Quân sao? Tính cách cậu ấy hướng nội, không có bạn bè, nếu em từ chối, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy. Dù sao em cũng tặng quà lại cho cậu ấy mà.”

Nhưng đến cuối cùng Phùng Duyệt Hề cũng không tự lừa mình được nữa.

Nói đến thì cũng khéo, hôm đó Trần Cẩn hẹn Phùng Duyệt Hề ở một nhà hàng, khi vừa đến cửa phòng, lại nghe thấy tiếng cười lạnh của Nhiếp Thập Quân truyền ra từ bên trong: “Cậu cho rằng tớ là kẻ ngốc như hai người bọn họ sao? Chỉ để cho cậu lựa chọn? Nếu cậu muốn phủi sạch tay, vậy thì tớ sẽ tự sát.”

Trần Cẩn đợi một lúc bên ngoài, đợi cho đến khi Nhiếp Thập Quân rời đi, gã mới đi vào. Nhìn thấy bộ dáng Phùng Duyệt Hề khóc lóc thảm thương, nhìn thấy gã đi vào, trên mặt Phùng Duyệt Hề hiện lên chút bối rối, nhưng lập tức thay thế bằng sự yếu đuối và bi thương.

“Trần Cẩn, Thập Quân cậu ấy thực sự là loại người này… Cậu ấy, cậu ấy không có ý tốt với em.”

Đó là lần đầu tiên Trần Cẩn ôm Phùng Duyệt Hề vào lòng. Kì quái là gã phát hiện mình không hề vui vẻ giống như nhiều năm qua tưởng tượng, mà chỉ là sự thỏa mãn, một loại thỏa mãn mang ý nghĩa khác.

Thiệu Dũng và Phương Thanh liếc nhau, Thiệu Dũng hỏi: “Phùng Duyệt Hề ám chỉ cậu đi giết Nhiếp Thập Quân sao?”

Theo phản xạ Trần Cẩn phản bác: “Không, cô ấy không có…” Dừng một chút, lại mỉm cười: “Có lẽ… là có.”

Từ sau lần chọc thủng đó, thời gian ấy, quan hệ của Trần Cẩn và Nhiếp Thập Quân trở nên vô cùng xấu. Có mấy lần Trần Cẩn đến đón Phùng Duyệt Hề đi ăn, đều có thể nhìn thấy Nhiếp Thập Quân đứng ở ban công, không hề che giấu ánh mắt thù hận. Trần Cẩn cảm thấy Nhiếp Thập Quân đúng là kẻ biến thái, rác rưởi dơ bẩn.

Gã từng cảnh cáo Nhiếp Thập Quân, nhưng cô ta hoàn toàn làm ngơ. Cô ta dường như coi bản thân trở thành đàn ông, vô cùng khinh thường nhìn Trần Cẩn, nói: “Anh yêu cô ấy sao? Tôi cũng vậy. Nhưng chuyện này không đến lượt anh quản đâu. Anh không biết ở trong lòng Duyệt Hề, anh còn không bằng Thạch Bằng à?”

Lúc ấy suýt chút nữa Trần Cẩn muốn đánh cô ta, song gã là thành phần trí thức cao cấp, là sinh viên tốt, gã không thể vì đánh ả đàn bà này mà bị mời về cục cảnh sát, ngay cả việc đánh ả đàn bà vô sỉ này cũng không làm được.

Phùng Duyệt Hề từng ám chỉ gã dọn dẹp sạch phiền toái này sao? Có lẽ là có. Không chỉ có một lần, Phùng Duyệt Hề thở dài: “Hiện tại em thực sự không biết làm thế nào! Ai giúp em với?Aiz, có bạch mã hoàng tử nào giúp em thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bóng này với.”

“Trần Cẩn, anh nói cho em  biết nên làm thế nào đây? Nếu có thể giải quyết chuyện này, em sẽ vô cùng cảm kích anh. Anh không giống Thạch bằng, cậu ấy quá ngốc nghếch, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi