HÃY NÓI EM ĐỒNG Ý


Buổi chiều mới là lúc tan học, Vân Kiều vốn định muốn tự bắt xe về nhưng Đình Nhậm nói sẽ cố gắng xong công việc để đến đón cô.

Anh có lòng như vậy, cô sao dám không tiếp nhận.
Mọi người đã ra về cả, khuôn viên trường Diêu Hòa cũng chỉ còn vài người.

Vì không muốn để "vợ" mình đứng đợi ở cổng trường nguy hiểm, sẽ bị kẻ khác "dòm ngó", Đình Nhậm đặc biệt dặn dò khi nào đến sẽ báo.
Không biết anh đây có phải là giữ vợ quá kĩ rồi hay không.

Đến lúc làm đám cưới xong, chắc cả Thẩm Xuyên cũng phải bị đẩy xa trong bán kính mười dặm.
"Anh đang ở cổng trường."
Nhận được tin nhắn của Đình Nhậm, cô rời khỏi thư viện rồi đi ra cổng trường.
Anh đang đứng đợi cô, không hiểu sao hình ảnh này lại đẹp một cách hoàn mỹ như thế.

Vân Kiều dần quen với sự xuất hiện của Đình Nhậm trong cuộc đời mình, học cách thích nghi và đồng cảm với những nỗi đau quá khứ của anh.
Dưới ánh chiều tà, nơi đó có một người đang đợi.


Anh ấy trông thật lịch lãm trong bộ vest, không khác gì một người đàn ông bước ra từ trong mơ.
Cô phấn khích chạy nhanh đến chỗ anh.

Đình Nhậm từ xa cũng đã nhìn thấy hình bóng bé nhỏ của người mình yêu.

Anh dang tay đón cô.
Vân Kiều nhào vào lòng anh, ôm thật chặt, giống như đã từ lâu lắm rồi chưa được gặp lại nhau.
"Đã nửa ngày không gặp nhau, thật là nhớ em.

Hay là để anh ôm thêm chút nữa đi."
Người Đình Nhậm ấm áp quá, cô muốn vứt hết những mệt mỏi gì đó sau một ngày qua bên để ở cạnh anh mà thôi.
"Đình Nhậm..."
"Chuyện gì thế?"
"Em đói.."
Ôi trời đất ơi, cô cũng thật là biết trêu anh.

Nhưng cái giọng nũng nịu này làm sao anh có thể từ chối cô được.
"Chúng ta đi ăn gì đó rồi về."
Có vài người đang ngồi ở trạm xe buýt đối diện nhìn thấy hai người họ bên nhau mà cảm thấy tim mình lệch một nhịp, quá là đẹp đôi.
Trong số đó có một sinh viên trong trường đã dùng điện thoại chụp lại khoảnh khắc đẹp này và chia sẻ lên trang cá nhân của mình.
Không biết vì lí do gì mà chỉ vài giờ sau bức ảnh này liền trở nên hot trên mạng xã hội.

Nhưng vì chụp theo một hướng nên chỉ thấy được mặt của Đình Nhậm và bóng lưng của Vân Kiều.
Nhiều sinh viên trong trường đưa nó lên diễn đàn rồi cùng nhau bàn tán, đoán mò xem danh tính của cô gái "tốt số" kia là ai mà lại có một người bạn trai cực phẩm đến vậy.
Có lẽ bọn họ đã quên mất trước đây từng rậm rộ tin thiếu gia nhà họ Đình, ông chủ hiện tại của tập đoàn lớn đã có lập hôn ước với một cô gái.
Nhưng từ sau khi khép lại chuyện của Bạch Liễu Khanh, để tránh làm ảnh hưởng đến việc học tập của Vân Kiều sau này, Đình Nhậm đã cho người phong tỏa thông tin và hình ảnh của cô, chỉ còn ghi đại khái là tiểu thư họ Lục.
Khi hai người vừa về đến Đình Gia cũng là lúc cuộc gọi của Thẩm Xuyên đến.
"Là Thẩm Xuyên gọi em."
"Em nghe đi."

Đình Nhậm ra cốp xe lấy đồ, lúc nãy không những đi ăn mà còn đi mua sắm, chủ yếu là mua cho cô, Đình Nhậm phần lớn là phải đặt may riêng.
"Buổi chiều nay Đình Nhậm đến đón em đúng không?"
Thẩm Xuyên như cuống cả lên.
"Đúng, anh ấy và em vừa về đến nhà đây."
"Lên diễn đàn đi em sẽ tự hiểu."
Thẩm Xuyên cúp máy.

Vân Kiều vẫn lơ ngơ chưa biết đã xảy ra chuyện động trời gì.
"Có chuyện gì thế?"
"Thẩm Xuyên bảo em lên diễn đàn của trường, có chuyện quan trọng lắm."
Cô truy cập vào trang diễn đàn ấy, tấm ảnh cô và Đình Nhậm ôm nhau trước cổng trường đang nằm trên trang nhất, đã vậy lượt chia sẻ cứ tăng dần, số người vào bình luận cũng không có dấu hiệu ngừng lại.
"Anh xem đi...!Chắc là có người chụp được chúng ta."
Không biết là đúng lúc hay gì nữa, lúc mà Đình Nhậm cầm điện thoại của cô lên để xem bài viết đó, anh đã vô tình đọc được những bình luận đầy ác ý.
"Sinh viên trường Diêu Hòa mà lại làm baby cặp với đại gia sao?"
"Nhìn người này quen lắm, siêu giàu đấy, không bám cũng khó."
"Thể loại con gái này chỉ nên chơi đùa, không lâu dài được đâu."
....
Còn rất nhiều lời lẽ miệt thị hơn nữa.

Đình Nhậm cảm thấy như máu trong người mình sôi cả lên.


Anh trả lại điện thoại cho Vân Kiều, âu yếm xoa đầu cô rồi xách đồ vào nhà.
"Em lên phòng tắm rồi nghỉ ngơi đi, anh phải làm việc."
Cô cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng sau khi anh đi vào trong, cô nhìn lại màn hình điện thoại mình, nó đang dừng ở những cái bình luận tiêu cực kia.
"Không phải anh đã đọc mấy cái này rồi chứ?"
Hóa ra Đình Nhậm giận là vì thứ này.

Những người bình luận cũng thật là ác quá đi mất, nếu đã không nói ra được lời nào tốt đẹp thì im lặng mà lướt qua, sao cứ thích phải tạo nghiệp vậy.
Thôi, một lát nữa sẽ mang cà phê sang "dỗ" anh sau.

Vân Kiều cũng muốn đi tắm lắm rồi.

Dù quần áo cô có rất nhiều rồi, bác Từ cứ cách mấy hôm lại cho các cửa hàng lớn gửi mẫu cho cô chọn rồi họ sẽ mang đến tận nhà, nhưng anh cứ nhất quyết muốn chọn cho cô thêm vài thứ, Vân Kiều dĩ nhiên không từ chối, anh cảm thấy vui là được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi