HỆ THỐNG CHÉM GIÓ (THẦN CHÉM GIÓ)

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Trải qua chườm lạnh, chân của Tô Mai rõ ràng là tốt hơn một chút, ít nhất đã không đau rát như trước nữa, hơn nữa mơ hồ có dấu hiệu giảm sưng.

- Được rồi. – Trương Tiểu Kiếm đỡ Tô Mai đứng dậy, nói: - Đi thôi, cẩn thận chút, đi bệnh viện chụp X quang, xem thử có thương đến xương cốt hay không. Nếu không thương đến xương cốt thì sẽ không có chuyện gì lớn đâu, nuôi mấy ngày là được.

- Ừm. – Tô Mai nhẹ nhàng đáp một tiếng, lúc này cô rõ ràng cực kỳ nhu nhược: - Cám ơn anh.

Một tiếng cám ơn này khiến da mặt của Trương Tiểu Kiếm dày như tường thành cũng phải đỏ lên, Hồng Lôi đứng bên cạnh suýt nữa cười bò.

- Khách khí khách khí, mọi người đều là đồng nghiệp mà! – Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó đỡ Tô Mai đến tầng hầm đỗ xe, lên xe, một hàng bốn người liền đi đến bệnh viện gần nhất.

Trên đường đi rất là thuận lợi, đến bệnh viện đăng ký, chụp phim, phim nhanh chóng đi ra, bác sĩ liếc nhìn, nói câu “Không ảnh hưởng đến xương cốt”, mọi người mới xem như triệt để yên tâm.

- Tô Mai, nhà em ở đâu? Bọn anh đưa em về nhà. – Ra bệnh viện, Trương Tiểu Kiếm chăm lo mọi việc chuẩn bị đưa cô về nhà.

- Ở khu dân cư Đông Phong uyển trước đó không xa kìa.

- Được, Lôi ca, Đông Phong uyển!

Nhanh chóng đi đến nơi, Trương Tiểu Kiếm đỡ Tô Mai xuống xe, vừa đi vào trong vừa nói:

- Cẩn thận chút, chậm chút chậm chút, bậc thang, đằng trước có bậc thang…

Nơi ở của Tô Mai là lầu số bảy trong khu dân cư. Đến dưới lầu, Trương Tiểu Kiếm nói:

- Bọn anh sẽ không đi lên ha. Lúc lên lầu em cẩn thận một chút. Đúng rồi, bác trai bác gái có ở nhà không?

- Em không phải là người Thiên Kinh, ở đây là nhà thuê. – Tô Mai hơi mỉm cười: - Cám ơn các anh. Các anh về trước đi, đi đường cẩn thận chút.

- Được! Em nghỉ ngơi đi nhé, bọn anh về trước đây.

Tạm biệt Tô Mai, trên đường trở về, Hồng Lôi vừa lái xe vừa cười.

Ban đầu hắn chỉ cười nhỏ tiếng, sau đó thì càng cười càng vui vẻ, cuối cùng cười đến mức không cầm nổi vô lăng…

- Dế nhũi, cười cái búa! – Trương Tiểu Kiếm triệt để không còn gì để nói: - Có tin tao khâu miệng mày lại không hả?

- Được được được, không cười được chưa? – Hồng Lôi vất vả lắm mới dừng ý cười lại được, nói: - Kiếm ca, miệng của anh thật lòng trâu bò ấy, nói gì chuẩn gì. Ah, anh luyện bằng cách nào vậy?

- Mấy ngày trước anh nhặt được một quyển Vô Tự Thiên Thư, bây giờ đang đi trên con đường tu chân, có nói mày cũng không hiểu. – Trương Tiểu Kiếm mở miệng lại bắt đầu chém bay: - Không lừa mày chứ, qua hai năm nữa anh em đã trở thành nhất niệm hóa tam thanh, biết không?

- Anh chém gió hay lắm Kiếm ca. – Hồng Lôi tự nhiên cũng biết ai cũng không có khả năng nói thật loại bí mật này, cho nên không hỏi lại, dù sao hắn biết rõ, bằng giao tình giữa mình và Trương Tiểu Kiếm, có thể nói hắn nhất định sẽ nói, không thể nói thì có hỏi cũng vô dụng, lập tức đổi đề tài: - Ngày mai sắp xếp thế nào đây? Buổi tối tiếp tục làm live stream à? Hay là thừa dịp này đi thăm mỹ nữ?

Trương Tiểu Kiếm quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn hắn:

- Mày cảm thấy thế nào?

- Đương nhiên là mỹ nữ quan trọng rồi! – Hồng Lôi đầy mặt hâm mộ: - Kiếm ca, Tô Mai thật lòng được lắm. Muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn bằng cấp có bằng cấp, anh không định nghiên cứu tí à?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Nghiên cứu cái búa ấy, cùng một đẳng cấp sao?

- Mày đủ rồi đấy. – Trương Tiểu Kiếm quyết đoán lắc đầu: - Người theo đuổi của cô ấy phỏng chừng có thể xếp hàng từ Thiên Đại đến Thanh Hoa. Anh em còn không thể tính là vật hi sinh, thậm chí còn không đủ tư cách làm dự phòng ấy. Cũng giống như cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thôi, nếu tao là con cóc kia thì nói không chừng còn có cơ hội, nhưng mà bây giờ cùng lắm chỉ xem như con nòng nọc thôi, theo đuổi cái búa ấy.

- Ah ----!!! – Hồng Lôi rùng mình một cái: - Là loại nòng nọc tính bằng đơn vị hàng trăm triệu sao?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đó là nòng nọc nhà mày đi thằng dế nhũi!

Bà mẹ nó quả nhiên nói chuyện với thằng này một lúc là xuống cấp, về nhà ngủ!

- Con đã về rồi!

Vào cửa nhà, Trương Tiểu Kiếm về thẳng trong phòng mình.

Nằm trên giường, bắt đầu kiểm kê thu hoạch hôm nay của mình.

Tiền mặt tổng cộng hơn năm trăm vào tay, còn thiếu 1341,04 tệ là vào được hạng 18.400.000 trên bảng xếp hạng, coi như tạm được.

Quan trọng nhất là điểm số khiếp sợ, nay trên tay mình ước chừng có 878,62 điểm số khiếp sợ! Đối với bản thân mình mà nói quả thực là số tài sản kếch xù trước nay chưa từng có đúng không?!

Quả nhiên là phải lấy người làm gốc rồi!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Ôn Thừa Cơ!”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +7 đến từ Đinh Cách!”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Ngụy Vĩnh Tư!”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +7 đến từ Thiện Hoành Viễn!”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +9 đến từ Lý Duy!”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Ha ha ha ha ha ha ha, đây không phải là bọn ăn cướp kia sao? Chẳng lẽ là bị ngược đãi?

Đáng!

- Ai yoo, nhiều điểm số khiếp sợ như vậy, nên xài thế nào đây? – Trương Tiểu Kiếm nhìn màn hình hệ thống của mình, suýt nữa chảy nước miếng --- Cộng thêm hơn ba mươi điểm kia, vượt mốc chín trăm! Thật nhiều điểm số thật nhiều điểm số, cứ muốn mua cái gì đó nàm seo đây?

- Hệ thống. – Trương Tiểu Kiếm hỏi: - Cậu đã nghĩ ra sẽ bán cái gì trong trung tâm thương mại đạo cụ chưa?

Hệ thống:

- Sau khi thứ hạng của ký chủ nằm trên 18.000.000 thì trung tâm thương mại đạo cụ mới sẽ bán hàng hóa.

Ah? Trên 18.000.000 hạng?

Đến lúc đó là có bán hàng sao? Trong đó sẽ có thứ tốt gì nổ banh trời được đây?

- Hay lắm! – Ánh mắt Trương Tiểu Kiếm lập tức sáng lên: - Rất là chờ mong á! Hệ thống, hàng hóa trong trung tâm thương mại đạo cụ có đắt không?

Hệ thống:

- Không đắt, hơn nữa cực kỳ thực dụng.

Chính là nó! Chờ anh mày kiếm nhiều điểm số, đến lúc đó xem thử nên mua cái gì!

Không thấy hệ thống đã nói rồi sao, cực kỳ thực dụng!

Ngủ!

Ngày hôm sau, Trương Tiểu Kiếm đến công ty sớm, vẫn quy củ cũ, dọn dẹp sân bãi một chút, chỉnh sửa bàn ghế khu đàm phán một chút. Dù sao cũng là rảnh rỗi, người trẻ tuổi thôi, chịu khó chút nhất định sẽ không sai đúng không?

- Tiểu Kiếm, đến sớm vậy? – Vu tỷ từ xa nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm, lập tức cười chào hỏi: - Quả nhiên mỗi ngày đều rất có nhiệt tình nhỉ.

- Chào buổi sáng, Vu tỷ! – Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng đáp lời: - Em tính toán dù sao cũng không có việc gì, đến sớm chút cho ổn!

- Ừ, nhưng cũng đừng mệt quá đấy. – Vu tỷ gật đầu, nói: - Lát nữa nghỉ ngơi chút đi, nhìn xem tư liệu.

- Vâng.

Dọn dẹp một lúc, sau đó Trương Tiểu Kiếm ngồi vào trong góc khu nghỉ ngơi bắt đầu xem tư liệu.

Rất nhanh, các đồng nghiệp lần lượt đến công ty. Hai người Kim Khải Toàn Giang Nghi Niên không bao lâu sau cũng đến đây, vừa thấy Trương Tiểu Kiếm liền chào hỏi:

- Kiếm ca chào buổi sáng. Lại xem tư liệu à?

- Đúng rồi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Không có cách nào khác, cần cù bù thông minh thôi, không thể so được với những thiên tài của trường đại học cao cấp như các anh. Không cần cù chút chẳng phải là sẽ bị bỏ rơi thật xa sao?

- Xem cậu nói kìa. – Giang Nghi Niên cười nói: - Chúng tôi cũng không có khoa trương như thế đâu, đều là người thường cả thôi.

Ba người vừa nói vừa cười tán gẫu một lúc, sau đó thấy Sở Phi vẻ mặt kỳ quái đi tới.

- Ah, các cậu nhìn thấy Tô Mai không? – Sở Phi ngồi xuống, nhíu mày nói: - Đi dạo một vòng đều không thấy cô ấy đâu cả, tôi còn đang tính bàn ít việc với cô ấy nè.

- Tô Mai sao… - Trương Tiểu Kiếm vừa xem tư liệu vừa đáp: - Hôm qua cô ấy bị trẹo chân, phỏng chừng mấy ngày nay đều không thể đi làm được.

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Sở Phi.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Giang Nghi Niên.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Kim Khải Toàn.”

Kỳ thật Trương Tiểu Kiếm cũng chỉ thuận miệng đáp lời một chút thôi, nhưng mà điểm số khiếp sợ đó là cái quần què gì thế?

Có nhất thiết phải giật mình như thế không hả?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi