HỆ THỐNG CHỦ NHIỆM LỚP

Tần Tông được như ý nguyện ở trước mặt Nhậm Trúc khoe công, hơn nữa còn được khen ngợi. Tuy nói cái giọng điệu khi khen nghe hơi sai sai, nhưng khen ngợi chính là khen ngợi, có là được gã không kén chọn!


Mà lúc này Nhậm Trúc cuối cùng cũng có thời gian tới xem hai nhóc mập bị dọa cho ngu người kia. Lúc này bọn chúng mặt xám mày tro không nói, trên cánh tay Bành Phi Kỳ tựa hồ còn có vết máu, Nhậm Trúc đi lên trước nhìn thoáng qua, nói thẳng: "Về sau còn dám một mình lái xe không?"


Hai nhóc mập Bành Phi Kỳ và Bành Phi Hiểm nghe vậy tức khắc nghĩ tới tấm thân bầm dập của mình, đau đớn bị dọa bay mất hồi nãy đều đã trở lại, hai thằng nhóc bắt đầu gào khóc, còn nói cả người mình đều đau.


"Câm miệng!" Giọng Nhậm Trúc trầm xuống. Hai anh em nhà họ Bành nháy mắt liền ngậm miệng, "Thầy hỏi các em, về sau còn dám lái xe một mình không?"


"Không, không dám hu hu hu......"


"Biết làm như vậy rất nguy hiểm không?"


"Biết, biết ạ hu hu......"


Nhậm Trúc lúc này mới gật gật đầu, nói một câu cuối cùng: "Lần này nếu không phải vì thầy thấy các em là học sinh cứu các em, hậu quả cuối cùng của hai đứa em là bị nổ chết. Đừng nhìn Tần Tông, anh ấy là bạn trai thầy, bởi vì thầy muốn cứu các em, anh ấy mới có thể cứu mấy em, hiểu chưa?"


Bành Phi Kỳ với Bành Phi Hiểm tức khắc trợn tròn mắt, mà lúc này không ít người vây xem cũng lập tức bị tin này đập choáng, cơ mà không đợi mấy người bọn họ phát biểu ý kiến trong lòng một chút, ông bạn trai bên kia đã kích động đến lập tức nhảy lại đây: "Trúc Trúc! Trúc à! Em vừa mới nói cái gì? Vừa rồi có phải em nói sai rồi không?!"


Nhậm Trúc nhìn cái gã bởi vì nổ mạnh mà dính phải dầu hôi, rồi bởi vì muốn cứu người mà làm hỏng hơn phân nửa bộ tây trang định chế cao cấp, người hơi lôi thôi kia, thở dài lại nở nụ cười: "Làm một thầy giáo chuyên nghiệp, em chưa nói sai bao giờ."


Vì thế, giây tiếp theo Nhậm Trúc đã bị Tần Tông ôm chặt lấy, sau đó cười ha ha xoay vài vòng.


Lúc thầy Nhậm được thả xuống đất vẫn còn hơi ngớ người, người mấy trăm tuổi như anh đây vẫn là lần đầu bị người khác bế lên xoay vòng vòng như vậy, hình ảnh này nghĩ thế nào cũng thấy gớm?! Quả nhiên, đời này đầu óc bạn đời quá không bình thường, anh nhất định phải ghi tất tần tật mấy việc này lại, sau đó chờ tương lai mỗi ngày thả một cái lịch sử đen, ngẫm lại hình ảnh kia, tuyệt đối siêu cấp đã.


"He he he he he he! Đi đi đi, hôm nay tâm trạng tôi tốt, mọi người đều có thể đến nhà hàng Tư Trúc ăn cơm miễn phí! Hey, cao lớn vạm vỡ hai anh đưa hai nhóc mập này tới bệnh viện đi, hai đứa cũng coi như là nhờ họa được phúc, đi thôi đi thôi, chú đây không dạy dỗ hai đứa." Nói như thế nào cũng là bà mối của ông đây mà.


Bành Phi Kỳ với Bành Phi Hiểm cảm thấy bản thân quả thực không còn lời gì để nói.


Mà vào lúc Tần Tông đặc biệt vui sướng tuyên bố mời mọi người ăn cơm miễn phí, tới chia sẻ niềm vui của hắn. Người nhà họ Bành nhìn hai thằng nhóc nhà mình, tâm trạng hết sức quái lạ. Bọn họ một bên đương nhiên cực kì thống hận tên tài xế xe tải lớn suýt chút nữa đã đâm chết hai đứa nhỏ nhà mình, mặt khác bọn họ lại cũng cảm thấy, số của hai thằng con nhà mình coi như không tồi, dưới loại tình huống đó, hai đứa nhóc này đều là trộm đi ra, không mang bảo tiêu mà còn có thể được thầy giáo cứu cũng đã là may mắn, trừ đó ra thế nhưng còn có thể dính dáng đến cậu cả Tần, nghe nói lúc trước ba nhà Triệu Vương Lý muốn dựa vào chuyện khách sạn lôi kéo quan hệ làm thân với cậu cả Tần, kết quả bị cậu cả làm lơ.


Hiện tại bọn họ rốt cuộc biết nguyên nhân, nếu bọn họ muốn bám vào cái cây đại thụ này, vậy phải làm thân với thầy Nhậm trước đã! Ầy, cơ mà nói tới cũng ngộ, thầy Nhậm này quả thật là thần hộ mệnh của lớp bọn họ, trong lớp tổng cộng chỉ có 7 đứa nhỏ, thầy Nhậm coi như là đánh bậy đánh bạ đã cứu 6 đứa rồi? Dư lại đứa cuối cùng kia còn là em trai cậu cả Tần, ai da, nhất định phải làm thầy giáo này dạy ở đây luôn mới được!


Ba nhà Triệu Vương Lý sau khi biết tin hối hận đến xanh ruột, sớm biết vậy nên tự mình đi thăm hỏi thầy Nhậm một chút, ai biết thầy Nhậm này im hơi lặng tiếng lại có thể hàng phục được Tần đại dỗi dỗi mà mọi người cho rằng cả đời này sẽ không bè không bạn đâu chứ?! Chỉ có điều, nghĩ cho kĩ thì cũng chả có gì là không thể, rốt cuộc, thầy Nhậm người ta mặt đẹp, dáng người đẹp, học thức tốt, phẩm vị tốt đặc biệt đức hạnh cũng tốt, người như vậy ở trong mắt người khác là thanh niên trừ việc tiền không nhiều lắm nhưng các phương diện khác đều cực kỳ ưu tú, có thể lọt vào mắt xanh của cậu cả Tần cũng không có gì không đúng.


Vì thế, sau khi cậu cả Tần vui tươi hớn hở mời mọi người ăn cơm trưa xong, trưa hôm đó tất cả trang đầu tin tức và trên Weibo đều là ——


【 Cậu cả Tần khoa trương tuyên bố yêu đương! Người yêu là giáo viên tinh anh của trường học Đỉnh Điểm! 】


【 Cậu cả Tần bày tỏ qua một thời gian nữa sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó toàn thể nhà hàng trên danh nghĩa tập đoàn nhà họ Tần ưu đãi giảm 50%! 】


【 Dẫn bạn làm quen người đàn ông hàng phục Tần đại dỗi dỗi! Sổ tay cưa đổ cao giàu đẹp (7) 】


Nhậm Trúc buổi chiều trở lại biệt thự nhà mình, vừa lướt điện thoại, nhìn thấy tất cả đều là tin tức có liên quan đến Tần đại dỗi, tức khắc liền cạn lời nhìn về phía thanh niên đang vui tươi hớn hở lướt mạng kia.


"Ừm, anh mua ít hàng cao cấp về, sau đó em băm anh xào cho em! Làm em nếm thử xương sườn kho tàu sở trường nhất của anh!"


Nhậm Trúc nghe vậy bật cười, tất cả sự hạn hán lời đều bị anh ăn vào trong bụng. Thôi, không phải đã sớm quyết định mặc kệ người làm gì, đều theo anh ấy sao? Chỉ cần ngẫm lại mỗi một lần người này thay đổi cơ hồ đều có liên quan tới mình, anh làm sao cũng nói không được mấy lời trách cứ bất mãn. Người này tuy rằng chính bản thân cũng không rõ ràng, nhưng anh ấy quả thật đang yên lặng mà bảo hộ lại cưng chiều mình.


"Đời này anh làm rich kid và đại gia, kiếp sau muốn làm cái gì?" Nhậm Trúc đi đến bên cạnh Tần Tông, rất có hứng thú hỏi. Anh phải nắm giữ một chút tư liệu trước, để cho kiếp sau dễ xác nhận.


Cậu cả Tần nghe câu đó thì ừ một tiếng, sau đó suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Thật ra lúc trước anh rất muốn làm đại hiệp, là cái kiểu trừng ác dương thiện ấy. Nhưng mà nghe nói điều kiện sinh hoạt ở cổ đại đặc biệt không tốt, không có TV không có máy tính tới bồn cầu cũng là hố phân, anh lại không quá muốn làm đại hiệp cổ đại. Cho nên, rất phiền toái."


Nhậm Trúc nhướn mày, người này quả nhiên là hứng thú yêu thích rộng khắp cái gì cũng muốn thử một phen nhỉ.


"Vậy anh dứt khoát đi làm cảnh sát không phải được rồi à? Cầm súng mặc đồng phục cảnh sát cũng rất đẹp trai mà?"


Tần Tông vì thế liền trực tiếp nhướng mày: "Sao giống chứ! Cảnh sát cho dù có đẹp trai đi nữa, cũng phải nghe theo mệnh lệnh cấp trên thôi. Căn bản là không phải cái kiểu ai mạnh thì nghe người đó. Cái tính của anh căn bản không có khả năng đi nghe người khác. Đi đâu cũng phải làm lão đại mới được! Cho nên, cảnh sát không suy xét, trừ phi...... Ừ! Kiểu như Long tổ ấy! Đặc dị công năng tới! Hoặc là tu chân ẩn sĩ? Hôm nay anh còn xem một quyển tiểu thuyết, nhân vật chính trong tiểu thuyết kia được đến một quyển bí tịch tu tiên, trở thành một người tu chân lợi hại người, sau đó thành lão đại Long tổ! Đúng, kiểu vậy rất tốt!"


Thầy Nhậm ở trong lòng nhịn không được há há một tiếng, anh nghĩ cũng khá tốt. Còn lão đại Long tổ hả? Sao anh không dứt khoát kêu tổ bộ môn đặc thù đi! Thầy Nhậm cảm thấy loại thế giới không khoa học này khẳng định không có khả năng có, nhưng mà xem cái sự hưng phấn của gã này, kiếp sau phỏng chừng là cùng loại với thám tử tư Holmes đồ nhỉ? Ừm, cứ theo phương diện đó tìm là được.


Mà thầy Nhậm không biết rằng, lúc anh nghĩ như thế, hệ thống tiếp thu sóng điện não của anh phản ứng là như vầy: 【...... Chột dạ.jpg】


Dù sao, hoàn thành nhiệm vụ thì tốt rồi ha!


【 Bíp! Mong ký chủ chú ý! Trình độ hắc hóa của mục tiêu thế giới này tăng lên, nhiệm vụ khó khăn +10】


Nhậm Trúc nháy mắt liền thu hồi đủ loại suy nghĩ, anh mở to hai mắt nhìn, đây là có chuyện gì?! Vì sao đột nhiên trình độ hắc hóa của mục tiêu nhiệm vụ lại tăng lên? Lại nói, nếu có thể tỏa định mục tiêu nhiệm vụ, vì sao không trực tiếp nói cho anh là ai?! Mà bỏ đi đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh phải nhanh chóng xác định mấy đứa nhóc trong lớp hiện tại đang làm cái gì!


"Mau mau, anh gọi điện thoại cho em Thứ, hỏi một chút hiện tại em ấy đang làm gì đó? Hỏi xong nói cho em."


Nhậm Trúc không đầu không đuôi nói với Tần Tông một câu như vậy, Tần Tông có chút sững sờ, nhưng cũng không do dự liền làm theo. Mà bên này Nhậm Trúc trước tiên gọi điện thoại cho người nhà họ Bành. Sau khi xác nhận hai tên nhóc nhà họ cũng chưa có chuyện gì, anh liền gọi điện thoại cho phụ huynh Triệu An An, Vương Khiết Nhi và Lý Giai Hân hỏi tình huống, được đến đáp án cũng là mấy em ấy vẫn khỏe. Lúc này, Tần Tông trả lời: "Thứ đang chơi với thằng nhóc nhà họ Tống. Không có việc gì."


Nhậm Trúc liền cảm thấy, vậy nhất định là Chương Hải Đào xảy ra vấn đề gì.


Mà sau khi anh gọi điện thoại, trong giọng nói hoạt bát của Chương Hải Đào còn mang theo chút nghi hoặc: "Thầy Nhậm? Sao thế ạ? Giờ em đang bơi nè, nơi này không tồi, thầy có muốn tới đây luôn không?"


Vì thế Nhậm Trúc đầu đầy dấu chấm hỏi. Cái giọng này nghe kiểu gì cũng đâu giống như hắc hóa? Cái loại hoạt bát nhiệt tình này, cảm giác chỉ số thông minh đều có thể giảm không ít đâu.


"À, không có gì, em tiếp tục đi. Nhà thầy gần biển."


Nhậm Trúc cúp điện thoại, nghĩ nát óc cũng không ra.


Tần Tông lúc này cũng phản ứng lại đây, sau đó ánh mắt hắn trầm xuống: "Vì sao em đột nhiên lại muốn gọi điện thoại cho mấy đứa nó? Em đang lo lắng cái gì?"


Nhậm Trúc nhìn Tần Tông như thế, liền biết hắn ước chừng đã có điều phát hiện, đành nói: "Em cũng không chắc, chỉ là...... Luôn cảm thấy có người theo dõi lớp em. Anh xem An An với mấy nhóc Bành một đứa tiếp một đứa xảy ra chuyện, vừa rồi em nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không thể nào trùng hợp như thế, cho nên lo lắng. Ừm, hy vọng là em nghĩ nhiều."


Tần Tông thấy Nhậm Trúc là thật sự ánh mắt lộ vẻ lo lắng, liền an ủi nói: "Em yên tâm đi, bọn chúng đều mới xảy ra chuyện, trong nhà kiểu gì cũng sẽ trông rất kỹ. Sẽ không xảy ra chuyện, nếu là nhắm vào em, thì càng sẽ không có việc gì, có anh đây. Mặc kệ người đó là ai hoặc là lợi hại cỡ nào, anh cũng có thể che chở em. Yên tâm, dùng mạng của anh tới che chở em."


Nhậm Trúc nghe vậy chẳng hiểu sao trong lòng căng thẳng, lần đầu tiên anh vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Tông: "Em không thích nghe lời này. Về sau anh đừng nói nữa. Muốn chết, chúng ta cũng cùng chết."


Vì thế, Tần Tông liền thỏa thuê đắc ý mà cười.


"Em đây phải thích anh đến nhường nào chứ." Quả nhiên bố đây mị lực vô song!


Tác giả có lời muốn nói:


Tần đại thiếu: Dổi ôi vợ em yêu em muốn chết luôn quý vị ạ!


Thầy Nhậm:...... Mẹ nó thiểu năng trí tuệ.


Còn nữa, khụ khụ, biết thế giới sau là gì rồi ha 0-0. Thế giới này ước chừng còn cỡ......5 6 7 8 chương?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi