HỆ THỐNG CHỮA LÀNH CỦA NAM PHỤ

Vân Thu thấy đôi mắt phượng lạnh lùng của Nguyên Quân Bạch đang nhìn mình, hắn nhanh chóng xua tay giải thích:"Ý ta là ngươi để mái tóc màu trắng như vậy sẽ đẹp hơn là mái tóc màu đen đấy."

Nguyên Quân Bạch chỉ "hừ" hắn một tiếng rồi chẳng quan tâm đến hắn nữa. Mạc Tử Diệp nhìn Nguyên Quân Bạch nói:"Chuyện ở cấm địa, ngươi tính sao?"

Nguyên Quân Bạch không lộ ra cảm xúc nói:"Dù sao Cố Phong cũng là đứa trẻ, nó chỉ là ham chơi thôi. Chuyện cấm địa, ta không phạt nó."

Mạc Tu Diệp nghe xong thì gật đầu, Vân Thu ngay lập tức nghiêm túc nhìn y nói:"Ngươi nhớ chú ý cẩn thận đối với lão Chấp Pháp đấy. Ông ta đang tìm cách kéo ngươi từ đỉnh cao xuống đấy."

Nguyên Quân Bạch hiển nhiên biết điều này, lão ta lúc nào cũng tính kế với y. Nguyên Quân Bạch nhìn hai người đối diện nhanh chóng chuyển chủ đề hỏi:"Trong lúc ta hôn mê, Cố Phong có đi phá ở đâu không?"


Mạc Tu Diệp lắc đầu, Vân Thu nhìn y với biểu tình phức tạp, hắn nói:"Trong lúc ngươi hôn mê, đứa nhỏ này không có đi phá nhưng mà…"

Vân Thu nói được nửa câu thì dừng lại khiến cho Nguyên Quân Bạch sinh nghi. Trong lòng y nổi lên dự cảm không tốt lắm. Mạc Tu Diệp nhanh chóng thay Vân Thu nói tiếp:"Đứa trẻ này không có đi phá. Từ lúc ngươi hôn mê, nó vẫn luôn ở bên cạnh ngươi. Một bước cũng không rời."

Nguyên Quân Bạch có chút bất ngờ nói:"Không ăn cũng không uống?"

Mạc Tử Diệp nhẹ gật đầu, khuôn mặt biểu tình phức tạp nhìn y nói:"Bọn ta khuyên đến mấy, nó vẫn không nghe. Nó còn nói đợi ngươi tỉnh lại nó mới chịu nghỉ ngơi."

Nguyên Quân Bạch nghe xong nhanh chóng đỡ đầu, đứa nhỏ này thật sự không khiến mình bớt lo lắng được. Y vươn tay xoa thái dương, hành động này của y khiến cho Mạc Tu Diệp lo lắng hỏi:”Quân Bạch, ngươi không sao chứ?”


Nguyên Quân Bạch bỏ tay xuống, y xua tay nhìn Mạc Tu Diệp nói:”Không sao, ta có chuyện muốn nhờ.”

Mạc Tu Diệp nói:”Chuyện gì có thể làm trong khả năng thì ta nhất định sẽ giúp.”

Nguyên Quân Bạch nghiêm túc nhìn nàng nói:”Ngươi có thể giúp ta xem, đồ đệ này của ta có thể tu luyện được không?”

Mạc Tu Diệp nghe xong gật đầu nhìn y nói:”Được, ngươi muốn xem bây giờ hay để lần sau?”

Nguyên Quân Bạch không cảm xúc nói:”Lần sau ta sẽ dẫn nó đến chỗ ngươi, còn bây giờ thì cứ đến nó nghỉ ngơi đi.”

Mạc Tu Diệp nghe xong nhanh chóng đứng dậy cáo từ rời đi, Vân Thu cũng nhanh chóng đứng dậy quay người đuổi theo nàng, Nguyên Quân Bạch ngồi một lúc liền cảm thấy trong lòng có chút nặng trĩu, y đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, y nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Nguyên Quân Bạch nhanh chóng đi đến bên giường.


Y nhẹ ngồi xuống giường nhìn người nằm trên giường ngủ, người trên giường ngủ rất ngon, hắn không biết trong phòng mình có thêm một người, y vươn tay sờ khuôn mặt trẻ con đang ngủ. Nỗi lo trong lòng có phần giảm bớt.

Nhiệm vụ chính bây giờ là nuôi dưỡng đứa trẻ này, tình tiết tiếp theo y đã biết rồi. Đứa trẻ này đến tuổi mười sáu thì nam chính lẫn nữ chính sẽ xuất hiện, hai nhân vật này đều bái y làm thầy, cho nên mới có cảnh ngược nam phụ ra đời.

Nguyên Quân Bạch lắc đầu rồi thở dài, y đứng dậy rời đi.

Cố Phong ngủ một ngày một đêm khiến cho Nguyên Quân Bạch lo lắng, y nhanh chóng truyền tin cho Mạc Tu Diệp đến coi Cố Phong.

Mạc Tu Diệp buông tay khỏi tay Cố Phong nói:”Không sao, chỉ là mệt nên mới ngủ như vậy, thể chất có chút suy giảm, ta khuyên ngươi nên bồi dưỡng cho nó. Còn chuyện ngươi nhờ ta.”
Nguyên Quân Bạch đứng đối diện nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, Mạc Tu Diệp nhìn y với biểu tình phức tạp nói:”Linh mạch này khó mà tu luyện, nếu muốn tu luyện thì phải ngâm vào tẩy kinh phạt tủy như vậy mới có thể tu luyện mà không bị vướng gì.”

Nguyên Quân Bạch nghe xong gật đầu nhìn Mạc Tu Diệp, nàng lấy ra hai lọ tẩy kinh phạt tủy đưa cho y nói tiếp:”Một lọ có thể ngâm đến hai lần, mỗi ngày cho nó ngâm. Dùng hết hai lọ này thì có thể tu luyện được. Ngươi nhất định phải nhớ đấy.”

Nguyên Quân Bạch vươn tay nhận lấy hai lọ thuốc từ tay Mạc Tu Diệp, tâm tình y cũng nhẹ đi một phần. Mạc Tử Diệp đứng dậy quay người rời đi, Nguyên Quân Bạch ngồi xuống giường, y vươn tay sờ lên khuôn mặt đang ngủ say của Cố Phong.

Trong lòng y lại nổi lên một chuyện lo lắng, ngâm tẩy kinh phạt tủy nhất định sẽ đau nhưng một đứa trẻ như vậy thì làm sao chịu đựng nổi, Nguyên Quân Bạch thở dài nhìn Cố Phong đang ngủ say. Nguyên Quân Bạch nhanh chóng cất hai lọ thuốc vào rồi đi đến ghế ngồi. Nguyên Quân Bạch mở các bình luận lên xem, các bình luận màu đỏ đều bị đẩy lên đầu còn mấy bình luận màu đen bị ở cuối phần bình luận.
Y tắt phần bình luận đi, y cất tiếng:”Hệ thống.”

Hệ thống xuất hiện trước mặt y.

[Ký chủ muốn biết chuyện gì?]

Nguyên Quân Bạch nhớ đến người cha mà y yêu thương, y nói:”Ngươi có thể xem giúp ta, cha ta như thế nào không?”

Hệ thống ngập ngừng.

[Chuyện này ngoài khả năng của hệ thống mong ký chủ bỏ qua]

Nguyên Quân Bạch thất vọng, y hỏi tiếp:”Ngươi có thể cho ta biết, nếu ta hoàn thành nhiệm vụ và đưa cốt truyện đi đúng thì ta sẽ nhận được phần thưởng gì?”

[Phần thưởng thì tùy, có thể là trở về thế giới thực hoặc có thể ở đây hoặc có thể đưa người nhà đến đây. Phần thưởng thì hệ thống không biết trước được, mong ký chủ thông cảm]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi