HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC CỦA PHÁO HÔI


Sáng sớm hôm sau khi mặt trời chưa ló dạng, trong căn nhà mới của đôi bạn trẻ đang phát ra những âm thanh ái muội, làm cho những thú nhân trẻ tuổi đi ngang phải đỏ mặt và những người già dặn lại chỉ xem nhẹ cho qua.
Trương Gia Bảo cảm thấy mình sắp chết rồi, đã một đêm trôi qua mà cái trên chết tiệt này không có điểm dừng.
Lúc nghe Luân nói theo như mọi người nói sẽ làm đến ngày thứ 3 là dừng cậu cứ tưởng là đùa.

Không ngờ nó lại là sự thật, nếu cứ như dị đến hết 3 ngày chắc cậu sẽ không xuống giường được mất.
Cậu duỗi tay muốn nắm cạnh giường thoát ra khỏi sự vây khốn của hắn, thì bàn tay ở đâu xuất hiện nắm tay cậu kéo về.

Bên tai vang lên âm thanh trầm thấp: " Bảo à.

Còn chưa xong đâu, chúng ta hãy từ từ thưởng thức".
Ánh mắt cậu tan rã bị kéo về sau, sau đó tiếng r3n rỉ một lúc một nhiều kéo dài đến 3 ngày 3 đêm.
Ba ngày sau, khi bụng Trương Gia Bảo réo lên, kháng nghị rằng nó đang rất là đói.

Thì cậu mới lim dim mở mắt ra, ngay tức khắc cơ thể đau đớn như vừa leo 10 ngọn núi.

Cậu nhìn trần nhà, có suy nghĩ muốn gi3t chết tên hung thủ khốn nạn đã làm mình ra nông nỗi này.

Vừa suy nghĩ đến thì tên hung thủ bưng cháo đi vào.
Trên mặt Luân tràn đầy thỏa mãn, hắn đi đến nở nụ cười hạnh phúc ôm cậu ngồi lên đùi mình:" Bảo dậy rồi à.

Có đói bụng không?".
Cậu mở miệng định trả lời hắn một cái nhưng phát chỉ toàn là âm thanh khàn khàn: " Muốn ăn....!Nước".
Hắn tức tốc lấy được ra đút cậu uống, rồi mới đút từng muỗng cháo cho cậu.
Nằm ngay ngắn lại chỗ cũ bỗng thấy nghi ngờ nhân sinh.

Tại sao mà con người ta lại có sức làm đến 3 ngày liền, mới có 1 ngày thôi mà cậu đã héo queo.
Còn hắn lại có thể sinh long hoạt hổ như vậy.

Trong khi người vận động nhiều là hắn mà, con người này so với kiếp trước đúng là không hề tầm thường.
Tuy đã đi lại được nhưng bây giờ xem ra cậu phải được người này ôm đi nữa rồi.

Nằm chán chê nhìn Luân dọn dẹp nhà cửa, cậu nhắm mắt chui vào không gian trò chuyện với hệ thống 003: " Nè sao dạo này không thấy cậu lên mạng chỉ hệ thống khác đan đồ nữa dị, Thống Thống".
Hệ thống 003 ngồi trên sô pha chảy mở nói: " À dạo này tui mới coi được cái trailer phim, mà nó ngược nữ 9 tính không coi nhưng cứ thấy bức rức thành ra giờ coi nguyên bộ đợi thằng quỷ tra nam kia ngược".
Dừng một chút, nó nói tiếp: " Tên này thật là ngu ngốc có bạn gái rồi mà con đi với con khác nhưng lại không chịu chia tay.

Thật là hãm.

May là gương vỡ không lành nó mà lành chắc tui đập cho nó bể luôn quá".
Trương Gia Bảo thấy nó vừa coi vừa mắng thì gật đầu tán thành, ngồi xuống cùng nó xem hết bộ phim dài mấy chục tập này.
Coi đến đoạn tra nam bị ngược 1 người 1 thống vừa cười vừa dừa lòng hả dạ, hệ thống 003 còn phán một câu: " Đúng thật là quả báo nhãn lòng".


Còn cười rất chi là khoái chí.
Thêm một ngày trôi qua, may là thân thể này khá khoẻ nên dưỡng sức một ngày coi như là đỡ.

Miễn cưỡng có thể đi lại như bình thường mà không có gì lạ.
Vì 4 ngày rồi chưa được hít khí trời nên cậu và Luân cùng nhau đi ra ngoài cho khuây khỏa.

Vừa ra hít một chút không khí, thì Lam và Thanh từ xa đi tới nhìn hai người cậu đầy ẩn ý.
Lam chạy đến câu tay cậu hỏi: " Nè thấy sao hả? Tuyệt phải không?".
Trương Gia Bảo nghe Lam nhắc thì nhớ lại, chân vừa đứng được không tự chủ run rẩy như sắp ngã.

Luân thấy thế vội vàng ôm cậu lại, lúc này cậu trả lời Làm: " Tuyệt thì tuyệt thật.

Nhưng mà hơi hơi lâu, khá là kiệt sức".
Luân nghe thấy thì hơi xấu hổ, Làm với Thanh thì cười ngoặc nghẽo, thật ra thì không thú nhân nào cũng phải 3 ngày 3 đêm họ chỉ làm đến 2 ngày rồi ôm nhau ngủ thôi.
Nhưng mà Luân thì có hơi khác, bản thân thú nhân đã mạnh mẽ, nhưng Luân lại còn tự săn thú một mình trong thời gian dài.

Thành ra hắn khá là có sức chịu đựng gấp 2 lần thú nhân bình thường.

Nói qua nói lại một lúc, 4 người quyết định đến bờ suốt chơi.
Ở đây vừa không có nắng vừa có dòng nước mát mẻ.

Nhẹ nhàng ngâm chân xuống dòng suối mát mẻ và nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, Trương Gia Bảo cảm thấy thật yên bình.
Có lẽ thế giới sau sẽ không thể nào yên bình như dị nhưng đó là chuyện rất lâu sau mới nói.

Còn bây giờ cứ tận hưởng nơi đẹp đẽ này cho đến khi đến lúc tạm biệt.
Nhìn Luân ngồi bên cạnh, hắn cảm nhận được ánh mắt của cậu.

Hắn nhìn cậu ngồi sát vào nhau, tay hai người đan chặt vào nhau không một kẻ hở, rồi nhìn nhau cười hạnh phúc.
Lúc ấy cậu nhìn thấy trong mắt hắn chỉ toàn là hình bóng cậu, trái tim đập một lúc một nhanh.

Ước gì cậu và hắn sẽ như vậy mãi mãi, kể cả có là kiếp sau..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi