HỆ THỐNG ĐI LẠC TU TIÊN KÍ

Từ Tiểu Bạch muốn thoát khỏi chiến trường là quyết định đúng đắn.

Hắn bây giờ hoàn toàn nằm ở thế bất lợi, ở lại chỉ là bồi mạng, thúc thúc của hắn Từ Trọng cũng sẽ vì hắn bị vây công mà không thể rời đi.

Chỉ cần hắn thoát đi, cho dù phải trả giá lớn một chút Từ Trọng cũng có thể tìm cách bỏ trốn, hai người lập tức trở về Từ gia vạch rõ bộ mặt thật của Từ Tiến.

Đến lúc đó Từ Tiến đúng là không đất dung thân, Từ gia cùng Hắc Lang Bang cũng sẽ triệt để trở mặt thành thù. 

Dù sao thiếu chủ cùng nhị trưởng lão bị tập kích cũng không phải là cái gì nhỏ sự tình, Hắc Lang Bang là thật muốn giết người.

Từ Tiểu Bạch muốn đi, nhưng có người chắc chắn sẽ không muốn hắn rời đi thành công, sau lưng hắn lập tức vang lên một tiếng rống giận:

“ muốn đi đâu? Trở lại cho ta!”

Từ Tiểu Bạch nhíu mày quay đầu lại, chỉ thấy Từ Tiến ở dưới đất đạp mạnh một cái tuy xuất phát sau nhưng lại đến trước đón đầu hắn của hắn lập tức chém ra một kiếm:

Lăng Vân kiếm pháp - trảm vân!

Từ Tiến đạp không mà lên, hắn tuy xuất phát sau nhưng lại đến trước lập tức hướng Từ Tiểu Bạch vung mạnh trảm xuống.

Một kiếm này Từ Tiến cũng rất ra sức, kiếm quang trong nháy mắt đại thịnh khí thế bức người, Từ Tiểu Bạch không dám liều lĩnh xông về phía trước lập tức phải dừng lại phòng thủ đón đỡ một kiếm này.

Ầm!

Từ Tiến một kiếm ra rất nhiều sức lực, Từ Tiểu Bạch quả nhiên không địch lại, hắn lập tức ở giữa không trung bị đánh văng xuống mặt đất, ở trên đất nổ ra cái hố nhỏ.

Từ Tiểu Bạch đầu gối hơi chùng xuống một chút lập tức tán đi hết xung lực mà Từ Tiến gây ra, hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Tiến ở trên cao trong miệng nhẹ nhàng thốt lên:

“ đạp vân bộ sao?”

Từ Tiến rơi xuống cười gằn nói:

“ chính là đạp vân bộ, không phải chỉ có ngươi mới biết Lăng Vân kiếm pháp, ta cũng biết hơn nữa so ngươi luyện được càng lâu!”

Từ Tiểu Bạch mặt không cảm xúc nói:

“ luyện được càng lâu thì thế nào? Trên thế giới này Đạt giả vi sư, ai đối với Lăng Vân kiếm pháp lĩnh ngộ càng thấu triệt mới đáng để tự hào, cảnh giới của ngươi chỉ cần cho ta một chút thời gian ta cũng có thể đạt tới.

Một chiêu đạp vân bộ mà thôi liền đắc ý như vậy, đáng sao?”

Từ Tiến hừ lạnh:

“ chờ ta dùng Lăng Vân kiếm pháp giết chết ngươi ngươi liền biết đáng hay không!”

Từ Tiến vừa nói xong, hắn trên người khí thế cũng nhanh chóng kéo lên, bên kia Thuận Văn cũng đứng dậy hình thành thế vây công Từ Tiểu Bạch.

Từ Tiểu Bạch thở dài, hôm nay chỉ sợ khó thoát khỏi chỗ này.

Hắn cũng không có sở trường bùng nổ tốc độ, đối phương cảnh giới lại cao thâm hơn hắn cho dù Từ Tiểu Bạch có chạy thoát đối phương đường dài truy đuổi xuống Từ Tiểu Bạch chỉ sợ cũng không chạy thoát.

Chỗ này cách chỗ Từ gia trưởng lão cắm trại quá xa, hắn không thể kiên trì tới lúc đó được.

Như vậy chỉ có thể tử chiến đến cùng, ở trong tử vong thế cục tìm kiếm một tia sinh cơ.

Thở dài ra một hơi, Từ Tiểu Bạch trên người nội lực phun trào, kiếm cương sáng rực khí thế trong nháy mắt lập tức kéo căng như cầu vồng.

Từ Tiến khóe mắt giật giật, tên tiểu tử này sao có thể có được khí thế mạnh mẽ như vậy? hắn chỉ mới đột phá nhất lưu không lâu a! khí thế này sợ rằng đã gần đạt tới nhất lưu trung kì mới có thể có được a.

Từ Tiến cũng không biết Từ Tiểu Bạch vốn ở nhị lưu ngâm một thời gian, trải qua chiến đấu không ngừng mài giũa tâm tính cùng căn cơ, hắn cũng từng tôi cốt qua một đoạn thời gian.

Bởi vậy căn cơ của hắn vô cùng vững chắc, sau khi đột phá nội công cũng trở nên càng thâm hậu thuần túy hơn.

Trên người khí thế của hắn cũng không quá mạnh nhưng lại được Lăng Vân kiếm bổ trợ thêm cho, bởi vậy mới cho hắn cảm giác như vậy.

Có thể nói Lăng Vân kiếm cái này bảo kiếm ở trong tay Từ Tiểu Bạch đưa lại cho hắn lợi ích to lớn vô cùng. 

Từ Tiểu Bạch nhìn lại Thuận Văn tên này cung phụng trưởng lão, hắn lạnh lùng nói:

“ ngươi sở trường là khoái kiếm đúng không?”

Thuận Văn cảm giác không tốt. Hắn chỉ là đi theo đánh xì dầu mà thôi, không ngờ lại bị Từ Tiểu Bạch trọng điểm chú ý vào. 

Làm một cái cung phụng trưởng lão ra sức ít nhưng lại được hưởng tài nguyên tu luyện nhiều chính là thứ hắn hướng tới.

Nếu không phải Từ Tiến hứa hẹn đủ thứ tốt, hắn mới không ngu ngốc đi làm cái gì ám sát Từ gia thiếu chủ việc.

Nhưng Từ Tiến cho ra lợi ích to lớn khiến hắn không thể không động lòng. Sự đã làm như tên đã lên cung không thể không bắn, hắn bây giờ không thể tỏ ra yếu kém khí thế bạc nhược, nếu không Từ Tiểu Bạch sẽ trọng điểm chăm sóc hắn a.

Đương nhiên, bên ngoài tất cả biểu hiện chỉ là vỏ bọc cho hắn mà thôi, hắn cũng không muốn vì Từ Tiến mà để bản thân mình bị thương hay hi sinh chính mình.

Thuận Văn mặt không đổi sắc nói:

“ đúng thì như thế nào?”

Từ Tiểu Bạch kiếm chỉ về phía hắn nói:

“ đúng thì ta muốn xem kiếm ngươi nhanh hay là kiếm của ta càng nhanh hơn!”

Nói xong Từ Tiểu Bạch dưới chân dẫm mạnh một cái, hắn thân hình lập tức mờ ảo lắc lư một cái thân pháp như là quỷ mị lập tức tiếp cận Thuận Văn trước mặt.

Bên kia Từ Tiến thấy vậy lập tức trong lòng chìm xuống, là đạp vân bộ.

Không ngờ đối phương tu luyện đạp vân bộ thân pháp đã tới mức này, có thể khiến cho thân hình trong nháy mắt biến ảo không lường đánh lừa địch nhân ánh mắt sau đó nhân cơ hội tiếp cận tấn công đối phương.

Thuận Văn thực lực cũng không so Từ Tiểu Bạch mạnh hơn bao nhiêu, nếu để Thuận Văn bị Từ Tiểu Bạch tiếp cận được sau đó đè lên đánh chỉ sợ hắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Trước lúc tới đây bọn hắn đã bàn kĩ, Từ Tiến là chủ công Thuận Văn làm phụ công, Từ Tiến cho dù cảnh giới cao hơn nếu không có Thuận Văn giúp đỡ cũng khó mà áp chế lại được Từ Tiểu Bạch.

Bởi vậy hắn không thể để cho Từ Tiểu Bạch đạt được ý đồ, Từ Tiến lập tức rống to một tiếng múa kiếm xông tới:

“ Thuận Văn cẩn thận, cố gắng chống đỡ!”

Từ Tiểu Bạch thân hình hiện lên trước mặt Thuận Văn một kiếm mãnh liệt phá phong đâm tới nhắm thẳng vào tim hắn.

Trên kiếm của hắn cương khí sắc bén như đao phong quang mang sáng rõ như minh nguyệt, một kiếm đâm ra tích tụ khí thế dũng mãnh như có thể khai sơn liệt thạch vậy.

Thuận Văn không dám khinh thường lập tức sử dụng ra kiếm chiêu phong thủ:

Điệp vũ kiếm pháp - điệp phi vũ!

Điệp vũ kiếm pháp chính là tên môn khoái kiếm hắn sử dụng. Môn này kiếm pháp chủ yếu lấy tốc độ nhanh chóng trong phạm vi nhỏ xê dịch khó lường khiến địch nhân không kịp phản ứng sau đó bị kiếm của hắn chém trọng thương.

Mà điệp phi vũ là một chiêu thức phòng thủ toàn diện nhất trong kiếm pháp của hắn. 

Chỉ thấy Thuận Văn lập tức nhanh chóng múa ra từng đường kiếm hoa bảo vệ quanh thân như là mấy cái tiểu điệp đang rải ra phấn trắng của mình bao bọc quanh cơ thể của hắn vậy.

Có thể nói một chiêu kiếm này múa tới giọt nước không lọt, phòng thủ vô cùng toàn diện.

Nhưng Từ Tiểu Bạch vừa nhìn vào liền biết ngay nhược điểm của nó, kiếm chiêu này chỉ sợ không phòng thủ được quá mạnh cường công kiếm chiêu.

Nhưng hắn vốn cũng không hề có ý định cường công, dưới chân hơi chậm lại một chút, quả nhiên Từ Tiến bên kia đã đánh tới.

Từ Tiểu Bạch khóe miệng câu ra một nụ cười, chờ chính là ngươi!

Trên tay kiếm đang ở tư thế tân công lập tức lắc lư biến đổi một cái, Từ Tiểu Bạch trong miệng lập tức gầm lên một tiếng:

Lăng Vân kiếm pháp - mãn vân thiên!

Đây cũng là một kiếm chiêu phòng thủ của Lăng Vân kiếm pháp, nhưng Từ Tiểu Bạch lúc này đã không còn bị kiếm chiêu cứng ngắc hạn chế, hắn sử dụng ra kiếm chiêu ứng đối đều là có mục đích cùng mang đậm phong cách chiến đấu của bản thân.

Chỉ thấy Từ Tiểu Bạch tay hơi nhẹ nhàng một chút, hắn không hề cố gắng đón đỡ một kiếm này của Từ Tiến mà là sử dụng nhu kình khiến kiếm của Từ Tiến vừa chạm vào kiếm của hắn liền nhẹ nhàng bị tách ra một bên.

Sau đó kiếm của hắn lại vẽ ra mấy đường kiếm hoa ở trong không khí để lại từng đường khí trắng mờ ảo như là từng đóa mây, Từ Tiểu Bạch lập tức sử dụng mãn vân thiên chiêu thức này hóa giải thành công thế xông tới của Từ Tiến.

Từ Tiến bị Từ Tiểu Bạch một chiêu mãn vân thiên đánh tan lực đạo, hắn không tự chủ được liền hướng Thuận Văn phương hướng mất đà xông tới.

Triệu Vô Cực ở ngoài cũng không thể nhịn được trong lòng thầm khen một tiếng, Từ Tiểu Bạch kiếm pháp càng ngày càng tinh thâm, cương nhụ nhất thể không hề bị bó buộc.

Từ Tiến một kiếm thất bại liền đâm sầm vào người Thuận Văn, may mắn Thuận Văn đã kịp thời đỡ lấy hắn nếu không Từ Tiến cũng khôn tránh khỏi hạ tràng chật vật.

Trong lòng Từ Tiến nổi lên một cỗ lửa giận, không ngờ đối phương lại cố chọc tức bản thân sau đó để bản thân mình lao tới sử dụng nhu kình hóa giải kiếm pháp.

Tên tiểu tử này đối với Lăng Vân kiếm pháp lí giải đã không phải là bình thường nữa rồi, hắn đúng là Từ gia nhân tài khó gặp.

Mà loại nhân tài này, đáng tiếc Từ Tiến không sở hữu cũng không thể để hắn sống.

Trong lòng hừ nhẹ một tiếng, Từ Tiến quay phắt người lại chuẩn bị phản kích, nhưng khi hắn quay người lại, Từ Tiểu Bạch thân ảnh đã không còn ở đó nữa rồi.

Đứng một bên hắn Thuận Văn lập tức lo lắng rống to:

“ cẩn thận ở phía trên!”

Từ Tiến ánh mắt nhìn lên, Từ Tiểu Bạch chân đang đạp lên một thân cây, hắn ở trên cao mỉm cười nhìn lấy chính mình.

Trong lòng thầm hô hỏng bét, Từ Tiến lập tức điên cuồng vận công đẩy nội công lên tới tối đa, rống to một tiếng:

Lăng Vân kiếm pháp - tam hợp kiếm!

Trên kiếm của hắn cương khí lập tức quang mang đại thịnh, ở giữa hư không vẽ ra ba đường kiếm ảnh tập trung vào một chỗ, ở trung tâm đấy sức mạnh được đẩy tới đỉnh cao sức phá hoại cực kì cường đại.

Kiếm này cuối cùng chỉ có thực chât một kiếm, nhưng nó lại mang trong mình sức phá hoại của ba kiếm hợp nhất cùng lực lượng còn hơn xa một kiếm bình thường, có thể nói là Lăng Vân kiếm pháp các đại sát chiêu một trong.

Ba kiếm như ba sông nhỏ đổ về một cái hồ lớn, hồ lớn sức chứa nước mà con sông nhỏ không thể so sánh, độ sâu cùng khả năng nuôi dưỡng ẩn chứa quái thú cũng là ba cái con sông không thể so sánh.

Một kiếm này, sát cơ ẩn hiện, nếu có thể phá đi kiếm pháp của Từ Tiểu Bạch, Từ Tiến có lòng tin hắn có thể nhân lúc Từ Tiểu Bạch lực cũ vừa hết lực mới chưa sinh mà lập tức đánh giết hắn.

Từ Tiến không dám xem thường, bởi vì hắn cũng quen thuộc Lăng Vân kiếm pháp. Từ Tiểu Bạch một kiếm này chắc chắn là hắc vân áp đỉnh, sức mạnh vô cùng to lớn, không thể không cẩn thận đối đãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi