HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM CÁCH SINH TỒN TRONG TRUYỆN BE


Bốn giờ sáng ngày 22 tháng 3 năm 2025.
Hứa Kỳ Sâm đột tử.
Chỉ mới một giây trước thôi, cậu còn đang dán mắt vào màn hình máy tính để cập nhật hố mới, vậy mà ngay giây sau đã gục đầu trên bàn phím, chìm vào khoảng không tăm tối.
Lúc này, một thanh âm nghe như tiếng kim loại chẳng rõ từ đâu vọng lại.
“Xin chào, hoan nghênh ngài đến với Hệ thống điên cuồng tìm cách sinh tồn trong truyện BE, tôi là hệ thống Al, số hiệu 0901.”
Hứa Kỳ Sâm: “Hệ thống gì cơ???”
Âm thanh kia không nhanh không chậm: “Hệ thống này còn có tên Hệ thống trả nợ của tác giả vô lương tâm, Hệ thống độc giả hãy yêu thích tôi một lần nữa, hoặc là Hệ thống không chấp nhận BE xin viết lại kết khác.”
Nếu như Hứa Kỳ Sâm có thể nhìn được khuôn mặt của bản thân lúc này, hẳn sẽ thấy đầu đầy “hắc tuyến.” Những cái tên đó không ai quen thuộc hơn cậu, bởi vì đó là các bình luận xuất hiện thường xuyên nhất trên trang Weibo của cậu.
Là một tác giả nam chuyên viết tiểu thuyết đam mỹ, Hứa Kỳ Sâm hẳn có thể được liệt vào giống loài khan hiếm.

Với phong cách văn chương độc đáo cùng những cốt truyện thăng trầm, sự chăm chỉ cập nhật truyện đã giúp cậu trở nên nổi tiếng.
Có điều những cuốn tiểu thuyết của cậu luôn mắc hai căn bệnh chung: thứ nhất là tuyến tình cảm mờ nhạt, thứ hai là sơ sẩy một chút đã thành BE.

Cậu bị lên án bởi hai vấn đề này từ những ngày đầu tiên sáng tác, song nhờ nội dung cốt truyện xuất sắc cùng độ phổ biến cá nhân, cậu vẫn được coi là một tác giả có tiếng, ấy là với điều kiện tiên quyết “phải còn sống”.
Hệ thống: “Ngài Hứa, hệ thống này sẽ đưa ngài xuyên qua nhiều thế giới, nhập vai vào những nhân vật khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định, đồng thời trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ…”
“Tôi từ chối.” Hứa Kỳ Sâm gọn gàng dứt khoát.
Al bị cắt ngang cũng không có cảm xúc gì, “Được, vậy là kí chủ lựa chọn từ chối tiến vào hệ thống…”
Hả… Được từ chối sao?
“Từ chối tiến vào hệ thống, tương đương với kết cục đột tử trong hiện thực của kí chủ sẽ không thể thay đổi được nữa.”
“Khoan, chờ đã!” Hứa Kỳ Sâm tức khắc phản ứng lại, “Tôi chết thật rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Giọng điệu không thể nghi ngờ gì thêm.
Hứa Kỳ Sâm thăm dò, “Nghĩa là, nếu tôi tiến vào hệ thống thì bản thể ngoài hiện thực vẫn còn cứu được, phải không?”

“Đúng vậy, chỉ cần ngài hoàn thành xong tất cả nhiệm vụ, kết cục tử vong ngoài hiện thực sẽ được sửa chữa.”
Cũng may cậu là nhà văn, chứ nếu đặt người bình thường vào tình huống khó tin như thế này, chắc chẳng ai có thể dễ dàng tiếp thu được mấy thứ thiết lập kì quái vậy đâu.
Cha mẹ Hứa Kỳ Sâm mất sớm, đáng ra một thân một mình chẳng sợ còn ràng buộc, thế nhưng người dì đã nuôi nấng cậu tới tận khi tốt nghiệp cấp ba lúc nào cũng đối xử rất tốt với cậu, cậu vẫn luôn mong muốn có thể kiếm thật nhiều tiền phụng dưỡng cuộc sống sau này của bà.

Chưa kể hố mới vừa đào tới chương mười, những thiên thần nhỏ còn đang gào khóc đòi ra chương, vả lại…
Không, cậu chưa thể chết được.
Hứa Kỳ Sâm điều chỉnh lại cảm xúc, “Tôi lựa chọn tiến vào hệ thống.”
“Được rồi, sau đây chúng ta sẽ tiến vào thế giới thứ nhất.”
Hiệu suất của nhiệm vụ này cao thế nhỉ…
Trong đầu hiện lên vô vàn hình ảnh vỡ nát rời rạc, không gian đen ngòm bốn phía bắt đầu rung chuyển, muôn vàn ánh sáng lóe lên từ những mảnh vỡ ghép lại với nhau, chậm rãi hợp thành hình hài thân thể.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu, thấy hai tay từ từ thành hình, cậu thử chạm vào, xúc cảm từ da dẻ chân thực đến đáng sợ.
Mở mắt ra, ngoại trừ trần nhà, còn có một vài khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Mộng Trạch tỉnh rồi!”
Hứa Kỳ Sâm cau mày ngồi dậy trên ghế sô pha, trước mặt là bốn cậu thanh niên khí chất khác biệt, ngoại hình đoan chính, lớp trang điểm sân khấu dày cộp.
Người có vóc dáng nhỏ bé kia vừa gọi cậu là Mộng Trạch.
Mộng Trạch…?
“Hệ thống đã hoàn tất hồ sơ đầu tiên.

Ngài Hứa, ở thế giới này, danh tính của ngài là Quý Mộng Trạch, người đảm nhận vị trí visual trong nhóm nhạc quốc dân SOULMATE.”
Gì cơ?!
Những lời hỏi thăm thân thiết của mọi người cứ thế lọt ngoài tai, Hứa Kỳ Sâm đứng dậy tới trước gương trang điểm.

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt cực kì tinh xảo, trang điểm rất đậm, thoạt nhìn còn nhỉnh hơn cả phái nữ.
Hứa Kỳ Sâm không kìm được lòng khẽ chạm lên gương mặt hiện tại của, cất tiếng hỏi giọng nói trong lòng mình, “Sao tôi lại ở trong tiểu thuyết của chính mình?”

Hệ thống Al trả lời: “Tất cả những thế giới trong hệ thống này đều là từ bối cảnh truyện do chính tay ngài Hứa viết nên, hệ thống cũng sẽ tự mặc định thiết lập của ngài là nhân vật chính trong tiểu thuyết.”
Hứa Kỳ Sâm tỉ mỉ đánh giá bản thân trong gương, rồi lại liếc sang những người đứng bên cạnh.
Cậu thật sự bước vào tiểu thuyết của chính mình rồi.
Đây là một tác phẩm lấy đề tài giới giải trí cậu đăng dài kì cách đây sáu năm, tên là [Tranh tài đỉnh cao giữa gương xinh đẹp và tài năng diễn xuất].

Thực chất lúc đó mục đích sáng tác của cậu cũng không đơn thuần lắm, căn bản những năm ấy đề tài giới giải trí rất thu hút người đọc, vì để theo xu hướng thị trường nên cũng đơn giản viết ra một bộ truyện.
Thân phận hiện tại của cậu là một trong hai nam chính, thần tượng siêu nổi tiếng trong một nhóm nhạc nam cũng siêu nổi tiếng.

Hứa Kỳ Sâm am hiểu rõ đặc điểm của một mĩ nam thời đại, để rồi tạo nên bình hoa di động hoàn mĩ Quý Mộng Trạch bằng một cách rất đỗi tầm thường như thế.

Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng ngoại hình thôi cũng đã xứng đáng với cái danh “nhan sắc thịnh thế”, đáng tiếc kĩ năng diễn xuất chẳng nên hồn, dùng tiếng tăm đóng hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng bộ nào cũng dở tệ.
Nam chính còn lại, Lâm Nhiên, thì trái ngược hoàn toàn với Quý Mộng Trạch – Là ảnh đế trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, trời sinh kiếm cơm nhờ diễn xuất.

Hai người quen biết sau lần hợp tác đóng chung một bộ phim điện ảnh đề tài đồng tính, Lâm Nhiên rất ghét loại người dựa mặt ăn tiền như Quý Mộng Trạch, hai bên có thể nói là chẳng vừa mắt nhau.

Thế nhưng sau khi bộ phim được công chiếu, doanh thu phòng vé bùng nổ, CP quốc dân bật lên với tốc độ ánh sáng, dính lấy nhau từ những chương trình tạp kĩ lên đến tận hotsearch.
Có điều…
Hứa Kỳ Sâm nhớ hình như cuốn tiểu thuyết này kết BE.
Đành chịu thôi, nhiệt huyết của Hứa Kỳ Sâm dành cho tác phẩm này cứ dần nhạt nhòa, nhất là khoảng cuối truyện, chỉ muốn kết thúc nhanh nhanh để còn đào hố mới, bèn xuống tay với Quý Mộng Trạch, lấy lí do tự sát vì bị bạo lực mạng và chửi bới ác ý.
Bây giờ ngẫm lại, đúng là có vẻ vô trách nhiệm thật.
Hứa Kỳ Sâm lướt lại toàn bộ nội dung câu chuyện một lần, cảm thấy tự tin hẳn lên.
“0901, tôi hỏi chút này.” Vì xưng hô “hệ thống” nghe hơi kì cục, Hứa Kỳ Sâm quyết định gọi Al bằng số hiệu nó vừa nhắc tới ban nãy, “Tôi là tác giả, tất cả tình tiết trong này đều là tự mình tạo nên, người chơi mở mắt thần rồi thì trò chơi còn ý nghĩa gì nữa?”
0901 giải thích: “Ngài Hứa, thứ nhất, hệ thống này thoát thai từ nguyên tác của ngài chứ không hoàn toàn tương tự.


Thứ hai, hiện tại ngài không còn thân phận tác giả có góc nhìn Thượng Đế nữa, mà đảm nhiệm vai chính tham gia trực tiếp.

Từng lựa chọn ngài đưa ra đều sẽ tạo thành những thay đổi không thể báo trước.”
Hứa Kỳ Sâm hơi đau đầu, rõ ràng là xuyên vào tiểu thuyết của chính mình, khó khăn lắm mới có một lần trong đời được hưởng thụ cảm giác sinh ra đã là kẻ chiến thắng, cuối cùng tất cả kịch bản lại không hề cố định, một bước đi thôi cũng có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn khác biệt.
Hiệu ứng cánh bướm(*) à…
(*) Hiệu ứng cánh bướm: Một con bướm vỗ cánh từ bán cầu này cũng có thể gây ra cơn lốc xoáy cho bán cầu bên kia, cho thấy những sai số vô cùng nhỏ có thể dẫn đến ảnh hưởng rất lớn tới kết quả thực nghiệm.
“Ngài Hứa, bây giờ sẽ là nhiệm vụ chính dành cho ngài.”
Trước mắt Hứa Kỳ Sâm xuất hiện một màn hình ánh sáng chỉ mình cậu mới nhìn thấy, trên đó có một dòng chữ rất lớn màu xanh lam: Sửa lại kết cục tự sát của Quý Mộng Trạch.
Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm từng chữ một, hỏi: “Nếu nhiệm vụ thất bại thì sao?”
“Dù ở bất kì thế giới nào, một khi nhiệm vụ thất bại, ngài sẽ không thể sống lại trong hiện thực nữa.”
So với những tiểu thuyết xuyên nhanh mà các tác giả khác từng viết, thứ cậu sắp trải qua giống như dấn thân vào một trò chơi tử thần, và ở đó, cậu không có bất kì đường lui nào.
Thành thật mà nói, Hứa Kỳ Sâm chưa bao giờ “đu” idol, cũng chẳng có ấn tượng gì với mấy minh tinh trẻ tuổi nổi tiếng trên mạng cả.
Thế nhưng hiện giờ bản thân lại biến thành một người không được lòng người qua đường, đối mặt với bạo lực mạng quanh năm suốt tháng, phải trở mình thế nào bây giờ?
Ngoại hình trong gương rất ưa nhìn, mặc dù ngoài hiện thực cậu trông cũng không tệ, song đặt cạnh nhân vật này đúng là chẳng thấm vào đâu.
“Phải rồi, tôi có cần phải bắt chước theo nhân vật của từng thế giới khác nhau không?” Đây là vấn đề hết sức quan trọng với Hứa Kỳ Sâm, nó sẽ quyết định xem cậu có cần phải sử dụng kĩ năng diễn xuất ba xu của mình hay không.
0901: “Nếu như ngài bị người ở thế giới trong hệ thống nghi ngờ thân phận, nhiệm vụ sẽ xuất hiện lỗ hổng, dẫn đến xác suất thất bại rất cao.”
Nghĩa là phải đảm bảo rằng mình không bị OOC quá mức.
“Mộng Trạch, cậu không sao chứ?” Người có khí chất dịu dàng nhất đi lên phía trước, tay đặt trên vai cậu.
Hứa Kỳ Sâm cẩn thận nhớ lại, mỉm cười đáp: “Không sao, Minh Kỳ.” Thấy đối phương cũng khẽ mỉm cười, Hứa Kỳ Sâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đoán đúng rồi.
Người có dáng dấp nhỏ nhắn kêu lên to nhất lúc cậu vừa mới tỉnh dậy hẳn là main vocal Bạch Dực, lúc trước viết truyện cứ mặc định rằng vocal trong nhóm nhạc nam thường không được cao cho lắm nên mới tạo hình như vậy, còn người to cao vạm vỡ bên cạnh kia hẳn là rapper Tưởng Lăng.
Ánh mắt quét tới một người đứng trong góc tối, vóc dáng thon gầy mang đôi chút bất cần ngoài mặt, Hứa Kỳ Sâm nghĩ ngợi, hẳn là main dancer Thẩm Hoán, người cũng thích Quý Mộng Trạch trong tác phẩm này.
Sau khi điểm danh sơ qua toàn bộ nhân vật trong nguyên tác, Hứa Kỳ Sâm khẽ mỉm cười yếu ớt, “Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”
Bạch Dực: “Lúc xuống sân khấu tự nhiên cậu lăn ra ngất xỉu, dọa chết tớ rồi.”
Tưởng Lăng đứng khoanh tay, “Không ngất ngay trên sân khấu đã quá may phước, bằng không chắc fan phía dưới sẽ điên lên mất.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, được Minh Kỳ đẩy đến ghế sô pha phía trước ngồi xuống, trước mắt xuất hiện một cốc nước, ngẩng đầu nhìn lên, là Thẩm Hoán đưa tới.

Cậu nhẹ nhàng nói cảm ơn, nhận lấy cốc nước nhấp từng ngụm nhỏ, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại cốt truyện.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót nện trên sàn.
Bạch Dực kêu lên: “Mama Vân tới rồi!”
Vừa dứt lời, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi khí chất già dặn bước vào.

Hứa Kỳ Sâm nhìn cô, người phụ nữ này toát ra một loại cảm giác cực kì mạnh mẽ.
Đúng rồi, đây là Lý Vân, quản lí của Soulmate.
Hứa Kỳ Sâm yếu ớt mở miệng: “Chị Vân…”
Lý Vân nói với những thành viên khác: “Mau sửa soạn lại đi, đợi lát nữa đến buổi biểu diễn tiệc mừng khánh thành.” Sau đó, ánh mắt rơi trên gương mặt Hứa Kỳ Sâm, “Cậu sao rồi?”
Hứa Kỳ Sâm: “Đỡ nhiều rồi ạ.”
“Vậy được rồi.

Amy, chỉn chu lại cho Mộng Trạch thêm một chút, càng nhanh càng tốt! Chuẩn bị xong thì tới tìm chị.” Câu cuối cùng nói với Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, theo nhân viên công tác vào phòng chờ, tắm rửa sạch sẽ.

Stylist muốn chỉnh lại tóc tai cho cậu nhưng Hứa Kỳ Sâm bảo chỉ cần sấy khô là được, còn chuyên gia trang điểm Amy nhất quyết phải dặm lại một lớp trang điểm mới, quả là đặc thù nghề nghiệp.
Những thành viên khác sửa soạn rất nhanh, theo trợ lí lên xe, còn Lý Vân kéo Hứa Kỳ Sâm vào ngồi một chiếc xe khác.
Sau khi lên xe, Lý Vân đưa cho cậu một tập tài liệu, “Em đọc qua đi.”
Đây là kịch bản phim.

Hứa Kỳ Sâm nhận ra ngay lập tức, bởi vì trong truyện, sau khi tour diễn vòng quanh Thượng Hải kết thúc, Quý Mộng Trạch nhận được cơ hội tham gia một buổi casting phim, cũng nhờ buổi casting này mà gặp được Lâm Nhiên, đây chính là điểm mấu chốt của toàn tác phẩm.
Trực tiếp đi thẳng vào mạch truyện chính, ôi cái tiến độ này.
“Phải rồi, ngài Hứa.” Âm thanh hệ thống lại vang lên lần nữa.” Ngoại trừ thực hiện nhiệm vụ chủ chốt, ngài còn phải hoàn thành những nhiệm vụ phụ xuyên suốt thế giới bên trong hệ thống, nếu hoàn thành tốt sẽ nhận được thêm điểm và đạo cụ từ hệ thống – những thứ này sẽ hỗ trợ cho quá trình thực hiện nhiệm vụ chính.

Còn nếu thất bại, sau khi ngài trở về thế giới thực, mặc dù được hồi sinh, song đại não và các dây thần kinh đều sẽ chịu tổn thương, ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày.”
…Chơi lớn vậy luôn?
“Vậy thì, nhiệm vụ phụ là gì?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi