HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM CÁCH SINH TỒN TRONG TRUYỆN BE


Lâm Nhiên cố gắng kìm nén cảm giác muốn xông tới ôm cậu vào lồng ngực.
Hứa Kỳ Sâm nhìn sắc mặt Lâm Nhiên, từ cái chau mày trở thành nụ cười mang tính chuyên nghiệp, trong lòng khó chịu mà không biết nên nói gì cho phải.

Đây là lần đầu tiên cậu ghi hình chương trình thực tế như thế này, cảm thấy căng thẳng không thôi, vì vậy vô thức đứng trong một góc ít ai chú ý tới.
Vừa mới đứng yên, MC chính Dương Thành đã kéo cậu ra giữa, “Mộng Trạch đứng sang đây nào.

Đầu tiên, chúng tôi thật sự rất muốn nói một lời cảm ơn Mộng Trạch, chắc hẳn mọi người đều đã đọc được tin tức rồi, mắt trái của Mộng Trạch bị thương rất nghiêm trọng, nhưng hôm qua lúc tổ chương trình liên lạc, Mộng Trạch lại thể hiện rằng nhất định sẽ không để vắng chỗ, khiến chúng tôi thực sự cảm động vô cùng.”
Tất cả mọi người đều vỗ tay theo, Hứa Kỳ Sâm hơi ngượng, xua tay cười: “Thực ra cũng không có vấn đề gì lớn đâu ạ, mọi người đừng lo lắng.”
Triệu Kỳ bên cạnh ồn ào đẩy Lâm Nhiên ra giữa, đứng ngay sát Hứa Kỳ Sâm, còn đùa: “Sao hai người đến chỗ chúng tôi lại vờ như không quen thân hế này.”
Mọi người cười ầm lên, đây không phải lần đầu tiên Lâm Nhiên tham gia chương trình này, nghe vậy bèn giả vờ thẳng thắn khoác vai Hứa Kỳ Sâm, “Không phải do tôi đây sợ thân thiết với em ấy quá, lát nữa lúc chia đội tổ đạo diễn lại đòi tách hai chúng tôi ra sao? Tôi còn lạ gì kịch bản của chương trình này nữa?”
Vừa dứt lời, các MC khác cũng cười rộ lên theo, Dương Thành trực tiếp trêu chọc: “Ồ, thế là không muốn tách nhau ra phải không? Tổ đạo diễn nghe thấy chưa, nguyên tắc của chương trình chúng ta là gì? Đó là có thể phá được thì cứ phá đi, chia rẽ được đôi nào hay đôi ấy!”
“Không phải chứ, nghe anh nói kìa…” MC tên Nhiễm Vân mở miệng, “Người ta là quan hệ hợp tác bình thường cơ mà ~”
Bọn họ nói như pháo nổ liên hoàn, Hứa Kỳ Sâm không biết phải tiếp lờinhư thế nào, tất cả những dây thần kinh cảm xúc trên người cậu dường như đều chỉ tập trung vào bờ vai đang được Lâm Nhiên khoác qua, ngoài ra không còn cảm nhận được điều gì khác nữa, cũng chẳng có thời gian bận tâm.
“Được rồi, trước hết xin chào mừng hai vị khách mời của chúng ta ngày hôm nay, Lâm Nhiên và Quý Mộng Trạch.” Đạo diễn đứng sau máy quay đọc kịch bản, “Chủ đề chương trình của chúng ta ngày hôm nay chính là tiền ảo.

Chắc mọi người đều đã biết, theo bước sự phát triển nhanh chóng của khoa học kĩ thuật, tiền ảo ngày càng phổ biển hơn, tất cả chi tiêu của các bạn ngày hôm nay đều sử dụng số tiền ảo mà tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn.”
MC Giang Tử Hằng đứng bên cạnh Lâm Nhiên lên tiếng: “Chúng em sẽ được phát tiền sao?”
“Thông qua thi đấu trí tuệ và thể chất, bên thắng cuộc sẽ lấy được số tiền đối kháng của chúng tôi.

Mọi người có thể dùng nó để mua đồ ăn, nước uống hoặc sắm các mặt tài nguyên khác, cũng có thể dùng để trao đổi thông tin với các đội khác.”
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc lắng nghe quy tắc, bỗng nhiên hỏi: “Vậy hôm nay sẽ không chỉ có hai đội sao ạ?”
Đạo diễn trả lời bằng một câu khẳng định: “Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ chia làm bốn đội, hai người một đội.”
Triệu Kỳ: “Không được! Hai người thì khó quá!”
Dương Thành: “Miễn tôi không cùng một đội với Triệu Kỳ là được.”
Nhiễm Vân: “Có được tự chọn đồng đội không?”
Giang Tử Hằng: “Tổ đạo diễn chắc chắn sẽ không cho chúng ta thích cùng ai thì cùng đâu.”
Đạo diễn nói tiếp: “Lần chia đội này chúng tôi sẽ tuân theo nguyên tắc công khai, công bằng, công chính…” Ông quơ quơ chiếc điện thoại, “Kêu gọi cư dân mạng trên Weibo tiến hành bỏ phiếu…”
“Không!” Dương Thành bắt đầu ôm đầu, “Đạo diễn, mấy người quá đáng thế!”
Đạo diễn vừa nói xong câu “cư dân mạng bỏ phiếu”, Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được rất rõ ràng cánh tay đặt trên vai mình thả lỏng hơn rất nhiều, không còn chặt căng như trước nữa.
“Căn cứ theo kết quả bỏ phiếu, chúng tôi sẽ chia thành các đội như sau: Đội thứ nhất, Dương Thành và Triệu Kỳ; đội thứ hai, Nhiễm Vân và Giang Tử Hằng; đội thứ ba, cũng chính là đội các khách mời của chúng ta ngày hôm nay, Lâm Nhiên và Quý Mộng Trạch.”
Khuôn mặt Triệu Kỳ đầy vẻ đau khổ, “Em không thể thành đôi một lần với nhan sắc đỉnh cao một lần sao hả đạo diễn! Khó lắm mới mời được hai anh đẹp trai thế kia mà lại chia vào cùng một đội, lát nữa lên đường làm nhiệm vụ gì đó, không phải toàn bộ người qua đường đều ôm bọn họ chạy đi luôn sao!”
“Không ghi hình nữa đâu!” Dương Thành giả vờ định tháo mic, bị Nhiễm Vân tiến lên ngăn cản “Anh, anh, đừng làm vậy, chúng ta không thể để mất mặt thế được.”

Đúng là thú vị thật, Mặc dù ngoài mặt, Hứa Kỳ Sâm không biết nên phối hợp với bọn họ thế nào, nhưng trong lòng lại thấy rất vui vẻ, chẳng trách tất cả mọi người đều thích xem chương trình thực tế.
“Phải rồi, lát nữa để tiện tham gia chương trình, mọi người thay sang đồng phục của đội mình đi nhé, sau đó sẽ tập hợp lại ở đây.”
Được chia vào cùng một đội, trong lòng Hứa Kỳ Sâm thầm vui vẻ, nhưng cũng không khỏi lo lắng.

Cậu không biết phải mở miệng nói chuyện với Lâm Nhiên thế nào, dù sao cũng đang quay chương trình, camera ghi hình liên tục, không thể nào im thin thít với nhau được, ít nhất cậu cũng phải tỏ vẻ thân thiết thoải mái một chút, cứ nghĩ đến đây, Hứa Kỳ Sâm lại thấy phiền muộn.

Chương trình phát cho bọn họ một bộ áo khoác dáng ngắn vải cotton, lúc nhận về tay, Hứa Kỳ Sâm còn lúng túng hơn nữa.
Vậy mà lại là màu tím.
Hai cậu trai mặc đồng phục đội màu tím, thoạt nhìn gay thật sự.
Hứa Kỳ Sâm thay áo xong đi ra, thấy Lâm Nhiên đứng bên ngoài chờ mình, bèn đi đến đứng bên cạnh anh, không nói gì.
Lâm Nhiên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cậu, do dự rất lâu mới mở miệng, “Mắt em đã đỡ hơn chưa?”
Đây là câu đầu tiên Lâm Nhiên nói với cậu kể từ buổi tiệc đóng máy phim.
Hứa Kỳ Sâm nhìn Lâm Nhiên, hơi sửng sốt.
Sau đó lắc đầu.
“Không sao ạ.”
Thấy Hứa Kỳ Sâm vẫn y như vậy, dáng vẻ chẳng muốn nói nhiều lời, khóe môi Lâm Nhiên khẽ giật, cuối cùng không nói gì nữa.
Nhiệm vụ đầu tiên mở đầu chương trình là trò chơi xếp hình giải đố, người chơi sẽ ngồi trên một chiếc ghế cao tốc xoay tròn, sau đó đi qua cây cầu độc mộc, giải khối rubik về nguyên trạng, ai hoàn thành trong thời gian ngắn nhất sẽ nhận được hai trăm đồng tiền đối kháng, người thua phải nhận hình phạt ngồi tàu lượn siêu tốc.
Sau khi tổ đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ, ba đội bắt đầu thảo luận xem ai sẽ là người đi xoay rubik.
“Em đi xoay rubik đi.” Không đợi Hứa Kỳ Sâm kịp mở miệng, Lâm Nhiên đã tự ý phân chia, “Lúc qua cầu đi chậm thôi, đừng vội vàng, thua thì thua.”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, cậu biết Lâm Nhiên không muốn để cậu ngồi tàu lượn siêu tốc, cảm giác mất trọng lượng có thể sẽ tạo áp lực lên mắt cậu.
Các đội đã chia nhau xong, Hứa Kỳ Sâm theo lên xe bay xoay tròn.
Trò chơi bắt đầu.

Trò xoay tròn với tốc độ cao này khiến Hứa Kỳ Sâm ngay lập tức cảm thấy choáng váng.

Đối với cậu mà nói, phút đồng hồ xoay tròn ấy thực sự dài đằng đẵng, lúc xe bay dừng lại, cậu gần như không thể đứng lên khỏi ghế được.
Hứa Kỳ Sâm gắng gượng chống đỡ, cơn choáng váng khiến cậu không khác gì dẫm bước lên bông, chỉ có một bên mắt nhìn thấy được cảnh vật, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng giữ thăng bằng của cậu.

Đi chưa được hai bước đã loạng choạng, mắt thấy Dương Thành và Nhiễm Vân cũng đảm đương nhiệm vụ trí nhớ đã bắt đầu đi lên cầu độc mộc, cậu trở nên sốt ruột.

Nhiễm Vân trẻ tuổi khỏe mạnh, khả năng kháng cự những cơn chóng mặt rất xuất sắc, gần như chạy qua cầu độc mộc, nhanh chóng gõ chiêng, nhưng lại bị vấp ở đoạn rubik.
Dương Thành thì vững vàng bước qua cầu độc mộc, cúi đầu nghiêm túc trả khối rubik trở về nguyên trạng.
Hứa Kỳ Sâm liêu xiêu từng bước trên cầu, tầm nhìn một mắt có sự sai lệch rất lớn, nhưng ý thức về phương hướng của cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, phải mất rất lâu mới đi được tới nửa chừng, thấy Dương Thành sắp xong đến nơi rồi, cậu suýt chút nữa rơi khỏi cây cầu.

Trong lúc loạng choạng, cậu nghe thấy giọng nói của Lâm Nhiên, cúi đầu nhìn về phía anh.

Anh ngẩng đầu, hô to: “Đừng đi nữa, chúng ta bỏ cuộc vòng này!”
Hứa Kỳ Sâm nhìn về phía trước, đúng là về mặt thời gian, ván này đã coi như không tranh được phần thắng nữa, có miễn cưỡng qua được cũng sẽ thua Dương Thành, rơi xuống hồ bọt xốp, vậy thà quay về tiết kiệm sức lực cho vòng tiếp theo còn thực tế hơn.
Nhưng Lâm Nhiên và Giang Tử Hằng vẫn phải nhận hình phạt ngồi tàu lượn.

Điểm cao nhất của tàu lượn siêu tốc ở công viên giải trí này lên đến ba mươi mét, nhìn thôi đã thấy sợ.

Lúc Giang Tử Hằng đi lên vẫn còn đùa giỡn, nhưng Lâm Nhiên lại cười cực kì gượng gạo.
Khi tàu siêu tốc khởi hành, Hứa Kỳ Sâm mới chợt nhớ ra thiết lập của Lâm Nhiên là sợ độ cao.
Cậu lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế, Dương Thành ở bên cạnh quan tâm hỏi: “Mộng Trạch sao thế?”
Bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới nhớ ra đây là trường quay ghi hình, cậu chậm rãi ngồi xuống, “Không có gì, không có gì đâu ạ.”
Trái tim cậu nảy lên dữ dội, như thể thời khắc này người ở trên trời cao là chính cậu không bằng.
Hình phạt nhanh chóng kết thúc, Lâm Nhiên vừa xuống khỏi xe đã trực tiếp ngồi ngay trên bậc thềm bồn hoa, cúi thấp đầu.

Giang Tử Hằng đến bên cạnh đỡ anh dậy, sắc mặt Lâm Nhiên trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười: “Chương trình này kích thích thật đấy, mới sáng ngày ra nhiệm vụ thứ nhất đã là đi tàu lượn siêu tốc rồi.”
Mọi người đều cười rộ lên, chỉ có Hứa Kỳ Sâm không sao cười nổi.

Lúc Lâm Nhiên kiệt sức đi tới, liếc mắt nhìn cậu một cái, Hứa Kỳ Sâm vội vàng ngoảnh đầu đi.
Bắt đầu vòng thứ hai, Hứa Kỳ Sâm ngồi trên ghế.

Thành thật mà nói, người như cậu từ nhỏ đến lớn dù là đại hội thể thao, thi đấu hay bất kì cuộc thi nào, đều chưa từng có cái gọi là khát vọng giành chiến thắng.

Thế nhưng hiện giờ, cậu lại thật sự rất muốn chiến thắng vòng chơi này.
Không muốn để cho anh lên lần nữa.
Sau khi nhân viên công tác khởi động, xe bay lại xoay tròn cao tốc lần thứ hai.

Hứa Kỳ Sâm nhắm chặt mắt lại, cố gắng giảm nhẹ chút ít cảm giác chóng mặt.
Sự thực chứng minh làm vậy không chỉ đơn giản là sự an ủi về mặt tâm lý.

Lúc dừng lại, Hứa Kỳ Sâm vẫn thấy buồn nôn như trước, nhưng cậu đã có thể thành công đứng vững.


Nhiễm Vân vẫn là người đầu tiên bước lên cầu độc mộc, nhưng vấn đề thực sự của anh ta nằm ở khối rubik.

Lần này Hứa Kỳ Sâm không bị tụt lại phía sau Dương Thành quá nhiều nữa, mà cậu cũng đã quen với việc phán đoán chỉ bằng một bên mắt, hạ thấp trọng tâm bước qua đầy chắc chắn.
Hứa Kỳ Sâm đến chậm hơn Dương Thành vài giây, cầm lấy rubik.

Mặc dù cảm giác chóng mặt vẫn đang kéo dài, nhưng đầu óc cậu cực kì tỉnh táo, cậu thực sự rất muốn thắng.
Bởi vì lúc đi học tính cách trầm lặng, sức khỏe cũng không tốt, trò chơi có thể tự mình hoàn thành như xoay rubik này đã từng bầu bạn với cậu suốt một quãng thời gian dài.
Cậu liếc mắt sang hai người bên cạnh, cơ bản đều đang gắng gượng xoay.

Hứa Kỳ Sâm quan sát khối rubik trong tay mình, các công thức bắt đầu xuất hiện trong trí óc.

Rất nhanh sau đó, cậu cũng bắt tay vào làm.

Nhiễm Vân xoay được một nửa thì bỏ cuộc, rubik là trò chơi cực kì thử thách lòng kiên nhẫn, mặc dù Dương Thành vẫn còn kiên trì, nhưng độ khó lần này cao hơn lần trước một bậc đáng kể.
Ngay khi lòng bàn tay đổ sũng mồ hôi, anh ta nghe thấy một tiếng gõ chiêng.
Hứa Kỳ Sâm hoàn thành.
Tổ đạo diễn thổi một hồi còi.
“Được rồi, Quý Mộng Trạch đã hoàn thành nhiệm vụ vòng này, mất tổng cộng 17 phút 46 giây, vậy nên vòng này Triệu Kỳ và Giang Tử Hằng sẽ thực hiện hình phạt.”
Dương Thành đứng cách một cây cầu độc mộc, nói với cậu: “Mộng Trạch, em được đấy, trước đây chắc từng chơi rubik nhỉ?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu: “Có biết một chút, may mà lần này tương đối đơn giản thôi ạ.”
Triệu Kỳ và Giang Tử Hằng thở ngắn than dài đến lối vào tàu lượn siêu tốc, Hứa Kỳ Sâm đi xuống dưới, song bởi vì di chứng từ lúc xoay tròn trên cao tốc chưa hoàn toàn dứt hẳn, lúc xuống cầu thang đạp hụt một bước.

Vào lúc tưởng rằng mình sắp ngã xuống đến nơi, cậu được một cánh tay giữ lấy thật chặt.
Vẻ mặt Lâm Nhiên trông vô cùng lúng túng, Hứa Kỳ Sâm hơi mất tự nhiên, bèn chủ động lùi ra khỏi lồng ngực anh, duy trì khoảng cách hai mươi centimet như thường lệ.
Bầu không khí trở nên khó xử lạ.
Hai người đều nhìn về hướng khác, rồi lại vô thức liếc qua đối phương, ánh mắt không hẹn mà gặp, đành phải mở miệng.
“Em không sao chứ?”
“Anh không sao chứ?”
Lại thêm một trận xấu hổ nữa.
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, sắc mặt Lâm Nhiên vẫn còn tái nhợt.

Trước đây cậu từng chứng kiến nỗi sợ trên không của người mắc chứng sợ độ cao, không phải là chuyện có thể dễ dàng vượt qua được, “Em không sao ạ.

Xin lỗi anh, vừa rồi làm anh phải đi tàu lượn siêu tốc.”
“Đừng lúc nào cũng nói xin lỗi với tôi, em không làm gì sai hết.” Lâm Nhiên bất đắc dĩ nói, anh quay phim theo cùng bọn họ đã rời đi vì gặp vài vấn đề về máy móc.
Hứa Kỳ Sâm cười với anh, Lâm Nhiên lại thở dài, “Lúc không muốn cười thì không cần cười, lúc tức giận có thể nổi nóng, lúc khó chịu có thể bày tỏ, chỉ cần cho tôi một câu thôi.” Nói đến đây, Lâm Nhiên tự mình bật cười, “Thậm chí chỉ cần một ám chỉ thôi cũng được, tôi sẽ chủ động giữ khoảng cách.


Em chưa bao giờ nói từ chối cả, để rồi lại khiến tôi lúc nào cũng ôm lấy suy nghĩ may mắn có cơ hội thừa nước đục thả câu, nói không chừng còn khiến em thấy phản cảm hơn nữa.” Giọng anh ngày một nhỏ dần “Tôi không muốn như vậy…”
Hứa Kỳ Sâm nghĩ thầm, nụ cười này của anh cũng có dễ nhìn đâu cơ chứ, “Thật ra em…”
Vừa định mở miệng, đã thấy anh quay phim khiêng máy móc hổn hà hổn hển chạy tới, đành nuốt nửa câu còn lại vào trong bụng.
Lâm Nhiên nhìn Hứa Kỳ Sâm do dự định nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu xuống, phát hiện dây đai bịt mắt của cậu bị lỏng.

Anh bèn vươn tay, tháo hẳn dây ra.

Hứa Kỳ Sâm như bị hoảng sợ, quay đầu, tóc mái lộn xộn che mất miếng gạc trắng bên mắt trái.
Lâm Nhiên cầm bịt mắt trên tay, giải thích: “Dây bịt mắt của em bị lỏng ra, tôi chỉ định giúp em buộc lại…”
Hứa Kỳ Sâm quay mặt lại, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Lâm Nhiên vòng bịt mắt qua mắt cậu, buộc chắc sau đầu.

Hứa Kỳ Sâm tự điều chỉnh lại vị trí một chút, xoay qua, “Được rồi ạ.”
Lâm Nhiên gật đầu, cuối cùng vẫn không kìm được hỏi: “Đau không?”
Hứa Kỳ Sâm mỉm cười, “Bây giờ không đau, hôm qua thì đau lắm.”
Lần đầu tiên Lâm Nhiên có cảm giác rằng nếu không thể ôm cậu, đôi tay này cũng chẳng còn biết làm bất kì chuyện gì khác.
Nhưng anh không thể làm như vậy được.
Dù sao nơi đây đâu đâu cũng có máy quay, chứ nào phải bốn giờ rạng sáng bên bờ vịnh Nice.
Trước đây nghe nói ghi hình chương trình thực tế rất khổ cực, đến rồi mới biết đúng thật là như vậy, tới từ lúc sáng sớm, hiện tại đã là một rưỡi chiều.
Tổ đạo diễn: “Số tiền đối kháng các bạn nắm giữ trong tay có thể được sử dụng để mua thức ăn cho bữa trưa, nhưng xin hãy lưu ý rằng, kết quả thắng thua cuối cùng của các bạn phải dựa vào mức tiền đối kháng của các bạn.”
“Tổ đạo diễn keo kiệt thế.”
“Này Dương Thành, lát nữa hai đứa mình mỗi người một cái bánh bao là được.” Triệu Kỳ cười hì hì đếm số tiền ảo trong tay.
“Bọn mình cứ trực tiếp đi xin những người khác là được mà, lỡ đâu có fan tôi thì sao.”
Đạo diễn ngăn cản: “Nhất định phải mua, nếu phạm quy sẽ bị trừ toàn bộ số tiền.”
Mọi người rền rĩ thở than.
Nơi bọn họ ghi hình là một con phố thương mại, buổi chiều không nhiều người qua lại lắm, nhưng có mấy ngôi sao nổi tiếng xuất hiện thì vẫn thu hút được rất nhiều người qua đường vây xem.
Số tiền đối kháng trong tay Hứa Kỳ Sâm và Lâm Nhiên là sáu trăm, quy ra cũng chưa đến một trăm tệ.

Hai người bọn họ đi vào phố ẩm thực, mọi người xung quanh vừa liếc mắt đã nhận ra người, giơ điện thoại lên tới tấp, chẳng bao lâu đã vây kín nơi này con kiến chui không lọt.
Một cô bé bị đẩy lên phía trước, va phải cánh tay Hứa Kỳ Sâm.

Hứa Kỳ Sâm theo bản năng rụt lại, lập tức nhớ về vụ tấn công ngày hôm qua.
Nỗi sợ hãi sinh lý ập tới như thủy triều.
Bỗng nhiên, một cánh tay ấm áp vòng qua sau lưng cậu, lòng bàn tay chắn trên trán.
Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại, thấy gương mặt Lâm Nhiên vẫn duy trì nụ cười.
“Xin lỗi, hiện giờ em ấy đang bị thương, mong mọi người đứng giữ khoảng cách, đừng xô đẩy em ấy, được không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi