HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM CÁCH SINH TỒN TRONG TRUYỆN BE


Ôm tâm trạng thấp thỏm, Hứa Kỳ Sâm gõ cánh cửa đóng kín của quán bar.
Trên cánh cửa gỗ có một ô vuông nhỏ, cạch một tiếng rồi lập tức mở ra, từ bên trong xuất hiện đôi mắt hổ phách sẫm màu hơi xếch lên.
Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm đôi mắt kia, đối phương cũng quan sát lại cậu.
Sau một hồi giằng co, người đằng sau cửa cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng, giọng nói vừa mềm mỏng vừa ma mị.
“Em trai, cưng đến nhầm chỗ rồi.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu.
Dường như đối phương đã không còn kiên nhẫn đấu mắt với cậu nữa, lúc định đóng ô vuông nhỏ kia lại, Hứa Kỳ Sâm mở miệng nói: “Mục Diêu bảo tôi tới đây.”
Đôi mắt quyến rũ kia toát ra vẻ ngờ vực, do dự chốc lát mới mở cánh cửa gỗ lớn ra.
Hứa Kỳ Sâm nhìn người đứng ở cửa, là một người phụ nữ quái gở mặc một chiếc váy ngắn phối cùng chiếc áo lông thú màu trắng trong tiết trời nóng nực.
Bản thể là cáo tuyết sao? Hứa Kỳ Sâm thầm nghĩ trong lòng.
“Cưng quen Mục Diêu à?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Hơn nữa còn biết ở đây đều không phải con người.”
Khóe miệng người phụ nữ kia hơi run, “Thằng nhóc Mục Diêu dẫn được đứa nhỏ thẳng thắn như vậy từ đâu đến đây thế này.”
Hứa Kỳ Sâm quan sát xung quanh, là một quán bar cổ điển trông hết sức bình thường.
Ánh đèn lờ mờ, tiếng nhạc jazz trầm thấp cùng một bartender đứng trong đầy bar đang cẩn thận lau ly rượu.
Thoạt trông chẳng có điều gì khác thường, song không qua nổi đôi mắt tác giả của Hứa Kỳ Sâm.
“Tôi muốn đi xuống.”
Cáo tuyết sửng sốt, sau đó cười cười, “Xuống đâu cơ?”
Trên mặt Hứa Kỳ Sâm không có biểu cảm gì, đi tới trước mặt cáo tuyết rồi dừng lại, chỉ xuống mặt đất dưới chân cô, “Chỗ này.”
Cáo tuyết khẽ cau mày, “Cái này cũng là Mục Diêu nói cho cậu à?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, giờ đây Hứa Kỳ Sâm đã có thể nói dối một người xa lạ mà mặt không đổi sắc, tim chẳng đập nhanh.
Tính cảnh giác của cáo tuyết rất cao, vì vậy lấy điện thoại ra gọi tới một số điện thoại, “Alo, Mục Diêu, ở đây có con người tới muốn tìm cậu… Là một thằng bé trắng trẻo sạch sẽ… Ài, chị đã nói với cậu rồi, cậu đừng có đem bán bọn này đi hết như thế chứ… Biết rồi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Hứa Kỳ Sâm điềm nhiên như không nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đi xuống dưới đó đừng có sợ nhé.” Cáo tuyết lùi về sau hai bước, bàn tay dán lên vách tường, một con chim nhỏ khắc gỗ bắn ra từ chiếc đồng hồ quả lắc cũ bên cạnh, cô dùng đôi tay sơn móng đỏ tươi vặn con chim sang bên trái một cách tương đối thô bạo.
Cạch một tiếng, sàn nhà dưới chân Hứa Kỳ Sâm mở ra.
Đột nhiên bị mất đi điểm tựa, Hứa Kỳ Sâm rơi vào một đường hầm khúc khuỷu chật hẹp, bóng tối bao trùm xung quanh không nhìn thấy bất kì thứ gì, điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là tốc độ trượt xuống càng lúc càng nhanh.
Nỗi sợ hãi mất đi cảm giác an toàn trào trong đại não tựa thủy triều.
Bên tai, tiếng nhạc loáng thoáng xuất hiện.
Trong bóng tối xuất hiện một tia sáng rất mỏng.
Sắp tới rồi sao?
Vẫn cứ tăng tốc không ngừng, cho tới khi lao ra khỏi đường hầm sâu hút, rơi ra ngoài không trung.
Chỉ trong nháy mắt, Hứa Kỳ Sâm bay trên không nhìn thấy được toàn cảnh thực sự của quán rượu này, ánh đèn tím sẫm, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng muôn hình muôn loại quái thú trông giống người mà không phải người.
Căn bản không có thứ gì có thể giảm xóc được cả.
Trong cơn hoảng loạn, dường như cậu nhìn thấy một bóng đen lướt qua đám đông chật ních, tốc độ nhanh tới ngỡ như ảo giác.
Cứ tưởng rằng sẽ ngã thẳng xuống đất.
Lại một lần nữa rơi vào trong lồng ngực vừa chắc chắn vừa ấm áp.
Mở choàng mắt ra, bắt gặp nụ cười đầy khoe khoang của Mục Diêu.
“Đàn anh, anh tới rồi.”
Trái tim loạn nhịp cuối cùng cũng được vỗ về bởi nụ cười ấy.
Sau khi nhảy lên đỡ được Hứa Kỳ Sâm, Mục Diêu vững vàng đáp xuống đất.

Hứa Kỳ Sâm cúi đầu, hít sâu vài hơi, bấy giờ mới phát hiện ra mình đang được ôm trong tư thế thật sự rất…
“Ô! Mục Diêu, ai thế, vừa mới tới cậu đã bế công chúa rồi thế kia.”
“Ha ha ha.”
“Hình như là con người!”
“Thật hay đùa thế!?”
Xung quanh xuất hiện đủ loại thanh âm.
Hứa Kỳ Sâm giãy người muốn xuống, hai chân cuối cùng cũng chạm được lên sàn.

Cậu không khỏi tò mò vì sao Mục Diêu lại có thể xuất hiện đúng lúc như vậy, “Sao em xuất hiện trùng hợp vậy?”
“Bởi vì em ngửi được mùi hương của anh.” Răng nanh nhỏ cực kì tự đắc, “Chắc chắn sẽ không sai.”
Hứa Kỳ Sâm tò mò chớp mắt, “Mùi gì?”
“Không nói cho anh.”
Hứa Kỳ Sâm cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, nhìn quanh bốn phía, đối với cậu mà nói, toàn bộ nơi này dường như chỉ có thể miêu tả bằng cụm từ ma quái kì lạ.
Khác với trạng thái cẩn thận từ li từng tí một khi lẩn mình trong xã hội loài người, ở đây, bọn họ có thể thả rông tất cả bản năng của mình mà không phải lo sợ rằng sẽ bị tổ chức thù địch nào đó phát hiện ra, vậy nên người nào cũng hóa thành quái thú dù ít dù nhiều, trông có cảm giác khá kì dị.
Tựa như một cảnh phim giả tưởng nào đó vậy.
“Đi, em dẫn anh sang bên kia.”
Đi bên cạnh Mục Diêu, tầm mắt của Hứa Kỳ Sâm vẫn cứ vô thức nhìn xung quanh.
Đi qua cạnh một người phụ nữ có góc nghiêng quyến rũ, dường như đối phương cũng cảm nhận được sự tồn tại của con người, quay mặt lại khiến cho Hứa Kỳ Sâm không khỏi sửng sốt.

Bên mặt còn lại của cô nàng là mèo, mèo Ba Tư trắng như tuyết.
Đối phương nở một nụ cười dịu dàng với cậu, Hứa Kỳ Sâm rụt tầm mắt nhìn sang nơi khác, đằng đó có một bể bơi vô cùng lớn, bên trong không ít người.

Lúc Hứa Kỳ Sâm đi ngang qua, bọt nước văng tung tóe, mấy cô gái có ngoại hình xinh đẹp trồi lên, sải tay bơi đến bên bờ, nhoài người trên thành bể quan sát Hứa Kỳ Sâm bằng ánh mắt đầy tò mò, đuôi cá trong bể cũng nhẹ nhàng đung đưa, tạo thành gợn sóng.
Bản thể là cá à…
Không chú ý nhìn đường phía trước nên vô tình đụng phải một người, Hứa Kỳ Sâm vội vàng xin lỗi.

Đối phương là một người đàn ông trung niên, mỉm cười với cậu cực kì ga lăng, vào lúc cậu tự hỏi tại sao người này không lộ ra bản thể như Mục Diêu thì cúi đầu xuống, phát hiện hai chân của người đó là móng ngựa vô cùng tráng kiện.

Hứa Kỳ Sâm hơi hoảng, nhanh chân bước theo Mục Diêu đi phía trước, lại suýt chút nữa bị vấp ngã, may mà được Mục Diêu đỡ lấy.
Mục Diêu quay đầu sang chỗ quầy bar bên cạnh, vẻ mặt không vui, “Phiền cậu cất gọn cái đuôi của mình lại đi, còn thả nó bừa bãi như vậy cẩn thận móng vuốt của tôi cho cậu đứt luôn đấy.”
Hứa Kỳ Sâm vừa cúi đầu đã bắt gặp một chiếc đuôi rắn phủ kín vảy đen, uốn lượn trườn ra từ người dưới của một cậu chàng đứng gần quầy bar.

Từ nhỏ Hứa Kỳ Sâm đã sợ rắn, không khỏi run lên, dính sát vào người Mục Diêu.
“Đàn anh, anh sợ à?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, sau đó giải thích, “Chỉ là anh nhìn thấy rắn thì hơi nổi da gà thôi.”
Mục Diêu ra vẻ mình hoàn toàn hiểu điều đó: “Cậu ta là giống loài thường xuyên khiến con người khiếp sợ nhất, vậy nên bình thường cậu ta không dám để lộ nguyên hình xíu nào đâu, chỉ khi đến đây mới có thể thả lỏng ra một chút thôi.”
Nghĩ như vậy lại thấy hơi đáng thương, Hứa Kỳ Sâm liếc mắt nhìn cậu trai kia một cái, thật ra trông cũng rất đáng yêu.
“Đến rồi.”
Mục Diêu dẫn Hứa Kỳ Sâm tới một băng ghế dài, có một nam một nữ ngồi bên trong.
Cô gái mặc sườn xám hồng nhạt, mái tóc đen ngắn chỉ tới cằm, trên đỉnh đầu mọc ra hai cái tai thỏ thật dài.


Cậu bé ngồi sát bên cô có khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt to tròn, thú vị là răng cửa của cả hai người đều hơi dài ra trông đáng yêu vô cùng.
Ngoại hình của hai người rất dễ khớp với thiết lập, Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ một chút đã hiểu rõ trong lòng.
“A Diêu về rồi đấy à!” Cô gái tràn đầy sức sống, đặc biệt khi nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm đứng sau Mục Diêu, lập tức tót xuống khỏi chỗ ngồi, nhảy nhót lên phía trước kéo lấy tay Hứa Kỳ Sâm, hỏi Mục Diêu: “A Diêu, vừa rồi cậu đi đón anh ấy à?” Không hề nhìn trước nhìn sau vươn hai tay xoa má Hứa Kỳ Sâm, “Đáng yêu quá đi~”
Mục Diêu rất không vui kéo cô ra, “Cậu đừng có tự tỏ ra quen thân như thế, anh ấy sợ.”
Cô gái tai thỏ bĩu môi, “Làm gì phóng đại đến mức đó, có phải ai cũng giống như Tiểu Thương đâu.”
Cậu bé ngồi trên ghế “a” một tiếng nhỏ xíu, toàn thân run rẩy.
“Chào anh, em tên là Tề Manh.” Cô bé tai thỏ duỗi một tay ra với Hứa Kỳ Sâm, hơi nghiêng đầu.
Hứa Kỳ Sâm vừa đưa tay ra định nắm lấy tay cô, bị bàn tay to lớn của Mục Diêu túm lại, “Không cần khách sáo với con bé đâu.” Nói rồi kéo cậu ngồi vào chỗ.
Tề Manh lè lưỡi với Mục Diêu, rồi lại nhảy nhót quay về chỗ ngồi.
Cậu bé vừa được gọi là Tiểu Thương kia không dám nhìn thẳng Hứa Kỳ Sâm, cứ như bị mắc nghẹn cái gì trong cổ họng, ấp úng mãi không hoàn chỉnh được một câu.
Mục Diêu nhìn cũng thấy mệt, lên tiếng thay: “Cậu ấy là Dư Thương, bản thể là chuột đồng, vậy nên hay bị sợ hãi mỗi khi nhìn thấy người sống, lát nữa sẽ ổn lại thôi.” Nói rồi hất cằm về phía Tề Manh, “Còn kia chỉ là một con thỏ tinh phiền phức thôi, anh đừng để ý làm gì.”
“Cậu mới phiền!” Tề Manh trừng mắt lườm Mục Diêu, rồi lại cười với Hứa Kỳ Sâm, bên khóe miệng cô có hai lúm đồng tiền bé xíu, lúc cười lên sẽ để lộ cặp răng thỏ nho nhỏ, trông rất ngọt ngào, “Chào đàn anh Diệp ~ Mấy chuyện về anh em đã nghe Con Chó ngu này kể hết rồi, tính ra thì anh cũng là đàn anh của em đó~”
Mục Diêu vừa nghe đến đây đã nổi giận, “Ai là đàn anh của cậu, đừng có thấy người ta tới lại lôi kéo làm quen.”
Hứa Kỳ Sâm kéo cánh tay Mục Diêu lại, sau đó cười với Tề Manh: “Xin chào, em cũng là tân sinh viên của đại học Tây Minh sao? Đáng yêu thật đấy.”
Đột nhiên nghe thấy người bên cạnh phát ra một âm thanh rất kì quái.
Nghe như tiếng ư ử kẹt trong cổ họng của một con chó cún đầy phẫn nộ.
“Vâng ạ vâng ạ, em học khoa mĩ thuật, đàn anh và A Diêu đều học khoa máy tính ha.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, cảm nhận được Mục Diêu đang không vui, nghĩ một hồi đành bắt chước theo động tác người ta dỗ gâu gâu, lặng lẽ đặt tay ra phía sau Mục Diêu, chốc chốc lại nhẹ nhàng xoa xoa lưng hai lần, sau đó thu tay về.
Mục Diêu sửng sốt, quên tiệt mất chuyện mình đang tức giận.
Chỉ cảm thấy rất sung sướng.
Sung sướng đến nỗi thả cái đuôi ra vẫy vẫy.
“Đúng rồi đàn anh, anh có muốn uống chút gì không ạ?” Tề Manh cười hỏi.
Hứa Kỳ Sâm vừa định nói chuyện, Mục Diêu đã mở miệng từ chối, “Ở đây có nhiều thứ anh ấy không uống được.”
“Cũng đúng.” Tề Minh nhìn thoáng qua ly nước màu cam trước mặt mình, “À, không thì anh uống nước cà rốt của em đi?”
“Cậu giữ thứ nước kinh khủng đó lại tự mình uống đi, tôi gọi nước trái cây cho anh ấy.” Đoạn Mục Diêu vẫy tay, một cậu trai có đôi cánh dài vận chiếc áo đuôi tôm bay tới, “Chào ngài, xin hỏi ngài dùng gì ạ?”
Mục Diêu: “Một ly nước trái cây hỗn hợp, chỉ vậy thôi.”
Người phục vụ vừa định bay đi, lại nghe thấy một tiếng “Chờ chút đã” nhỏ đến không thể nhỏ hơn, bèn quay người bay trở lại, đáp xuống, “Xin hỏi ngài còn gì cần dặn dò sao ạ?”
Dư Thương đáp bằng giọng nhỏ xíu, “Xin, xin cho tôi xem thực đơn một chút.”
“Được ạ.”
Dư Thương cầm lấy thực đơn nhanh chóng đánh dấu vào một món, rồi cúi đầu trả lại cho người phục vụ, “Cảm, cảm ơn ạ.”
Lá gan thật sự rất nhỏ, Hứa Kỳ Sâm nghĩ thầm.
Trong lúc chờ món, Hứa Kỳ Sâm kể cho mọi người nghe chuyện hôm nay gặp được Ninh Tranh, Mục Diêu nghe xong rất bực mình, “Thực sự ghé bị người khác chụp lén kinh khủng, lại còn đăng cả lên mạng, biết ngay là sẽ có chuyện mà.”
“Cậu mau đi hủy gương mặt đó đi là vừa đấy.” Tề Manh mỉa mai chẳng chút nể nang.
“Xem ra tên kia không phải kẻ tầm thường đâu, thời gian này em nhất định phải thật cẩn thận, tuyệt đối không được để lộ sơ hở ra ngoài.”
Nghe Hứa Kỳ Sâm dặn dò, Mục Diêu gật đầu, Tề Manh cũng nhắc nhở, “Đàn anh nói không sai, tôi nghe nói gần đây ở đại học X có một sinh viên vốn là nhện, bị bạn cùng phòng của mình tố cáo, giờ đã bị nhốt trong Cục quản lý dị biệt hai tuần rồi.”
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày, “Nhốt lại xong sao? Đến khi nào mới được thả ra?”
Tề Manh lắc đầu, “Không rõ nữa, có điều người mà em biết một khi đã vào rồi sẽ không còn đường ra.” Cô cười như tự giễu, “Địa vị của bọn em rất thấp, đã để bị con người báo cáo lên thì dù có làm hại con người hay không đều sẽ bị nhốt hết, vậy nên thái độ bọn họ đối xử với con người mới phải dè dặt như vậy đó.”
Trong lòng Hứa Kỳ Sâm ngột ngạt khó chịu, nhất thời không biết nên nói gì.

“Có điều đàn anh à, người tên Ninh Tranh mà anh nói này rất nguy hiểm, bọn em đều nghe qua tên anh ta rồi.

Tháng trước, tộc báo thu phí bảo kê ở khu ổ chuột lâu năm đã làm trái luật, khiến con người bị thương, cuối cùng cả băng nhóm đều bị anh ta diệt sạch tận gốc.” Tề Manh cầm ống hút khuấy trong ly nước cà rốt, “Hình như anh ta căm ghét đám quái thú bọn em ghê lắm, lúc nào cũng chỉ muốn bắt hết đám chúng em đi nhốt lại.”
Hứa Kỳ Sâm trầm mặc một lát, lên tiếng, “Thực ra con người và quái thú đều giống nhau, có tốt có xấu, chỉ là anh ta hơi cực đoan.

Dù sao thì mấy đứa làm chuyện gì cũng phải cẩn thận vào.”
Hai cái tai dài rũ xuống một nửa từ nãy đến giờ của Tề Manh lập tức dựng đứng lên, đôi mắt sáng người, “Đàn anh, anh đúng là người tốt! Em…”
“Có tốt cũng chẳng liên quan gì đến cậu cả!” Mục Diêu không chút thương tiếc ngắt lời Tề Manh, nhéo cái tai cô.
Hứa Kỳ Sâm chú ý tới Dư Thương không hề góp lời nào, cảm thấy mặc kệ cậu bé như vậy thì không ổn lắm, vì vậy cố ý nhẹ nhàng dặn dò lại một lần nữa với cậu bé, “Tiểu Thương, em cũng phải cẩn thân nha.”
Dư Thương ngước mắt nhìn cậu, sau đó ngơ ngác gật đầu, “Cảm, cảm ơn anh Diệp Hàm ạ.”
“Không sao đâu.” Giọng điệu Mục Diêu như muốn làm Hứa Kỳ Sâm yên lòng, “Chỉ cần anh ta không nắm giữ được chứng cứ nào thực sự xác đáng thì sẽ không dám tự tiện ra tay với bọn em đâu.”
Mục Diêu nói không sai, trong thiết lập Hứa Kỳ Sâm đặt ra, khoảng thời gian đầu các chính sách ra tay nghiêm khắc và cứng rắn của Cục quản lí dân số dị biệt ngộ thương rất nhiều quái thú vô tội, thậm chí là cả con người, bị tất cả mọi người phản đối.

Vậy nên sau đó, dù có muốn chấp hành nhiệm vụ nào đi nữa cũng phải có đầy đủ bằng chứng chứng minh mục tiêu của nhiệm vụ thực sự là quái thú, mà còn phải gây ra mối đe dọa cho sự an toàn của người dân thì mới được cấp phép.

Có rất nhiều cách để chứng minh một ai đó là quái thú, trực quan nhất là ép buộc đến khi nào hiện nguyên hình, hoặc là đem xét nghiệm máu.
Sau này, Ninh Tranh gần như đã dùng tất cả mọi thủ đoạn chỉ để chứng minh được thân phận của Mục Diêu.
Hứa Kỳ Sâm liếc mắt nhìn Mục Diêu, đúng là tính công kích của Mục Diêu sinh ra đã có, khác với Tề Manh và Dư Thương, hoàn toàn trùng khớp với hình tượng quái thú “tiềm ẩn mối nguy hại” ngập tràn trong lòng Ninh Tranh.
Người phục vụ bay tới lần thứ hai, đặt trước mặt Hứa Kỳ Sâm một ly nước trái cây, rồi bay đến trước mặt Dư Thương đặt xuống một cái đĩa nhỏ.
Trên đĩa đựng đầy lương thực đủ loại, còn có cả cá khô nhỏ.
“Tiểu Thương, em đói bụng à?”
Dư Thương gật đầu, cầm lấy thìa nhấm nháp từng miếng một.
Nhìn Dư Thương vừa rụt rè vừa ngoan ngoãn, Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Đã không còn sớm nữa, mọi người cùng nhau quay về trường học, kí túc xá của Hứa Kỳ Sâm và Mục Diêu khá gần, đến cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ.
Trời đã gần thu, gió đêm se lạnh mơn man qua da thịt, không khỏi nổi một tầng da gà.
Giống như mỗi lần được cùng nhau ở chung một chỗ, những ước số hạnh phúc không chịu để khống chế bắt đầu ngo ngoe rục rịch từ tận đáy lòng Hứa Kỳ Sâm.
Đèn đường trong sân trường đã tắt, hai người một trước một sau đi dưới ánh trăng, Hứa Kỳ Sâm bước từng bước một, giẫm lên bóng lưng đổ dài của Mục Diêu.
Nghĩ tới mấy trò chí chóe trẻ con giữa Mục Diêu và Tề Manh khi nãy, Hứa Kỳ Sâm chợt thấy buồn cười, không nhịn được mà lên tiếng: “Quan hệ của em với Tề Manh tốt thật.”
Mục Diêu đột nhiên khựng lại.
Khiến cho Hứa Kỳ Sâm đâm sầm vào lưng hắn.
“Sao thế?” Hứa Kỳ Sâm bị đau, xoa xoa trán.
Cậu nói gì sai à?
Mục Diêu cau mày, “Đàn anh, em với cô ấy không phải là mối quan hệ như anh nghĩ đâu.”
Hứa Kỳ Sâm hơi sửng sốt, sau khi hiểu rõ ý của Mục Diêu thì bật cười, “Anh nghĩ là quan hệ gì cơ?”
“Dù sao quan hệ giữa em với cô ấy không tốt lắm, đàn anh đừng hiểu lầm.”
“Ồ.”
“Anh ồ như thế nghĩa là sao?”
Nhìn Mục Diêu bắt đầu cuống, Hứa Kỳ Sâm mới dừng trò đùa xấu tính buồn cười này lại, nghiêm túc nói: “Anh không hiểu lầm gì hết, anh biết em không thích cô ấy.”
“Sao mà anh biết được?”
“Thì anh biết thôi.”
Gì chứ, dáng vẻ rõ là tự tin.
Mục Diêu cúi đầu cười.
Sân trường lúc tảng sáng, chỉ có hai người bọn họ.
Cảm tưởng như nghe được cả thanh âm ùng ục nào đó.
Niềm khao khát đã sục sôi trong âm thầm không một tiếng động, sắp trào cả ra ngoài.
Vừa quay đầu lại đã bắt gặp đôi mắt rất đỗi trong trẻo của Hứa Kỳ Sâm.
Có những khoảnh khắc như vậy, thật sự không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
Mấy ngày sau không phát sinh sự vụ nguy hiểm nào, Hứa Kỳ Sâm cũng không còn bắt gặp Ninh Tranh ở gần trường học, có điều vì thực tập nên Dương Hiểu Thành thường hay đi sớm về trễ, đa số thời gian ngay cả bóng dáng cậu ta cũng chẳng thấy tăm hơi.

Khó khăn lắm mới đợi được một ngày cậu ta không phải tăng ca nên về trường một chuyến, nhưng mà là về để thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển đến phòng ở đã thuê.
“Ngày nào cũng phải chạy về trường học thì vất vả quá.” Ngay cả sức lảm nhảm của Dương Hiểu Thành cũng đã yếu đi rất nhiều, “Tăng ca thêm giờ, ngủ cũng không ngon, chỉ có thể chuyển tới nơi gần công ty thôi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian đi tàu điện ngầm ngủ thêm một lúc.”
Hứa Kỳ Sâm yên lặng gắp cho cậu ta mấy miếng thịt trong khay thức ăn của mình.
“Cậu gửi CV chưa?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Hôm qua nhận được điện thoại hẹn phỏng vấn của hai công ty, thấy cũng khá được, chiều nay đi phỏng vấn.”
“Cố lên!” Vừa cổ vũ Hứa Kỳ Sâm xong, Dương Hiểu Thành đã lại không nhịn được mà thở dài, “Mà vậy thì bọn mình càng không thể gặp nhau được nữa.”
“Còn cơ hội mà, có phải không cùng một thành phố nữa đâu.”
Mặc dù không phải là Diệp Hàm thật sự, không cùng chung sống với Dương Hiểu Thành hơn ba năm, nhưng chỉ cần mười mấy ngày ngắn ngủi kia thôi cũng đủ để Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn từ đối phương.
Cuộc phỏng vấn buổi chiều không khó khăn như cậu tưởng tượng, có lẽ là vì công ty còn rất trẻ, sếp lớn cũng là một người trẻ tuổi mới xây dựng doanh nghiệp không lâu, toàn bộ đội ngũ đều rất tràn trề sức sống, HR tham gia phỏng vấn nói chuyện cũng rất thân thiện, không hỏi nhiều những vấn đề gây khó dễ cậu.
Hứa Kỳ Sâm không giỏi nói chuyện, nhưng lại có thể tạo cho người khác một loại cảm giác đáng tin cậy khó mà giải thích được, cộng thêm nền tảng lập trình vốn có của Diệp Hàm và nhiều ngày bù đắp kiến thức của Hứa Kỳ Sâm, quá trình phỏng vấn khá là thuận lợi.
Tiếp theo đó là một công ty lớn, người đến tham gia phỏng vấn rất đông, xếp thành hàng dài, toàn bộ quy trình phải mất khoảng ba tiếng, đến lúc cậu đi tàu điện ngầm về trường học đã là tối muộn.
Tuy nhiên, điều đáng mừng chính là sáng sớm ngày hôm sau, cậu nhận được điện thoại thông báo từ công ty đầu tiên, đã được thông qua thực tập.
Hứa Kỳ Sâm vui vẻ xuống nhà ăn ăn hai bát mì vằn thắn nhỏ.
Điểm trừ duy nhất là công ty không gần trường học, hơn nữa kí túc xá cũng chỉ còn lại mỗi mình cậu, sau một hồi cân nhắc, Hứa Kỳ Sâm quyết định tìm một căn phòng thuê phù hợp trước khi chính thức đi làm.
Những việc như tìm phòng ở một người, Hứa Kỳ Sâm đã có quá nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống hiện thực, vậy nên chưa qua mấy ngày cậu đã quyết định và trả xong tiền thuê nhà.

Nhà thuê thuộc một khu dân cư nằm chếch phía đối diện công ty, hai phòng ngủ một phòng khách, lắp đặt thiết bị khá đầy đủ, Hứa Kỳ Sâm thuê một căn phòng dành cho khách trong đó.
Nhưng mà lúc dọn nhà chỉ có một mình hơi bất tiện.
Hứa Kỳ Sâm nghĩ tới Mục Diêu.
Đối phương lại rất tức giận vì Hứa Kỳ Sâm đã không kể cho nghe việc cậu đi thực tập trước đó.
“Mấy ngày nay anh bận quá nên mới không thông báo cho em sớm được.” Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc giải thích, nhưng cảm nhận được Mục Diêu không hề nguôi giận vì lí do đó, đành phải bổ sung thêm một câu, “Mặc dù hơi muộn, nhưng mà em là người đầu tiên biết chuyện này đó.”
Thấy khóe môi Mục Diêu cong cong, Hứa Kỳ Sâm hơi ngước lên nhìn đỉnh đầu hắn theo bản năng.
Cứ như có hai cái tai nhỏ đang vẫy vẫy vậy.
Mặc dù chỉ là ảo giác thôi.
Nhưng rất muốn xoa tai hắn, lần trước bị dọa nên quên mất.
Vuột mất cơ hội tốt rồi.
Lần sau nhất định phải nhéo thử một chút xem sao.
Nhờ sự trợ giúp của Mục Diêu, việc chuyển nhà đã hoàn thành chỉ trong một buổi chiều, Hứa Kỳ Sâm đột nhiên cảm thấy mặc dù người này kém cậu bốn tuổi nhưng thật ra rất đáng tin cậy.
Đồ đạc chất đầy trong phòng, Hứa Kỳ Sâm ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp từng thứ một, cảm thấy nóng nực nên lục tìm điều khiển điều hòa từ xa trong đống đồ lộn xộn trên giường, nhưng bấm mà điều hòa lại không có bất kì phản ứng nào cả.
Cậu liếc mắt nhìn, hóa ra chưa cắm dây điện, chủ nhà trọ vắt dây bên trên máy điều hòa.
Cao thật.
Mục Diêu đang sửa cửa sổ không mở ra được.
Thôi thì tự mình vận động, ăn no mặc ấm.
Đặt cái ghế bên cạnh đó xuống, Hứa Kỳ Sâm bám vào cái tủ nhỏ để giẫm lên trên, vươn tay sờ soạng, đầu ngón tay chạm lên nóc điều hòa cuối cùng cũng lần ra được chiếc phích cắm.
“Được rồi, kính cửa sổ đó phải thay thôi, lần sau mua được tấm kính mới em sẽ thay giúp anh.” Mục Diêu xoay người, nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm tự mình trèo lên cao, lập tức hô lớn: “Anh mau xuống đi, cái ghế kia sắp hỏng rồi, em đang định sửa mà!”
Đáng tiếc, vẫn chậm mất một giây đồng hồ.
Nói thế nào đây nhỉ, trong tất cả những câu chuyện tình yêu.
Mọi thứ lúc nào cũng trùng hợp ngẫu nhiên khó lòng tin nổi.
Vì đinh ốc lỏng lẻo, chiếc ghế tựa một chân cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, cạch một tiếng gãy ra.
Hứa Kỳ Sâm không hề có sự chuẩn bị trước, ngã nhào xuống.

Đúng lúc ấy, Mục Diêu lao ra đón được lấy trước khi cậu ngã xuống.
Dưới sự gia tốc trọng lực, cùng với sự quấy phá của một loại cảm giác định mệnh hết sức vi diệu nào đó.
Cậu dùng một tư thế tương đối chủ động, hôn lên khóe môi Mục Diêu.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi