HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM CÁCH SINH TỒN TRONG TRUYỆN BE


Hứa Kỳ Sâm say đến mức đầu óc nóng rực, nhìn gì cũng như được phủ một lớp ánh vàng huyễn hoặc, nhưng dù có thế, cậu cũng có thể nhìn ra được nơi Hạ Tri Hứa đang dẫn mình đến không phải nhà bố mẹ hắn.
“Đây là đâu thế…” Hứa Kỳ Sâm được hắn cõng trên lưng, đầu gác trên vai lệch hẳn sang, mơ màng lè nhè hỏi: “Bạn dẫn em đi thuê phòng à…”
“Thuê phòng gì.” Hạ Tri Hứa dở khóc dở cười, nghiêng đầu qua hôn lên mặt Hứa Kỳ Sâm, “Đây là nhà chúng mình.”
Hứa Kỳ Sâm ngoan ngoãn học theo giọng điệu của Hạ Tri Hứa, lặp lại, “Nhà chúng mình…”
Đến cửa nhà mình, Hạ Tri Hứa thả Hứa Kỳ Sâm xuống, nửa ôm cậu, một bàn tay ấn mật mã và vân tay.

Biết bây giờ Hứa Kỳ Sâm đang say, hắn còn véo mặt cậu, nói, “Ông trời con, mật mã là sinh nhật bạn, nhớ kĩ chưa?”
Hứa Kỳ Sâm chống cằm lên vai Hạ Tri Hứa, khuôn mặt đỏ ửng gật gù, “Nhớ… kĩ…”
“Ngoan quá.” Mở cửa ra, Hạ Tri Hứa bế ngang người cậu lên.

Mặc dù Hứa Kỳ Sâm gầy nhưng dù sao cũng là con trai, vẫn có trọng lượng, mà chân cậu cũng dài, giờ phút này Hạ Tri Hứa cực kì mừng vì mình đã tập luyện hàng ngày.
Hứa Kỳ Sâm vẫn chưa nhận thức được rằng mình đang bị bế lên, đầu óc cậu mê man, bỗng dưng rơi xuống, lún xuống một nơi thật mềm mại.

Hạ Tri Hứa đặt cậu lên giường, nhìn sắc mặt đỏ bừng của cậu, thầm nghĩ xem có nên dẫn cậu vào tắm rửa trước không đã, vì vậy lại khom lưng cởi quần áo cho cậu.

Hắn còn chưa kịp động tay, Hứa Kỳ Sâm nằm ngửa người trên giường đã tự cởi áo khoác ra trước, miệng cứ ồn ào than nóng.
“Lát nữa đi tắm rồi không nóng nữa.” Hạ Tri Hứa vô thức nói bằng giọng điệu dùng để dỗ em bé, “Ngoan, anh cởi khuy cho bạn, bạn đừng nghịch lung tung.”
Nhưng Hứa Kỳ Sâm say rượu hoàn toàn không còn tính cách ngày thường, cậu cứ uốn éo trên giường như con giun nhỏ, dụi tới dụi lui, ồn ào kêu nóng không ngừng, còn bắt đầu tự kéo giật khuy áo.
“Này này, cẩn thận kéo hỏng bây giờ.”
Lời nhắc nhở này đến quá muộn, chỉ nghe thấy có tiếng sợi chỉ mảnh đứt phựt, mấy chiếc khuy áo ở cổ đã bị cậu giật toang ra, Hạ Tri Hứa đành bất đắc dĩ nắm lấy tay cậu.

Cổ áo hở lộ ra một khoảng da thịt ửng hồng, Hạ Tri Hứa nhìn mà thấy lòng mình như xao động.
Nhưng người đã say nào có thể thấy thẹn thùng gì, đôi mắt mơ màng, cậu cứ đòi ôm hoài, hai tay cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Hạ Tri Hứa.
Hạ Tri Hứa giữ chặt lấy tay cậu, “Bạn phải ngoan thì anh mới ôm bạn.”
Không biết vì sao, vừa dứt lời, Hứa Kỳ Sâm nằm dưới người hắn lại thấy tủi thân, đôi mắt cậu hồng hồng, trông như có thể khóc ngay lập tức vậy.

Hạ Tri Hứa mềm lòng tức thì, vội vàng cúi người xuống ôm cậu, “Được được được, ôm, ôm.”
Cứ nói như thế với cậu, Hạ Tri Hứa cũng không biết rốt cuộc Hứa Kỳ Sâm có còn ý thức hay không, vừa mới ôm lấy cậu đã bắt đầu hôn, hôn từ cổ lên cằm, Hạ Tri Hứa không sao cản được.
Thấy Hạ Tri Hứa trốn tránh, Hứa Kỳ Sâm ngừng lại, đôi mắt ướt sũng nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng, “Bạn không muốn hôn à?”
Đâu chỉ đơn giản là muốn hôn! Hạ Tri Hứa thầm nghĩ, bây giờ anh đang phải cố gồng bằng tất cả định lực đây.
Nhưng hắn không muốn làm với Hứa Kỳ Sâm khi ý thức của cậu đang mơ màng không tỉnh táo, cảm giác làm vậy quá bằng bắt nạt người ta.
Hạ Tri Hứa muốn trân trọng cậu hơn nữa.
Hắn hôn lên trán Hứa Kỳ Sâm, “Cục cưng, anh đưa bạn đi tắm rửa được không? Bạn để thế này ngày mai sẽ khó chịu đấy.”
Hứa Kỳ Sâm thật sự khóc đến nơi rồi.
Cậu ôm chặt cổ Hạ Tri Hứa, nghển mặt lên, “Em muốn…”
“Bạn có biết mình đang làm gì không?” Hạ Tri Hứa hơi nhíu mày.
Hứa Kỳ Sâm trịnh trọng gật đầu, không đợi hắn nói tiếp đã hăng say hôn lên môi hắn, không theo một trình tự quy tắc gì đáng kể nhưng lại dư thừa dục dục vọng và hơi ấm, như một bạn học sinh lóng ngóng nhưng hiếu học, dốc hết khả năng để lấy lòng Hạ Tri Hứa, muốn khiến hắn cũng thấy thoải mái, cũng cảm nhận được khát vọng trong đáy lòng mình.
Nhưng cậu không biết rằng, ý chí của Hạ Tri Hứa từ lâu đã như một tòa cao ốc sắp sụp đổ, vốn đã lung lay sắp đổ bất cứ lúc nào, ấy vậy mà còn phải bị người mình yêu nhất thử thách.
Nếu nói định lực của hắn là một tòa cao được xây bởi vô số miếng xếp gỗ thì rõ ràng là, từng khối đang dần bị rút ra, trở nên trống rỗng và yếu ớt, nhưng người đang nắm giữ quyền chủ động hiện tại căn bản không muốn chơi trò chơi hao phí thời gian này.
Bàn tay đẩy thật mạnh, chỉ trong nháy mắt đã khiến tòa tháp xếp gỗ bị phá hủy hoàn toàn.
Đầu lưỡi Hứa Kỳ Sâm chậm chạp liếm láp hàm trên của Hạ Tri Hứa, cứ như đang gãi vào trái tim hắn vậy.

Tay cậu cũng không ngoan, luồn xuống chui thẳng vào vạt áo len của Hạ Tri Hứa, vuốt ve những múi cơ bụng nhỏ săn chắc của hắn, làm Hạ Tri Hứa hít sâu một hơi, quyết định vứt bỏ suy nghĩ khi trước của mình.
Lý trí bị vứt bỏ mạnh bạo, mọi thứ đều vượt quá mong đợi của Hứa Kỳ Sâm.
Nếu đã không còn lý trí, chẳng bằng đoạt lại quyền chủ động.


Hạ Tri Hứa thẳng thừng lột áo Hứa Kỳ Sâm ra, hôn dọc từ môi cậu xuống, cổ, xương quanh xanh, ngực, để lại một chuỗi dấu vết nóng ướt.

Hắn thò ngón trỏ và ngón giữa của mình vào trong miệng Hứa Kỳ Sâm, khuấy đảo trong khoang miệng ấm nóng ướt át của cậu, rồi lại cúi đầu cẩn thận mút đầu ti ửng đỏ của cậu, liếm quanh một vòng, đến chỗ hơi nhô lên, nơi đó đáng yêu đến nỗi hắn không kìm nổi mà cắn nhẹ.
“A…” Động tác này thật sự quá kích thích, Hứa Kỳ Sâm không thể không rên rỉ thành tiếng, uống say vào cậu gần như đã từ bỏ kìm nén và chống cự, hoàn toàn đầu hàng trước dục vọng.
Không cần phải nghi ngờ gì nữa, đó là một sự khích lệ lớn lao với Hạ Tri Hứa, bởi vì đây là lần đầu tiên của hai người trong thế giới thật, cơ thể chân thực phức tạp hơn số hiệu mô phỏng vạn lần.

Thế nhưng có thể từ từ khám phá những điểm mẫn cảm trên cơ thể người yêu đúng thật là việc làm mang lại cảm giác thành tựu nhất.
Ngón tay bị cậu ngậm trong miệng, đến khi đủ ướt rồi thì hắn rút ra, kéo theo tơ nước trong suốt.

Tay còn lại của Hạ Tri Hứa cởi thắt lưng Hứa Kỳ Sâm, dường như bản thân Hứa Kỳ Sâm còn tích cực hơn cả Hạ Tri Hứa, thò tay xuống cởi quần dài, lộ ra đôi chân trắng như tuyết quấn hẳn lên eo Hạ Tri Hứa.
Hạ Tri Hứa chưa từng nói cho bất cứ ai nghe, hắn cực kì cực kì thích đôi chân này của Hứa Kỳ Sâm.
Chỉ nhìn thôi cũng đã nảy sinh những suy nghĩ không nên có, gần như không khác gì với tình trạng hiện tại.
Hứa Kỳ Sâm còn cố tình đổ thêm dầu vào ngọn lửa càng lúc càng cháy mạnh, cậu nghiêng đầu rướn lên, miệng trong đỏ hồng rủ rỉ, “Hôn một chút đi…”
Thật sự là đáng yêu không chịu được.
Hạ Tri Hứa lấy bôi trơn và bao cao su trên tủ đầu giường, sau đó cúi người hôn Hứa Kỳ Sâm, đầu lưỡi hai người lấy quấn lấy nhau rất không đúng mực.

Hạ Tri Hứa bóp một ít bôi trơn lên ngón tay vừa bị cậu liếm ướt, chậm rãi luồn xuống, thoa lên cửa mình Hứa Kỳ Sâm.

Động tác này khiến Hứa Kỳ Sâm rên thành tiếng, nhưng tất cả âm thanh đều bị bịt kín trong nụ hôn nồng nhiệt, nghe càng đáng thương hơn.

Hạ Tri Hứa vào trong bằng sự dịu dàng nhất mình có thể, chỉ sợ Hứa Kỳ Sâm cảm thấy không thoải mái.

Hắn vừa nhẹ nhàng ấn ngón tay vừa nghiêm túc hôn cậu, giúp cậu phân tán sự chú ý.

Cảm nhận được cơ bắp bên trong đã thả lỏng ra một chút, hắn mới chầm chậm thò hai ngón tay vào trong, ấn và đưa đẩy với biên độ rất nhỏ.

Bỗng nhiên, cơ thể Hứa Kỳ Sâm run run như một kêu thành tiếng, đôi tay ôm lấy Hạ Tri Hứa gần như đâm ngập sau lưng hắn.

Cậu tránh khỏi môi Hạ Tri Hứa, nói với vẻ đáng thương khủng khiếp: “Không được, đừng nghịch chỗ đó…”
Hạ Tri Hứa không nghe, thậm chí còn ấn nhẹ, “Chỗ này à? Thoải mái không?”
Hứa Kỳ Sâm sắp bật khóc đến nơi, cậu cắn chặt môi dưới, nhưng theo lực ấn càng lúc càng mạnh của Hạ Tri Hứa, cậu gần như đánh mất khả năng hô hấp, cuối cùng cũng đầu hàng trước dục vọng, giọng nói cũng run theo cơ thể, “A a a….”
Ngón tay Hạ Tri Hứa càng lúc càng nhanh, lực độ tăng thêm từng chút, dương vật của Hứa Kỳ Sâm chống lên bụng hắn, cọ vào áo len, hắn cẩn thận hôn lên ngực Hứa Kỳ Sâm, hai lần bị kích thích cuối cùng cũng khiến Hứa Kỳ Sâm bại trận, chất nhầy màu trắng đục chảy từng dòng ra ngoài, dính hết lên quần áo của Hạ Tri Hứa.
Hứa Kỳ Sâm ngã cả người xuống, cơ thể hơi run lên với viên độ nhỏ sau dư âm của lần bắn tinh, thở dốc.
Hạ Tri Hứa không ngờ còn chưa cắm vào cậu đã bắn, cơ thể Hứa Kỳ Sâm còn mẫn cảm hơn cơ thể hắn mô phỏng ra.
Dường như cậu đã khôi phục lại được một chút ý thức, đặt tay bên hông Hạ Tri Hứa, sờ soạng cởi khuy quần rồi luồn vào trong, lười nhác xoa dương vật đã cực kỳ cứng.
“Vào đi…” Khuôn miệng Hứa Kỳ Sâm khẽ hé, “Em muốn…”
Hạ Tri Hứa đã không nhịn được từ lâu, hắn cúi đầu liếm và hôn sườn cổ trắng nõn của Hứa Kỳ Sâm, hắn dồn lực xuống, Hứa Kỳ Sâm vừa rên hừ hừ vì đau, Hạ Tri Hứa đã để mình đằng trước cửa mình của cậu.
Hắn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cậu, “Anh vào được không?”
Sự “lễ phép” sai thời điểm làm Hứa Kỳ Sâm ngại không chịu được, tai cậu đỏ ửng mà nóng bừng, bị bao vây bởi luồng hơi thở ấm áp của Hạ Tri Hứa.
“Sao không nói gì?” Hạ Tri Hứa liếm vành tai cậu, “Không muốn cho anh vào à?”
“Muốn… Nhanh lên.” Hứa Kỳ Sâm đành lựa chọn tước vũ khí đầu hàng.
Sự khiêu khích của Hạ Tri Hứa chỉ có thể dừng lại tại đó, hắn cầm dương vật của mình, từ từ giãn nở cửa mình của đối phương, lúc Hứa Kỳ Sâm khe khẽ rên rỉ, hắn cằm vào trong một nửa.

Dường như không thể vào sâu hơn nữa, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Hứa Kỳ Sâm, “Cục cưng, thả lỏng nào, không vào được.”
Mắt Hứa Kỳ Sâm đong đầy nước mắt, cậu hít hơi liên tục, cố gắng thả lỏng, kích cỡ của Hạ Tri Hứa còn to hơn cả trong tưởng tượng của cậu.
“Anh muốn cử động.”
Hắn làm như vậy, cơn đau đớn khiến Hứa Kỳ Sâm tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng khôi phục lại cảm giác thẹn thùng.


Cậu ngại ngùng véo eo Hạ Tri Hứa, “Bạn im ngay.”
Không thể nói nhiều thêm nữa, vì Hạ Tri Hứa đã bắt đầu cử động, dương vật vừa nóng vừa cứng ma sát với vách trong vừa thân mật vừa chặt chẽ, khiến cho da đầu cậu tê dại, gần như cả cơ thể đều đang run rẩy.
“A… a…” Mỗi câu rên rỉ của Hứa Kỳ Sâm đều lẫn cùng tiếng thở dốc, vừa vội vừa khẽ.
Tốc độ của Hạ Tri Hứa càng lúc càng nhanh, cảm giác được thịt mềm vây chặt lấy thật sự quá thoải mái, hắn căn bản không thể dịu dàng được nữa, chỉ muốn ch*ch cậu thật dữ dội bằng cách thức nguyên thủy nhất.

Lúc đi vào, hình như phần đầu trước của hắn chạm đến điểm mẫn cảm khi nãy, chỉ vừa mới đụng nhẹ, Hứa Kỳ Sâm đã òa khóc nức nở.
“Đụng vào chỗ đó thoải mái không?”
Hứa Kỳ Sâm cắn môi gật đầu, cả người không tỉnh táo mấy.
Hạ Tri Hứa thích cái cảm giác này, hắn thao tác mạnh hơn vào nơi mẫn cảm ấy.

Hứa Kỳ Sâm mới thử làm tình thực sự lần đầu tiên căn bản không thể chịu nổi, nước mắt sinh lý cứ tuôn trào ra ngoài.

Cậu thút thít như chú mèo con bị bắt nạt dã man, gò má ướm sắc nước, cậu còn đang rủ rỉ nói lè nhè gì đó, Hạ Tri Hứa căn bản không nghe rõ.
“Có thoải mái không? Hửm?” Hắn vừa đụng vào vừa ép hỏi.
“Ưm… Ưm… Thoải mái…” Hứa Kỳ Sâm vừa khóc vừa đáp lại hắn, ngay cả giọng nói cũng nức nở.

Liên tục đụng chạm vào điểm mất cảm khiến Hứa Kỳ Sâm gần như chìm đắm trong khoái cảm tràn trề, bắt đầu không ngậm miệng lại được, đầu lưỡi đỏ rực luồn xuống dưới răng, nước bọt bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng.
“Đừng nghịch… Bỏ đi…” Hứa Kỳ Sâm không còn sức công cự, mà căn bản cậu không thắng nổi sự tấn công từ Hạ Tri Hứa.

Giọng cậu càng lúc càng cao, cuối cùng kêu hẳn lên, thân mình run rẩy, bẩn lần nữa, có điều lần này trong hơn lần trước rất nhiều, gần như toàn là chất lỏng nửa trong suốt.
Hạ Tri Hứa ôm cậu vỗ về, vơ cậu vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Đã đến đây rồi, Hứa Kỳ Sâm còn hỏi rất mềm mỏng: “Bạn… Bạn có thoải mái không?”
“Thoải mái.” Hạ Tri Hứa hôn lên vành tai Hứa Kỳ Sâm, dương vật vẫn còn chôn trong người cậu, “Bạn ngậm chặt lắm, nhưng mà anh vừa uống rượu xong, không dễ bắn ra được.”
“Không, không sao.” Hứa Kỳ Sâm cũng hôn hắn.
Không sao cái gì chứ, Hạ Tri Hứa dở khóc dở cười.
Đợi đến khi Hứa Kỳ Sâm dịu lại, Hạ Tri Hứa mới lật người cậu, tách hai chân ra quỳ gối trên giường, vào bên trong theo tư thế từ đằng sau.

Tư thế này khiến cơ thể hai người sát gần hơn, Hạ Tri Hứa dồn sức đâm rút, lần nào cũng chạm đến nơi sâu nhất làm cho Hứa Kỳ Sâm kêu rên không ngừng, sống lưng run run.

Hạ Tri Hứa vừa hôn tấm lưng bóng loáng của cậu vừa đẩy mạnh vào trong, tinh hoàn đập vào mông cậu rung lên thành tiếng.
“A a a….

Sâu quá… Sâu quá…”
Hạ Tri Hứa làm lơ, xoay cằm cậu lại, buộc cậu phải hôn môi mình trong tư thế này.

Nước mắt của Hứa Kỳ Sâm chảy xuống khóe môi, mằn mặn, Hạ Tri Hứa nếm sạch sẽ.
“Không khóc, Sâm Sâm không khóc.”
Rõ ràng là một câu an ủi rất dịu dàng, ấy vậy mà lại còn dồn sức mạnh thêm, đúng là không thể cầm thú hơn được nữa.
Trên giường không đủ nghiện, Hạ Tri Hứa bế cậu vào phòng tắm, làm một hiệp nữa với tư thế cưỡi ngựa trong bồn tắm.

Lúc Hứa Kỳ Sâm gần như đã bị ép cạn sức lực vốn có, Hạ Tri Hứa cuối cùng cũng bắn ra.
“Bạn thật là…” Người Hứa Kỳ Sâm run run, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, cậu rúc vào lòng Hạ Tri Hứa, run rẩy sụt sịt.
Hạ Tri Hứa hôn khớp xương nhô ra sau gáy cậu, giọng nói trầm thấp, “Là bạn chủ động, đừng vu tội cho anh.”
“Bạn…”

“Suỵt, bạn nói thêm một chữ nữa, chúng ta lại làm thêm một lần.” Hạ Tri Hứa cười khẽ, “Ông trời con, ngoan nào.”
Khi Hứa Kỳ Sâm thức giấc, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ, ánh nắng mềm mại ngài xuất tràn xuống từ kẽ hở tấm rèm, rọi lên tấm thảm lông dê màu trắng gạo, trông thoải mái và dễ chịu.

Cậu cũng muốn thử đứng dậy, nhưng vừa nhỏm đầu lên đã thấy khó chịu, đầu óc đau choáng váng, mắt cũng không mở to được, chỉ thấy khát nước.

Cậu thò tay lên tủ đầu giường theo thói quen, phát hiện ra bên mình không có.
Người bên cạnh còn đang ngủ vươn tay ra, hai mắt hẵng còn nhắm, cánh tay dài đưa nước cho cậu.

Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, ngơ ngác nhận lấy, phát hiện trên bình nước còn cắm ống hút.

Cậu híp mắt hút một ngụm đầy rồi đặt lại trên nền đất, sau đó rúc tọt vào trong chăn như chú cá nhỏ tuột khỏi tay.

Mặc dù Hạ Tri Hứa còn đang ngủ nhưng cứ như có thể nhìn thấy cậu vậy, hắn thò một tay xách cậu thò đầu ra ngoài.
Động tác theo bản năng này là thói quen Hạ Tri Hứa nuôi dưỡng nên từ trong thế giới ảo, Hứa Kỳ Sâm không thể sửa được thói xấu thích rúc người trong chăn, vì lo nghĩ cho sức khỏe của cậu, Hạ Tri Hứa đành phải tự học thành thói lôi cậu ra ngoài.
Hứa Kỳ Sâm hừ hừ mấy tiếng rồi mới miễn cưỡng chịu nằm ngoan, Hạ Tri Hứa hôn gáy cậu, vòng cả người cậu trong lòng như đang ôm con gấu bông của riêng mình.
Hứa Kỳ Sâm dụi dụi, ngửi thấy mùi sữa tắm giống y như của mình trên người Hạ Tri Hứa.
Mặc dù đây chỉ là một chi tiết nhỏ xíu, thế nhưng điều này lại khiến Hứa Kỳ Sâm rất hài lòng, cậu thấy thích kinh khủng.

Gối đầu lên cánh tay Hạ Tri Hứa, Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu, chạm môi lên mu bàn tay hắn, ngủ lại.
Khi thức giấc lần nữa, trên giường đã chỉ còn lại mình cậu, Hứa Kỳ Sâm thò tay sang sờ bên kia giường trống rỗng, bấy giờ mới phát hiện ra kích cỡ chiếc giường này rộng khủng khiếp.
Nhưng giờ cậu chưa muốn dậy lắm, nằm một hồi lại thấy chán.

Vì vậy, cậu cuốn chăn lăn hai vòng để cuộn mình trong chăn thành một cục thật dài, ngừng một lúc rồi lại lăn theo hướng ngược lại hai vòng, chăn tản ra.

Sau đó tiếp tục thay đổi phương hướng để lăn hai vòng nữa, bỗng thấy một đôi chân đứng bên mép giường, cậu giật thót.
Hạ Tri Hứa đè cậu lại, hôn lên môi cậu, “Phải rời giường rồi, bé sushi.”
Hứa Kỳ Sâm uể oải chớp mắt: “Không muốn dậy.”
“Tại sao?”
“Không có sức.” Hứa Kỳ Sâm bĩu môi.
Hạ Tri Hứa tỏ vẻ nói rất đúng, hắn gật đầu, sau đó bế cả Hứa Kỳ Sâm và chăn lên.
“Này! Không nặng à?”
“Bạn nghĩ xem? Ông trời con.” Hạ Tri Hứa cau mày bế cậu từ phòng ngủ ra phòng ăn, đặt cậu lên ghế, sau đó lắc lắc tay, “May mà bạn gầy đấy, nặng tí nữa anh không bế nổi rồi.”
Ba chữ “ông trời con” lập tức khiến Hứa Kỳ Sâm nhớ lại chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt cậu bắt đầu nóng rực, cúi đầu nhìn bàn ăn.
Trên bàn ăn có hai bát mì, một trong hai bát có một quả trứng chần, nhỏ thêm mấy giọt dầu mè, ngửi thơm vô cùng, Hứa Kỳ Sâm thấy đói bụng ngay tức thì.

Cậu rút hai cánh tay mình ra khỏi chăn, cầm đũa gắp một đũa thật to cho vào miệng.
Hạ Tri Hứa rót một cốc sữa bò đặt bên cạnh cho cậu, “Ăn từ từ thôi.” Hắn lại lấy một lọ sa tế trong tủ lạnh ra đẩy sang phía Hứa Kỳ Sâm, “Lần trước anh mua lúc đi siêu thị, không biết có ngon không nữa, bạn thử đi.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, đổ mấy giọt rồi nếm thử, “Ngon lắm.” Sau đó đổ thật nhiều vào, trộn cùng mì sợi, ăn mà cả người nóng hầm hập, thoải mái hết sức.
Hạ Tri Hứa ăn xong trước, hắn ra huyền quan lấy một đôi dép lên đặt bên chân Hứa Kỳ Sâm.

Mặc dù hắn không nói gì, nhưng Hứa Kỳ Sâm tự hiểu rất rõ trong lòng – sợ cậu không xỏ dép tử tế mà đi chân trần trên nền nhà.
Ăn mì và uống sữa bò xong, Hứa Kỳ Sâm đi dép quấn chăn ra phòng khách.

Kết cấu căn phòng này rất giống căn phòng ở của Tô Lẫm, chẳng qua là rộng rãi hơn rất nhiều, cũng có một chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, rất đẹp.
“Đây là nhà bạn mua à?”
Hạ Tri Hứa gật đầu, “Đẹp không?”
“Ừm, trang trí cũng đẹp.” Hứa Kỳ Sâm nhìn giấy dán tường màu xám bạc và cả sô pha màu xanh xám.
“Mai anh đi thêm tên bạn vào sổ đỏ nhé.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, bật cười, “Cái đó cũng tùy tiện thêm vào được à?”
“Không biết nữa.” Răng nanh của Hạ Tri Hứa lộ ra, “Đi hỏi một chút là được, lúc anh mua đã thấy bạn có thể sẽ thích kiểu phòng ở như thế này rồi mà, bởi vì bạn thích cửa sổ.”
Hứa Kỳ Sâm ngồi trên sô pha trong phòng khách, cậu nhìn xuống nền nhà, mặc dù bày trí của căn nhà rất đơn giản nhưng nhìn cũng biết là giá cả không hề thấp gì.
Chỉ có phòng ăn nhà bếp và phòng tắm không trải thảm.
Bàn trà trước sô pha có hai tầng, phía dưới có thể đựng đồ vật, Hứa Kỳ Sâm kéo ra, phát hiện bên trong đựng đầy kẹo, đủ loại đủ kiểu, màu sắc sặc sỡ.
Cậu đứng dậy đi đến quầy TV, phát hiện ở chỗ đó cũng để rất nhiều kẹo.

“Bạn mua nhà từ bao giờ thế?”
“Năm ngoái?” Hạ Tri Hứa dọn dẹp bát đũa, “Chắc đầu năm ngoái.”
Mua từ đầu năm ngoái…
“Bạn mua nhiều kẹo thế.” Hứa Kỳ Sâm đặt một viên kẹo lấy từ trong lọ thủy tinh trong lòng bàn tay, quan sát.
Hạ Tri Hứa cười nói, “Mặc dù lúc đó anh cũng không biết có thể được ở cùng bạn một lần nào không, nói đúng hơn là chẳng hy vọng gì cả, nhưng lần nào rời khỏi nhà một mình, nhìn thấy cửa hàng kẹo, anh vẫn sẽ vô thức bước vào trong, mua một đống mang về.” Hạ Tri Hứa cúi đầu cười nói, mặc dù không có ai ăn, nhưng để trong nhà ngắm, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.”
Tự an ủi mình thôi.
“Anh lúc nào cũng mang kẹo tùy thân, sau này ra ngoài bạn không phải lo lắng.”
Có lẽ vì lần đầu tiên gặp được cậu đã không thể cho cậu một viên kẹo vào lúc cậu cần nhất, Hạ Tri Hứa vẫn luôn thấy tiếc nuối, vì vậy lúc nào cũng mang kẹo theo, có khi thỉnh thoảng sẽ có cơ hội.
Hứa Kỳ Sâm lẳng lặng vào phòng ngủ, buông chăn xuống, mở tủ quần áo lấy ngẫu nhiên một bộ đồ trong nhà, mặc lên người vừa in.

Cậu vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương mà không nhịn được cúi đầu cười, song rất nhanh lại thở dài.
Thật là ngốc nghếch.
Cả hai người bọn họ.
Rửa bát đũa xong, Hạ Tri Hứa ra ngoài bếp, bỗng nghe Hứa Kỳ Sâm đang xem TV gọi mình, bèn nhanh chóng hỏi: “Sao thế?’
Hứa Kỳ Sâm quay đầu, cau mày nhìn hắn, “Tự nhiên em nhớ ra hôm qua em chưa đăng chương mới.”
“Lại còn ngày nào cũng phải đăng chương mới à.” Hạ Tri Hứa xoa tay ngồi xuống bên cạnh cậu, hôn chụt một phát lên mặt cậu, “Vất vả quá đi, thôi đừng viết.”
“Không được.” Hứa Kỳ Sâm ngậm kẹo que trong miệng, nói rất nghiêm túc, “Tác giả viết cuốn tiểu thuyết nào cũng BE như em mà cũng được nhiều thiên thần nhỏ yêu thích như vậy đúng là quá khó mà có được, em không thể phụ lòng các bạn ấy được.”
Hạ Tri Hứa bật cười, “Thế nên cách bạn không phụ lòng bọn họ là tiếp tục rải dao, tiếp tục viết BE à? Người đọc của bạn đều cuồng M sao?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn như đang suy tư, “Bạn nói cũng đúng.”
“Bạn nhỏ Hứa, anh thương lượng với bạn chuyện này nhé.” Hạ Tri Hứa ôm vai cậu, “Bạn xem này, hai chúng ta đã hẹn hò rồi, bạn đừng viết BE nữa.

Ít nhất thì cũng đừng viết cho anh chết, được không?”
Hứa Kỳ Sâm ngậm kẹo bật cười, “Để em cân nhắc.”
“Còn cân nhắc cái gì nữa, bạn nói xem ngày nào của bạn cũng trôi qua thoải mái dễ chịu, kẻ hèn là anh đây lại làm tài xế kiêm bảo mẫu, bao trọn tắm rửa nấu cơm, còn giải quyết được vấn đề gì đó của bạn nữa chứ.

Bạn thương anh đi, đừng viết cho anh chết rồi nữa.”
Hứa Kỳ Sâm đá hắn, hai mắt cong lên vì cười, “Vấn đề gì, bạn nói rõ cho em nghe xem là vấn đề gì?”
Dáng vẻ làm nũng tùy hứng của Hứa Kỳ Sâm càng đáng yêu hơn trong mắt Hạ Tri Hứa, “Nói cái gì nữa, không phải trong lòng bạn tự rõ nhất à, hôm qua là ai ưm ưm…” Hứa Kỳ Sâm da mặt mỏng lập tức bịt kín miệng hắn, thề thốt phủ nhận, “Không phải em!”
Hạ Tri Hứa còn cố nói nữa, Hứa Kỳ Sâm bịt miệng hắn, chân đá hắn không ngừng, “Không! Cho! Nói!!”
Hạ Tri Hứa bị bịt miệng gật đầu, giơ tay đầu hàng, Hứa Kỳ Sâm quan sát một lúc rồi mới buông tay mình ra.
“Bạn trước và sau khi say như hai người khác nhau hoàn toàn vậy.” Hạ Tri Hứa than phiền, “Có phải chuyện gì trái lương tâm đâu mà không cho nói.”
Hứa Kỳ Sâm lại định bịt miệng hắn nữa, Hạ Tri Hứa vội vàng xin lỗi ngay, “Vâng ~ Tất cả là tại anh, tại anh ra tay mạnh với thiên thần nhỏ Hứa Kỳ Sâm thuần khiết, anh là đồ mặt người dạ thú tội ác tày trời, anh cực kì áy náy và sám hối sâu sắc vì đã ngộ hại bạn học Tiểu Hứa, mong rằng bạn có thể tha thứ cho hành vi phạm tội của anh.”
Nghe hắn lảm nhảm như vậy, Hứa Kỳ Sâm bật cười, rút kẹo que ra hôn lên môi hắn, xem chừng rất hài lòng với lời xin lỗi của hắn, còn thuận tay nhét kẹo que vào trong miệng hắn.
“Ưm… Bạn làm gì đấy?”
Hứa Kỳ Sâm vươn người nằm nghiêng gối đầu lên đùi Hạ Tri Hứa, “Ăn không hết.”
Lý do buồn cười.
Kẹo mút tan dần trong miệng, ngọt lịm thấm vào tim gan.

Hạ Tri Hứa vuốt ve tai cậu, trắng trắng mềm mềm như vỏ sủi cảo xếp chồng nhiều lớp, sờ rất thoải mái.

TV đang bật một gameshow nổi tiếng hàng đầu, cũng khá buồn cười, Hứa Kỳ Sâm xem cũng cười rộ lên theo làm cả người rung rung.

Ngón tay cậu bám lấy đầu gối hạ Tri Hứa, thỉnh thoảng còn cười đến mức ghé đầu vào đùi hắn run rẩy.
Hạ Tri Hứa không xem chương trình, nhưng hắn cũng thấy vui vô cùng.

Tâm trạng tốt đẹp vui sướng ấy nhét đầy trong tim hắn, biến trái tim hắn thành một khinh khí cầu màu đỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên bầu trời.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, không chỉ ở trong thế giới ảo.
Mà còn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ mà Hạ Tri Hứa từng định nghĩa là “vọng tưởng”.
“Kỳ Sâm.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, đây là lần đầu tiên Hạ Tri Hứa gọi cậu như thế, cảm giác cứ là lạ, không giống như những biệt danh thân mật khác.
“Sao thế?” Cậu nghiêng người nằm thẳng, tò mò nhìn lên cằm Hạ Tri Hứa.
“Bạn dọn đến đây, sống chung với anh đi.” Hạ Tri Hứa cúi đầu, nhẹ nhàng vén tóc mái cậu lên, rồi lại nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay ấm áp.
“Anh muốn sống chung với bạn.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi