HỆ THỐNG ÉP TÔI LÀM KIỀU THÊ



Tuy nha dịch đã nhẹ tay rồi, nhưng Hạ Văn Trạch nào từng chịu khổ thế này?
Đánh 30 bản xong, mạng hắn cũng suýt đi tong.

Vết thương của hắn đã được xử lý, nhưng huyện lệnh làm đúng lời hứa, không cho người nâng hắn vào phòng tĩnh dưỡng mà đưa thẳng hắn đến từ đường.

Đêm đó, Hạ Văn Trạch sốt cao, may mà Đinh Tam phát hiện kịp thời, bẩm báo mời lang trung mới tốt lên.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Văn Trạch tỉnh lại, hắn chịu khổ như thế mà cha hắn vì lời hứa với Bùi Chỉ Hành mà không cho hắn dọn ra khỏi từ đường, còn muốn hắn khỏi bệnh rồi thì lại quỳ trước liệt tổ liệt tông một tháng, sao hắn có thể ngoan ngoãn chịu đựng cơ chứ?
"Thiếu gia bớt giận, hai ngày nay ngài hôn mê, tiểu nhân luôn chú ý bên kia giúp ngài.

Tiểu nhân nghe nói, qua một thời gian nữa, tên nghèo kiết hủ lậu Bùi Chỉ Hành kia sẽ tham gia thi hương, cả nhà chúng chuẩn bị dọn đi kinh thành." Đinh Tam đảo mắt, "Đường lên tỉnh thành xa lắm, một tú tài nghèo dẫn theo nương già, còn cả một tức phụ nũng nịu, nếu trên đường gặp bọn cướp thấy sắc nảy lòng tham thì đừng nói đến thi hương, có khi mệnh cũng chẳng còn."
"Chết không phải là hết chuyện à! Nào có chuyện dễ dàng như thế! Ta muốn hắn trơ mắt nhìn bản thân trắng tay!" Hạ Văn Trạch vẫn còn bệnh âm ngoan nói, "Không phải hắn học giỏi à? Vậy cắt đứt gân tay hắn cho ta! Xem hắn còn thi kiểu gì!"
"Đi làm đi, nhớ cẩn thận, không phải cha ta đã nói sắp tới sẽ có nhân vật lớn tới đây sao? Chờ bọn chúng rời khỏi huyện Lâm Đường thì động thủ.

Đúng rồi, bán tiện phụ không biết điều kia vào thanh lâu nào đê tiện vào, bán xa nữa, không chịu hầu hạ ta thì đi làm kỹ nữ bị vạn người chơi nát đi!" Hạ Văn Trạch trào phúng nói.

"Thiếu gia yên tâm." Đinh Tam cười khà khà, "Tiểu nhân chắc chắn sẽ hoàn thành tốt."
Hạ Văn Trạch đau mông, cả người khó chịu, thấy Đinh Tam cười thì lại càng chướng mắt.

"Còn không cút đi làm đi!!!" Hạ Văn Trạch tức giận đá qua, kết quả lại động đến miệng vết thương trên mông, lập tức kêu gào lên.

"Thiếu gia, thiếu gia không sao chứ?" Đinh Tam thấy vậy vội vàng hỏi thăm.

Hạ Văn Trạch: "Cút, cút, cút! Cút ngay cho lão tử!"

Đinh Tam bị mắng cũng không giận, chẳng qua ra khỏi từ đường thì không còn cười nữa.

"Má!" Thấy không có người để ý, Đinh Tam nhỏ giọng phỉ nhổ, sờ sờ cái mông vừa bị Hạ Văn Trạch đá, không đau không ngứa nghênh ngang đi về phía cửa hông.

Gia đinh trông cửa thấy Đinh Tam thì lộ vẻ lấy lòng, "Ôi, Đinh Tam ca ra ngoài sớm vậy?"
Đinh Tam theo hầu Hạ Văn Trạch nên tác oai tác quái thành quen, cũng quen được người khác lấy lòng, nghe vậy gật đầu, "Thiếu gia muốn ăn đồ của Nhất Phẩm Lâu, bảo ta ra ngoài mua."
Gia đinh mở cửa hông cho Đinh Tam, "Vậy ngài đi mau đi, đừng để muộn không kẻo thiếu gia không vui."
Đinh Tam ra khỏi huyện nha, không đến Nhất Phẩm Lâu mà vào thẳng khách điếm đối diện Nhất Phẩm Lâu.

Lên tầng hai, hắn gõ cửa căn phòng cuối cùng, chỉ là người mở cửa không phải người nọ.

Hắn sửng sốt, còn tưởng mình gõ nhầm cửa.

"Đinh Tam phải không, vào đi."
Đinh Tam thấy người kia gọi tên mình, cũng không nghi ngờ gì bước theo sau tiến vào, sau đó đóng cửa lại, không thấy người nọ, hắn có chút chần chờ, cẩn thận lại gần nịnh nọt, "Gia này, sao không thấy vị gia ta gặp lần trước?"
"Hắn có việc, đừng hỏi những chuyện ngươi không nên hỏi, chuyện dặn ngươi làm đã làm xong chưa?" Vương Bưu cao lớn thô kệch, giọng nói hồn hậu, hơi trừng mắt đã khiến Đinh Tam sợ quá không dám hỏi lung tung, chỉ biết nơm nớp lo sợ trả lời hắn.

Vương Bưu ném một túi bạc vào lòng Đinh Tam, "Làm được đấy, đây là phần thưởng cho ngươi."
Một túi bạc này không rõ bao cân mà đập Đinh Tam đến lảo đảo, mà Đinh Tam bị đập lại rất vui vẻ, "Gia à, thiếu gia nhà ta muốn dạy dỗ tên Tú tài nghèo kiết xác kia, nhưng gần đây vì quan lớn ở kinh thành tới, quản rất nghiêm, ngài có thể giới thiệu người nào có thể giúp tiểu nhân không?"
Vương Bưu mặt không cảm xúc, "Ngươi đến phường Khai An tìm một người tên Chu Hưng, hắn sẽ tìm người giúp ngươi."
Đinh Tam nghĩ đến gì đó, ôm bạc, mặt do dự, "Những người đó......"
"Yên tâm, đám Chu Hưng hiểu rõ hơn ngươi."
"Hì hì, vậy cám ơn gia." Đinh Tam cười như hoa, hắn thật sự không ngờ chỉ xúi giục thiếu gia vài câu, để thiếu gia càng chán ghét tên tú tài nghèo kia thôi mà lại được nhiều bạc thế này, không biết quý nhân có bị ngốc không nữa, nhưng mà thôi kệ đi, hắn có xiền là được òi.


Đinh Tam ôm bạc vui sướng ra ngoài, Vương Bưu ngồi ở chỗ uống thêm nửa ly trà nữa thì cửa, bước lên tầng gõ một phòng khác.

Vừa vào phòng, Vương Bưu đã quỳ xuống, "Hạ Văn Trạch kia quả đúng là kẻ lòng dạ hẹp hòi lại tàn nhẫn độc ác như chủ tử nói.

Vừa rồi gia phó của hắn tới, thuộc hạ đã để tên đó đi tìm Chu Hưng." Nếu Nguyễn Kiều gặp lại tên này, nhất định sẽ lộ vẻ chán ghét.

Bởi vì đây chính là Bùi Trì Ngọc vì gia phó bị ngã gãy chân nên ở lại trong thôn, giờ hắn đang ngồi một tay cầm quân đen, một tay cầm quân trắng tự đánh cờ một mình.

Lúc này, trước mặt hắn có một bàn cờ, quân đen đang chiếm hơn nửa bàn cờ, mà quân trắng đã bị ép vào hiểm cảnh, lộ rõ xu hướng suy tàn, tựa như đã mất đi phần lớn sức mạnh.

Nghe Vương Bưu nói, Bùi Trì Ngọc rũ mắt, vân vê quân trắng trong tay.

Bốp một tiếng, quân trắng rơi xuống, quân trắng vốn đã bị quân đen treo cổ gần hết trên bàn cờ lại có xu hướng khởi tử hồi sinh.

"Ngươi biết ta không thích mấy câu chuyện Đông Sơn tái khởi, tro tàn lại cháy."
Giọng hắn không có cảm xúc gì, nhưng lại khiến Vương Bưu cả kinh, "Vâng, thuộc hạ sẽ phân phó xuống, nhất định sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc, tuyệt không để lại hậu hoạn."
****
Bùi gia có rương vàng kia, không những giải quyết vấn đề đau đầu, mà ngày sau nếu Bùi Chỉ Hành vào Hàn Lâm Viện thì cả nhà cũng không lo ở kinh thành không có nguồn thu, không sợ không có tiền tiêu dùng hằng ngày.

Sắp thi hương, cả nhà thu dọn đồ đạc rồi thuê một chiếc xe ngựa, hôm sau xuất phát lên tỉnh thành.

Bùi mẫu cả đời chưa từng đi xa hơn huyện, bà ngồi trên xe ngựa, xốc màn lên xem, nhìn cổng thành huyện Lâm Đường ngày càng xa, cảm xúc cũng tụt xuống, không khỏi ôm hộp gỗ trên đùi chặt hơn.


Trong hộp gỗ là quần áo của Bùi phụ lúc sinh thời và bài vị của hắn.

Nguyễn Kiều nhận ra bà đang khẩn trương bất an, nên nói chuyện phiếm với bà, còn âm thầm dẫn dắt bà tưởng tượng đến tương lai sau này.

Bị nàng trêu chọc đùa vui, Bùi mẫu nhanh chóng thả lỏng lại.

Bùi Chỉ Hành ngồi ở bên ngoài nghe tiếng cười của mẫu thân và thê tử trong xe cũng không nhịn được cười, không lo lắng nữa, bắt đầu nói chuyện cùng xa phu.

Vì có nữ quyến, xa phu cũng không đi nhanh, tối họ nghỉ ngơi ở khách điếm, ngày lại lên đường, có đôi lúc không kịp sẽ nghỉ lại ở miếu hoang một đêm, Bùi mẫu lúc đầu còn thấy mới mẻ, nhưng ngày nào cũng vậy khiến bà không nhịn được.

Trời đã rất nóng, mặt đất khô cằn, xe ngựa phi qua cuốn theo bụi đất tứ tung, dù mành xe không xốc lên thì đâu đâu cũng là bụi.

Bùi mẫu cầm cái quạt hương bồ không ngừng phe phẩy, sắc mặt uể oải, "Trước kia chưa ngồi xe ngựa, nhìn lão phu nhân nhà người ta ngồi xe ngựa đi qua bên cạnh, ta còn thấy hâm mộ, giờ ngồi xe rồi, đúng là muốn mạng già của ta!"
Bùi mẫu vừa nói xong, xưa ngựa vấp phải một hòn đá, xóc một cái, sắc mặt cũng thay đổi, "Ôi trời, đúng là như ngồi quan tài ấy, già rồi già rồi, nếu sớm biết chuyến đi này như thế thì dù hai đứa cầu xin thế nào ta cũng không đi theo! Nếu Hành Ca Nhi thi hương đậu thì hai đứa đi kinh thành mình đi, đừng kéo ta đi theo chịu khổ nữa."
Nguyễn Kiều nghe vậy cười, "Lúc đó thì trời đã không nóng nữa.

Nghe nói kinh thành rất khác chỗ chúng ta, chỗ họ mùa đông tuy cũng lạnh nhưng họ không đốt chậu than sưởi ấm như chúng ta, họ đốt địa long, cả phòng đều ấm áp, dù có mặc áo đơn cũng không lạnh đâu.

Chẳng lẽ nương không muốn thử một chút xem sao ư?"
"Hơn nữa nương cũng đã đi theo bọn con chịu khổ rồi, nếu không đi nữa thì chẳng phải nương lỗ quá sao, đến lúc đó còn phải một mình lẻ loi lặn lội đường xa về, thiệt lắm đó."
Bùi mẫu nghe Nguyễn Kiều nói mà động tâm, nhưng lại không đồng ý ngay, đang định nói gì đó thì xe ngựa lại đột ngột lắc lư rồi ngừng lại.

Cách mành, giọng nói nghiêm túc của Bùi Chỉ Hành truyền vào, "Hai người ở bên trong đừng ra ngoài."
Bùi mẫu không hiểu, "Sao vậy?"
"Có người chặn đường." Nguyễn Kiều xốc một góc mành lên, xuyên qua khe hở nhìn thấy một đám người chặn trước họ.

Sắc mặt Bùi mẫu tái nhợt, lập tức luống cuống bắt lấy tay Nguyễn Kiều, "Sao...!Sao lại bị chặn đường...!Sẽ không sao chứ?"
"Không sao, nương, nương đừng lo lắng." Nguyễn Kiều vỗ tay Bùi mẫu, "Có con ở đây, sẽ không sao đâu."

Bùi mẫu không những không yên tâm mà còn càng kinh hoảng hơn khi thấy mặt Nguyễn Kiều, bà vội buông Nguyễn Kiều ra sau đó khom lưng lấy một cái túi trong bọc ra.

Khi Nguyễn Kiều trợn mắt há hốc mồm, bà quẹt mấy thứ đen tuyền lên mặt Nguyễn Kiều, còn vừa quẹt vừa nói, "May mà ta nghĩ nhiều, mang theo ít nhọ nồi trong nhà theo, con bôi nhiều vào, càng bẩn thì chúng nó càng không để ý đến con!"
Nguyễn Kiều: "......"
Không phải, người trên xe đều sạch sẽ, chỉ có mỗi mình con mặt đầy nhọ nồi, nương chắc chắn con sẽ không bị đám người kia chú ý à?
Hệ thống còn đang cười lăn lộn trong đầu Nguyễn Kiều, rõ ràng trước đó vẫn còn là một ngốc bạch ngọt đáng yêu tích cực vì nhiệm vụ, kết quả đi theo nàng chưa đến hai tháng đã biến thành quần chúng ăn dưa không sợ lớn chuyện!
Nguyễn Kiều cũng mặc kệ nó, nàng đã sớm biết trên đường sẽ gặp cướp nên chuẩn bị sẵn rồi, chỉ là không ngờ chúng lại đến muộn như vậy, nửa ngày nữa là họ đến tỉnh rồi.

Đám cướp kia nhìn rất không vừa mắt, một đám thì cao to, một đám thì đáng khinh, tên cầm đầu lại vừa thấp vừa lấm la lấm lét, "Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, không xin phép đã đi qua, giỏi nhở?"
Bùi Chỉ Hành vái tay chào đối phương, "Chào các vị hảo hán, ta là Tú tài năm Thái An thứ sáu, lần này đến tỉnh thành thi hương, ta nguyện ý giao toàn bộ bạc của mình, chỉ mong các vị hảo hán có thể để chúng ta rời đi."
"Thì ra là tú tài à, thất kính, thất kính rồi." Nam tử lấm lét kia cười một tiếng, "Nếu tú tài nguyện ý trả bạc để qua đường thì ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa, bảo người trên xe ngựa xuống để bọn ta đếm xem bao nhiêu người."
"Trong xe ngựa là mẫu thân tuổi già và gia quyến của ta, các vị thông cảm chứ?"
"Thông cảm? Được, ngươi quỳ xuống cầu xin Hổ Ca của chúng ta thì không chừng bọn ta còn thông cảm cho ngươi!" Một tên sơn phỉ nói.

Sắc mặt Bùi Chỉ Hành khó coi, biết hôm nay không thể giải quyết trong hoà bình, nghĩ đến Bùi mẫu và Nguyễn Kiều trong xe, bàn tay rũ bên người y run run.

"Dây dưa không dứt?!"
Tuy giọng không kiên nhẫn, nhưng giọng nói thanh thuý của Nguyễn Kiều tựa như nũng nịu, chỉ nghe thôi đã khiến người ta tưởng tượng được một mỹ nữ kiều diễm, đám cướp kia có hơn nửa đã bị giọng nói của nàng hấp dẫn, lộ ra vẻ mặt thèm thuồng.

Bùi Chỉ Hành thấy vậy, lập tức biết là chuyện không ổn rồi.

Y còn chưa kịp nói gì, Nguyễn Kiều ở trong xe ngựa đã nói tiếp, "Chàng vào đi."
Bùi Chỉ Hành sửng sốt, còn chưa phản ứng lại thì đã bị một sức lực cực lớn kéo vào trong xe ngựa, "Nàng......"
"Suỵt." Nguyễn Kiều từ sau ngăn y lại, vươn tay ấn lên môi y, dán bên tai y nói: "Chăm sóc nương thật tốt, còn lại giao cho ta."
Nghe ra ý nàng, Bùi Chỉ Hành bắt lấy tay nàng, "Nàng định làm gì?!"
Nguyễn Kiều quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt đen sì – thành phẩm do Bùi mẫu bôi ra, "Trừ bạo an dân.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi