HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Cao Trang lắc đầu, nàng thấy có chút gì đó không đúng. Cái cảm giác có chút vui mừng, chút mong đợi, lại xen lẫn ngượng ngùng. 

- Không đi thật hả, vậy ta đi nhìn lén một chút! 

Tiểu tuyết hấp háy mắt. 

Hoàng Minh cũng Vũ mập mạp bàn luận một nén hương thì cũng thấy có người đi vào. Một lão nhân cũng đã có tuổi đi phía trước, khoác một bộ y phục màu trắng, đầu đội một mũ quan. Mặt mũi nghiêm nghị, toát lên vẻ chính trực vô cùng. Nhìn cũng là biết là gia chủ Cao gia rồi. Phía sau là một trung niên, tuổi tác cũng ngang với Hoàng Chấn Giang mà thôi. Hoàng Minh cùng Vũ mập mập vội vàng đứng dậy hành lễ. 

- Tiểu chất vấn an Cao lão!

Cao Phong nhận ra Hoàng Minh cùng Vũ mập mạp. Dù sao hôm đấy buổi lễ, lão cũng là có mặt đấy. Gật đầu một cái, Lão đi lên vị trí chủ đạo ngồi. Trung niên phía sau mỉm cười với hai đứa, ngồi sang bên kia ghế. 

- Hai ngươi hôm nay tới có việc gì sao?

Cao Phong lên tiếng. Tiếng nói của lão vang lên trong trẻo. Hoàng Minh thật không ngờ một lão nhân mà giọng lại khỏe như vậy.

Hoàng Minh đang tính đáp lại thì bên kia trung niên lên tiếng.

- Chắc là tới gặp Trang nha đầu rồi. Ha ha tiểu tử, nhanh chân đấy!

Trang nha đầu? Trang nha đầu nào vậy? Hoàng Minh mặt ngơ ngác không hiểu. Nhìn cái mặt đần thối của hắn, trung niên càng thấy buồn cười.

- Tiểu chất thật chưa hiểu ý của người, hôm nay gia gia sai ta đến vấn an Cao lão. Hoàng Minh vừa nói vừa lấy ra một hộp trúc nhỏ. Bên trong hắn có để một lọ đan dược. Đây là lúc đi đường hắn chợt nghĩ tới, đến vấn an người ta lại không có lễ là không được. 

Cao Phong hơi nhíu mày một cái, lão là từ trước đến nay công chính liêm minh, chưa bao giờ nhận quà của ai cả. Thấy Hoàng Minh đưa ra hộp trúc, lão có chút không vui. 

- Ngươi chưa hiểu ý ta? Gia gia ngươi chưa nói gì cho ngươi biết sao? Cả tên Chấn Giang nữa, hắn cũng không nói cho ngươi??

Trung niên mặt có chút đen lại, đây là ý gì? Đám người Hoàng gia này hơi chơi xấu rồi. 

- Thật sự tiểu chất không biết? 

Hoàng Minh thật thà đáp.

Cao Phong nhìn Hoàng Minh thật thà đối đáp, trong lòng cũng có chút tán thành. Lão sống đến nay gần bảy mươi rồi. Mặc dù tu vi không cao, nhưng một thân trận pháp sư cấp 5, có loại người nào mà lão chưa từng tiếp xúc qua. Tiểu tử này đức tính không tồi. Đúng là gừng càng già càng cay, chỉ cần qua vài lời nói, biểu cảm cùng phép tắc đã nhận ra tính cách người khác. 

- Thôi được rồi, Cao Trường dẫn hắn đến gặp Trang nha đầu đi. Chuyện này cuối cùng cũng phải đi đến kết quả thôi.

Nói xong Cao Phong đứng dậy đi vào trong nhà. Cao Trường cười ha hả, nhìn con rể càng ngày càng thuận mắt, lão đi đằng trước thao thao bất tuyệt kể lại, Hoàng Minh cùng Vũ bàn tử đi phía sau. Đi được năm phút Hoàng Minh đã hiểu rõ sự việc. Hóa ra trước đấy rất lâu, Cao Gia đã từng giúp Hoàng gia tạo một trận pháp chấn gia. Năm đó bảo vệ Hoàng Gia không bị tàn phá. Gia chủ Hoàng gia cảm kích vô cùng. Đã từng hứa hẹn một hôn ước, nếu mai này dòng chính Cao gia và dòng chính Hoàng gia sinh ra trái ngược giới tính, sẽ thực hiện hôn ước này. Đến nay đã qua 3 đời gia chủ, đến đời Hoàng Thái mới có Hoàng Minh, bên kia Cao gia có Cao Trang. 

Hoàng Minh tặc lưỡi, không biết nói gì hơn. Hắn vậy là được hôn ước từ mấy đời trước để lại. Thật là vi diệu. Hoàng Minh cười khổ một cái. Cao Trường liên miên bất tuyệt kể chuyện. Trước kia đánh với cha hắn Hoàng Chấn Giang bao nhiêu trận, cùng nhau đi tán gái ở đâu, cùng ăn trộm đồ ở đâu. Hoàng Minh cũng không ngờ, cha hắn một kẻ chính trực như vậy mà quá khứ cũng trẻ trâu ra phết. Đi thêm một đoạn nữa đã tới khu vườn nhỏ. Bên trong vườn là một ngôi nhà, cây cối xanh tốt. Có cả một vườn cỏ. 

- Ngươi vào đi, đừng có khi dễ con gái ta? Nhớ đấy! Còn tên mập này, theo ta ra ngoài một chuyến đi. 

Cao Trường cười ha hả, nói mấy câu rồi kéo vũ mập mạp rời đi. Hoàng Minh khồn biết nói gì, đứng trước cổng vòm nhỏ vào vườn nhìn vào trong. Thôi vào đi, đã đến đây rồi, vào xem vị hôn thê từ lúc chưa sinh ra của hắn trông thế nào. 

Hoàng Minh bước vào, không khí trong vườn rất trong lành. Hoàng Minh gật đầu, thật yên tĩnh. Khoan đã, đây là, Hoàng Minh giật mình, trong khu vườn này có rất nhiều kì quái linh lực, đây là trận pháp. Rất nhiều trận pháp chồng chéo nhau. Hoàng Minh rất kinh hãi. Mặc dù hắn không am hiểu về trận pháp nhưng hắn vẫn nhận ra được linh lực biến đổi, bên trong này phải đến hơn mấy chục trận pháp lớn nhỏ chồng lên nhau. Thật kinh khủng, Hoàng Minh tặc lưỡi. Bỗng nhiên có một tiếng đàn vang lên trong không gian yên tĩnh. Tiếng đàn trong trẻo, da diết vô cùng. Hoàng Minh không biết từ lúc nào đi theo âm thanh, đi qua một hòn giả sơn, Hoàng Minh đã thấy bóng dáng bên trong vườn. Ở một cái bàn nhỏ, một mĩ nhân đang ngồi, hai tay đang nhịp nhàng gảy từng nốt nhạc hoàn mĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi