HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Hoàng Minh đứng yên thưởng thức, hai mắt nhắm lại, hắn như một bức tượng im lặng lắng nghe. Từng âm tiết nhẹ nhàng rót vào tai, tinh thần hắn thanh thản vô cùng. Mặc dù không biết là bài nhạc gì, nhưng hắn nghe vào tai, thế là được rồi. Một đoạn chậm rãi kết thúc. Hoàng Minh vẫn còn yên lặng, chờ đợi dư âm.

Cao Trang đã đè dây đàn, ánh mắt nàng nhìn về Phía Hoàng Minh đang đứng đó. Hắn thua nàng ba tuổi, vậy mà nàng không tìm thấy chút non nớt nào, có chăng chỉ là một khuôn mặt đẹp trai, có chút phong trần. Hoàng Minh mở mắt, hắn phát hiện bản nhạc này giúp cho tinh thần của hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thức hãi cũng hoạt động hài hòa hơn.

Hắn tiến về phía trước. Cong! Đầu Hoàng Minh va phải một bức tường vô hình. Đây là chuyện gì? Hoàng Minh ngẩn ra.

- Lùi lại 3 bước, sang trái một bước rồi đi tiếp!

Âm thanh trong trẻo vang lên. Hoàng Minh gật đầu, hắn biết đây là nàng đang chỉ cách cho hắn tiến vào. Hoàng Minh làm theo chỉ dẫn, lùi lại 3 bước, sau đó sang trái một bước, rồi tiếp tục tiến lên. Lầm này hắn không còn bị va phải vật gì nữa. Từng bước, từng bước tiến tới bàn đá. Hoàng Minh tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện. Cao Trang lúc này có chút gì đó khó tả, dường như là ngại ngùng, bối rối chi phối nàng.

Hoàng Minh lúc này đã nhìn rõ được mĩ nhân trước mặt. Mái tóc đen tuyền, được cắt ngắn cá tính. Tóc dài đến vai, bám vào hai bên má, rất đẹp. Đôi mắt trong veo như hồ nước, hai má đỏ hồng lên ngượng ngùng, cặp môi đỏ mộng nhỏ nhắn. Hoàng Minh phải thừa nhận, nàng rất đẹp, không hề kém cạnh Điêu Thuyền Hay Linh San một chút nào.

- Ngươi nhìn đủ sao?

Cao Trang mặc dù quay ngang nửa mặt, thấy Hoàng Minh nhìn mình chằm chằm, nàng cất tiếng nói.

Hoàng Minh xấu hổ tay phải đưa lên gãi gãi mũi. Biện minh.

- Xin lỗi, nàng quả thật xinh đẹp, ta không nhịn được ánh mắt!

Cao Trang từ bé đến lớn luôn được mọi người khen xinh đẹp, nàng chỉ cười nhạt cho qua. Thế nhưng hôm nay nghe Hoàng Minh nói, không hiểu sao nàng lại thấy vui vẻ, rất vui vẻ.

- À mà, khúc nhạc vừa rồi tên gọi là gì?

Hoàng Minh chuyển chủ đề ngay lập tức. Cao Trang hai bàn tay trắng vuốt dây đàn kêu tinh tang. Nàng kéo lại cây đàn về gần lòng, nói:

- Là Nguyệt Quế khúc!

- Nguyệt Quế?

Hoàng Minh lẩm nhẩm trong miệng, không biết hắn nghĩ gì trong đầu.

- Giá như sáng nào thức dậy cũng được nghe một lần, rất tốt!

Hoàng Minh gật đầu, đoạn nói. Cao Trang nghe hắn nói, không hiểu sao người run lên, hắn là đang bày tỏ với ta sao? Ý hắn là muốn nghe nàng đàn cho hắn mỗi buổi sáng sao?

Hoàng Minh nào biết một câu nói của hắn mang lại ý nghĩa gì, lúc này hắn đang ngó nghiêng xung quanh. Không gian cây cối xanh tươi vô cùng. Không khí trong lành.

- Vật vừa rồi ngăn ta lại là Trận Pháp?

Hoàng Minh phá vỡ không khí yên ắng.

- Đúng vậy!

Cao Trang trả lời. Trận pháp là nàng bày ra mà. Ngoài nàng và nha đầu Tiểu Tuyết thì chưa ai vào được đến đây. Kể cả gia gia nàng là trận pháp sư cấp 5. Hoàng Minh là người nam nhân đầu tiên đến được bàn đá này đấy.

Hoàng Minh ồ một tiếng, hắn đang nghĩ trong đầu, liệu có nên học thêm trận pháp không nhỉ?

Hai phút không ai nói gì, cả hai đang chìm vào suy nghĩ của mình.

- Tiểu thư, tiểu thư, cô gia sắp tới đây đấy, mau mau chuẩn bị đi!.

Từ ngoài đã nghe được âm thanh của Tiểu Tuyết, một thân hình nhanh nhẹn chạy nhảy trong vườn, nàng rất thông thạo luồn lách qua các trận pháp mà đi vào.

- Tiểu thư, người a a a?

Tiều Tuyết hai tay che miệng, phía trước nàng là hai người đang ngồi, một đúng là tiểu thư của nàng, người còn lại không phải là Cô gia sao?

Cao Trang lúc này đúng là hận không tìm được khe nứt nào để chui xuống, nha đầu chết tiệt này, mở miệng ngậm miệng đều cô gia cô gia. Xấu hổ chết mất. Hai má nàng càng đỏ hơn. Xấu hổ quay mặt đi. Hoàng Minh bên này hắn nghe rõ đấy, cô gia chắc là nói hắn rồi, hắn lại gãi gãi sống mũi.

- Ta ta chưa nói gì!! Tiểu tuyết biết mình nói sai, nàng mặt mũi đỏ bừng quay đầu chạy mất tích. Trong vườn lại chỉ còn lại hai người.

- Ừ ừm, ta quên mất, chuyện của hai ta, vốn là định hỏi ý nàng một chút. Đính ước này nàng có muốn hay không?

Cao Trang nghe hắn hỏi, có chút khó hiểu, hắn nói vậy là sao?

- Ý ngươi là sao?

Hoàng Minh gãi đầu, đáp:

- Ta chỉ muốn biết nàng có đồng ý hay không? Nếu nàng có ý trung nhân rồi, ta sẽ nói với Cao lão cùng gia gia ta hủy bỏ giúp nàng, ý ta là vậy!

Cao Trang hai mắt mở to, nàng nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh làm hắn co rụt người lại.

- Ngươi không thích ta? Ta xấu xí sao?

Cao Trang hỏi, Hoàng Minh đem ngã lăn ra, có cần phải trực tiếp vậy không?

- Không phải, ý ta là, việc này chúng ta là bị người lớn đính ước, nếu nàng có ý trung nhân thì ta sẽ giúp nàng hủy bỏ, ý ta là thế!

Hoàng Minh quơ quơ hai tay cố gắng giải thích. Cao Trang không đáp lời hắn, nàng chỉ nhìn hắn chằm chằm, Hoàng Mịn có cảm giác sợ sợ. Không phải chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi