HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Hoàng Minh gật đầu. Ngồi yên nghe. Khang Long bắt đầu nói:

- Thật không muốn giấu giếm ngươi, nhưng chắc Hoàng huynh hôm qua đã thấy rồi. Để ta kể cho huynh nghe!

Khang Long hơi dừng lại, dường như muốn sắp xếp câu chữ cho phù hợp. Sau đó thở ra một hơi nói tiếp:

- Lưu Vân Tông có năm thế lực lớn, do năm đệ tử Hạch tâm nắm quyền. Trong đó ta chính là phụ trách của Thiên hạ. Nếu ta không lầm thì Sở Vân cũng là phụ trách của Phong hạ. 

Sở Vân bên kia cũng không che giấu gì nữa, gật đầu. 

Khang Long thấy vậy lại tiếp tục:

- Lúc đầu trông thấy Hoàng Huynh ta đã để huynh tư thái bất phàm, thật không giống người thường, nên có ý kết giao lôi kéo. Thế nhưng không nghĩ là bạn cùng phòng luôn, ha ha.

Hoàng Minh thấy hắn nói mãi chưa vào vấn đề chính, lên tiếng:

- Huynh nói ta nghe xem năm thế lực ở đây là do ai thành lập? 

Khang Long nghe Hoàng Minh hỏi thì lên tiếng trả lời:

- Thiên Hạ do Vũ Vấn Sơn sáng lập.

- Phong Hạ do Hàng Thanh Nhi sáng lập.

- Bích Hạ do Ngọc Yên Mĩ sáng lập.

- Ưng Hạ do Cửu Long sáng lập.

- Chiến Hạ do Lã Cuồng sáng lập.

Năm người này đều là hạch tâm đệ tử của tông môn. Trong đó Hàng Thanh Nhi là con gái của Hàng Tông chủ. Bốn người còn lại đều là đệ tử của bốn vị trưởng lão quyền cao chức trọng của tông môn. Mỗi Thế lực đều có hơn ngàn đệ tử theo nhau. 

Hoàng Minh kinh ngạc. Đùa sao? Tông môn lại chia ra thế lực như này nữa á, khác gì xã hội đen. 

Khang Long cười nói:

- Ta là thấy Hoàng huynh có tiềm năng trở lên manh mẽ cho nên... Ha ha ha, ta thấy lễ quá!

Khang Long miệng nói ra ý của mình có chút ngượng ngùng. Hoàng Minh nhìn hắn, hắn biết rằng Khang Long này không hề đơn giản, hắn nói ra việc này không phải là bình thường, hắn đây tỏ ý xin lỗi cũng thân thiện, ý kết giao lôi kéo càng cao. Hoàng Minh cũng vô cùng hứng thú với mấy thế lực này. Nếu không vấn đề gì, hắn cũng có ý lập một cái thế lực của mình đấy. Đây không phải là hắn vui chơi, mà đây chính là cách hắn cần làm để trở thành nhân vật quan trọng của tông môn này. Hắn có hai năm để hoàn thành chuyện này. Hắn cần Lưu Vân Tông làm chỗ dựa vững chắc. Nếu vậy, hắn càng phải bộc lộ tài năng của mình. 

Khang Long thấy Hoàng Minh suy nghĩ, hắn chậm rãi nói nhỏ:

- Hoàng Huynh, huynh tính sao? Hay là...

Khang Long còn chưa nói xong ý định mời chào Hoàng Minh thì đã bị hắn cắt lời:

- Hiện tại ta chưa muốn gia nhập thế lực nào cả. Cứ để từ từ theo tự nhiên đi!

Khang Long thấy Hoàng Minh nói vậy, có chút ngượng ngùng, thế nhưng hắn không hổ là tâm tư ổn định, hắn chậm rãi cười tài bôi, sau đó nói:

- Hoàng Huynh cứ suy nghĩ ha, ta chờ ngươi mà!

Hoàng Minh không nói gì, chậm rãi nằm xuống. Một bên Sở Vân cũng hiếu kì nhìn Hoàng Minh một chút rồi cũng nằm xuống. 

Sáng hôm sau, Hoàng Minh sau khi ăn cơm xong thì đã bắt đầu chậm rãi xuống núi, tiếp tục công việc chăn Mã Ngư của hắn. Thế nhưng, khi đi được mấy trăm mét, thần thức của hắn đã nhận ra có người bám theo. Hoàng Minh kinh ngạc, thế nhưng cũng không có làm gì, cứ thế một đường đi tiếp. Sau khi xuống tận dưới chân núi, con sông lớn đã xuất hiện trước mắt, Hoàng Minh mới mỉm cười. Cẩu ca rất chăm chú cẩn thận đi theo Hoàng Minh, hắn rất tự tin rằng hắn theo dõi vô cùng bí mật. Thế nhưng, xuống tới chân núi, đột nhiên bóng dáng Hoàng Minh biến mất, biến mất ngay trước mắt hắn. Hắn dụi dụi hai mắt kinh ngạc, tại sao lại có thể như vậy? Tiểu tử kia đột nhiên biến mất ngay trước mắt hắn. Đang trong lúc kinh sợ này, bỗng nhiên một bàn tay đập lên vai hắn, một giọng nói vang lên:

- Ồ, đây không phải là cẩu ca sao? 

Cẩu ca sợ hãi quay ngoắt lại, phía sau lưng hắn. Hắn thật không thể tin được, Hoàng Minh đã đứng ở phía sau hắn từ lúc nào. Hoàng Minh đứng đó, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt có chút hài hước nhìn cẩu ca. Cẩu ca có cảm giác hắn như là kẻ yếu đuối trước mặt đối phương vậy. Thậm chí một ngón tay của đối phương cũng có thể định đoạt tính mạng của hắn. Thế nhưng làm sao có thể, hắn là luyện thể kì cảnh giới cơ mà. Tên tiểu tử này chỉ là đệ tử kí danh mới ngày thứ hai, làm sao có thể có chuyện đó xảy ra được. Lấy lại vẻ cao cao tại tại thượng hàng ngày, hắn quát lên:

- Tiểu tử, ngươi dám hù dọa ta? 

Hoàng Minh có chút buồn cười, tên này đại não có vấn đề thì phải.

- A ta nói này cẩu ca, rõ ràng là ngươi bám theo ta mà!

Cẩu ca nghe Hoàng Minh nói thì kinh hãi. Tại sao tên tiểu tử này lại phát hiện ra hắn đi theo. Khoan đã, vừa nãy tiểu tử này biến mất sau đó lại xuất hiện phía sau hắn. Lẽ nào. 

Cẩu ca có chút sợ hãi, hắn dường như đã nắm bắt được điều gì đó. Thế nhưng. 

Rầm! Cẩu ca bay một vòng trên không, cả người san tô một vòng rất đẹp sau đó cả thân hình nằm dài trên mặt đất. Hoàng Minh vẫn giữ nguyên tư thế, một chân hắn vẫn đang còn đang trên không. Ánh mắt nhìn theo cẩu cả đầy nét cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi