HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Đại môn đã mở ra, một đoàn năm người đều là nữ hài tử. Đi đầu là một thân ảnh mảnh mai, toàn thân khoác một bộ trường bào trắng như tuyết. Tóc đen dài tung bay theo từng cơn gió nhẹ. Những bông tuyết đều bị cản lại bên ngoài thân thể của nàng. Một tấm nạng che đi dung nhan mĩ lệ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt trong suốt mang theo tia u buồn làm ai nhìn thấy cũng phải đau xót trong lòng, hận không thể làm tất cả mọi thứ để cho nàng vui. Trên vai nàng là một con hồ li chín đuôi nhỏ nhắn, toàn thân nó rực lên một màu hồng sắc, vẻ khả ái nhỏ nhắn xinh đẹp đang cuộn tròn lại. Những cái đuôi của nó như một tấm khăn màu đỏ càng làm tôn lên bộ áo choàng trắng tinh của nàng. Đi phía sau chính là bốn nữ đệ tử nội môn, người nào cũng xinh đẹp. Thế nhưng vẫn chỉ như làm nền cho vẻ đẹp của thiếu nữ đi trước mà thôi.

- Thánh cô!

Hai vị đệ tử gác cổng sư môn lễ phép cúi đầu hành lễ. Nàng chỉ gật đầu nhẹ một cái, sau đó là bước tiếp ra phía ngoài.

Trong toà đình viện nhỏ, đám thanh niên Tuấn kiệt kia lập tức đứng dậy phi thân bay tới. Rất nhanh cả đám đã dừng lại phía trước đoàn người của Thánh Cô, ôm quyền mà hành lễ:

- Tại hạ La Kiệt, hâm mộ mà tới, thánh cô có thể bớt chút thời gian nói chuyện không?

La Kiệt rất nhanh giới thiệu cùng đưa ra đề nghị, những người khác thấy vậy cũng rất nhanh tự giới thiệu bản thân. Sâm La cũng chính là vội vàng giới thiệu, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Thánh cô. Sau lần đầu tiên kia, hắn kể cả trong mơ cũng mơ thấy nàng, thật sự trái tim hắn đã không còn nữa rồi. Chỉ cần nhìn thấy nàng, một kẻ vốn cuồng tu luyện như Sâm La hắn cũng bị sét đánh.

Thánh cô tâm tình không vui không buồn, trước sự nhiệt tình của một đám tuấn kiệt trước mắt chỉ nhẹ gật đầu, cất giọng nói:

- Đa tạ chư vị đạo hữu đã nhiệt tình, hôm nay ta theo lệnh của sư môn muốn đi tới Thiên Linh Hồ để làm Lễ Thiên Địa. Cũng không có thời gian rảnh, mong chư vị thông cảm giúp ta!

Tiếng nói trong trẻo nhẹ nhàng đầy uyển chuyển cự tuyệt khiến cho không một người nào thấy phật lòng. Được nghe qua giọng nói của nàng, những người lần đầu tiếp xúc quả thật như là nghe được tiên âm. Phải chăng nàng là tiên nữ, hay tại vì danh tiếng cùng khí chất mĩ mạo của nàng làm bọn hắn mê say.

Chính vào lúc này, một tiếng nói thất thanh vang lên, người nói lớn lúc này chính là một trong hai đệ tử đứng canh cổng đại môn của Thiên Băng cung. Chỉ thấy hắn lúc này đã kinh hãi mà trợn mắt, cánh tay chỉ về phía xa xa mà nói, âm thanh có chút run rẩy như không tin vào mắt của mình:

- Kia là, phía bên kia!

Lập tức ánh mắt toàn bộ mọi người đều hướng theo cánh tay của vị đồ đệ gác cổng kia. Chính là khi nhìn thấy bọn họ cũng phải ngây ngốc, cái miệng há thật lớn. La Kiệt ngốc trệ, miệng còn thốt lên:

- Ông trời ơi, mắt ta có nhìn lầm không?

Những người khác cũng không có trả lời hắn, ánh mắt đều hoàn toàn nhìn về phía xa xa, nơi mà có những thân ảnh khổng lồ đang tới.

Lúc này không chỉ bọn hắn, cả Thiên Băng Cung cũng đã có rất nhiều đệ tử trông thấy tình cảnh từ xa, tiếng kẻng vang vọng cả Thiên Băng Cung. Tiếng kẻng lớn và liên tục thế này chính là Lệnh báo động khẩn cấp nhất. Đã bao nhiêu năm rồi Thiên băng Cung chưa xuất hiện tiếng kẻng này đây. Rất nhanh Cung chủ Vũ Linh Đan đã xuất hiện. Bên cạnh chính là phó cung chủ, mười ba vị trưởng lão cùng chủ sự của Thiên Băng Cung. Phía sau chính là mấy ngàn vị nội môn đệ tử cũng lăng không phi hành ở phía sau, ai ai cũng kinh hãi, ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ. Dù sao cảnh tưởng trước mắt cũng quá là dọa ngươi ta rồi.

Trên trời phía xa xa có mười mấy thân ảnh mang theo khí thế cực kì đáng sợ đang nhắm Thiên Băng Cung mà tới. Vũ Linh cung chủ khoé miệng giật giật, không biết đang suy nghĩ điều gì. Bên cạnh phó cung chủ Hàn Mĩ đã thốt lên:

- Thần Thú, hơn nữa là rất nhiều thần thú!

Thiên Băng Cung rơi vào không khí yên tĩnh đến đáng sợ, tinh thần của ai cũng căng như dây đàn. Những thân thú này tại sao lại kết thành một đàn mà nhắm tới Thiên Băng Cung cơ chứ. Rất nhanh đội yêu thú này đã tới trước mặt Thiên Băng Cung, còn cách xa chừng ngàn mét, phía trên đã xuất hiện bóng người, một âm thanh vang vọng trong không gian:

- Thiếu gia Hoàng Minh, đệ tử của Trần thị gia tộc tới, Cung chủ Băng Thiên Cung lập tức tới nghênh đón không được chậm trễ.

Trần Gia? Thiếu gia? Trong đầu Vũ Linh cung chủ kinh hãi run rẩy. Nếu nói tại nhân tộc, thế lực nào đáng sợ nhất, chỉ có một đáp án mà thôi. Đó chính là "Trần gia".

Vũ Linh cung chủ không dám chậm trễ, lập tức mang theo một đoàn người đi tới nghênh tiếp, tổng cộng là hai mươi sáu người.

Đi đầu của đoàn người vừa tới chính là Cửu Liên Hắc Long. Lôi Ân chính là người tích cực nhất trong đoàn đón người lần này. Lần này thực chất là muốn mang theo một bộ ngưu bức mà tới, chính là Cửu Liên Hắc Long hình dạng quả là ngưu bức nhất rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi