HỆ THỐNG LIVESTREAM TỬ VONG

Xe cảnh sát chạy chầm chậm đến cổng trường tiểu học Tây Hạng, sau đó dừng lại.

Dưới ánh trăng, bên trong bức tường đổ nát thấp thoáng bóng người.

"Có biến!" Phục Cường lập tức đặt tay lên trên khẩu súng.

Vu Kiện lông mày cũng nhíu chặt: "Khả Tâm, cô ở trên xe, những người khác kiểm tra súng ống. Nếu có nguy hiểm, các cậu có thể tự mình bắn!"

"Rõ!"

"Rắc rắc rắc", trong xe lần lượt vang lên tiếng kéo chốt súng, đám người đã đem đạn nạp lên nòng.

Ngay khi một vài người chuẩn bị xuống xe, bỗng có tiếng súng vang lên trong màn đem tĩnh mịch.

Trong nháy mắt, kính chắn gió xuất hiện từng vết nứt, một đầu đạn găm chặt vào kính nhưng không xuyên qua được vì là kính chống đạn.

Nhưng sự kiện bất chợt này đã khiến Vu Kiện và những người khác bất ngờ.

"Nhanh nhanh lùi lại!"

"Tiểu Sơn, cúi thấp xuống! Nhanh!"

"Bang bang bang"

Trong chốc lát, đạn bắn vào xe cảnh sát như mưa, từng cái lỗ một, nếu đây không phải xe chống đạn, mấy người cảnh sát có lẽ đã bị bắn thành mấy cái sàng.

"Nấp đi!" Phục Cường hét lớn một tiếng, thân thể khom xuống đối bộ đàm kêu to: "Đội trưởng Trương, chúng tôi đang bị tập kích, xin hãy hỗ trợ ngay lập tức, xin hãy hỗ trợ ngay lập tức!"

"Đã nhận, lập tức hỗ trợ!"

Chiếc xe cảnh sát phía sau nhấp nháy, đèn báo hiệu toàn bộ sáng lên, tăng tốc.

Trong bóng tối đột nhiên sáng lên hàng chục chiếc xe cảnh sát, một đám người choáng váng vì trận chiến.

"FYM! Không phải nói có một chiếc thôi sao?"

"Hiện tại làm sao bây giờ?"

"Tao FYM, còn đang chơi game, đây là một trò lừa gạt! Chuyện tới nước này, lui không thể lui, đánh cho tao!"

Ba!

Ba!

Ba!

Đạn ầm ầm, Triệu Thiên Lâm phụ trách lái xe toát mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, lúc này mới cúi đầu, đang điên cuồng hướng về phía sau chuyển xe.

"Ong ong ong..."

Chiếc xe đang kêu gầm rú, nhưng đột nhiên, phịch một tiếng, chiếc xe đột nhiên tắt máy rồi dừng lại.

"Con mẹ nó!" Triệu Thiên Lâm vội vàng xoay chìa khóa, nhưng một chút phản ứng đều không có.

"Xe hỏng!"

Triệu Thiên Lâm lấy súng ngắn ra, nói.

Vu Kiện liếc nhìn chiếc xe cảnh sát đang lao tới trong gương chiếu hậu, hung hăng hút ngụm khí.

"Giữ đội hình ổn định, đội hỗ trợ sắp tới!"

"Ba! Ba! Ba!"

Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên từ phía sau, ba chiếc xe cảnh sát lao tới vụt qua trước xe Vu Kiện, mấy cảnh sát thuận thế từ trên xe bước xuống nấp phía sau.

"Các đồng chí không sao chứ?"

Hội Vu Kiện từ trên xe bước xuống, vừa mới bị đánh chật vật không thôi, mấy người sắc mặt đều tái nhợt.

"Mọi người cẩn thận, đối phương có vũ khí rất mạnh, nhất định phải chú ý an toàn!"

"Đây là những người nào? Chẳng lẽ là tiểu đội của Nhà Thiết Kế Tử Vong?"

Vu Kiện lúc này cực kì khó chịu, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Bất kể là ai, đều bắt hết cho tôi, lão Triệu cậu không sao chứ?"

Triệu Thiên Lâm nhìn cánh tay trầy xước, lắc đầu nói: "Tôi không sao, người của chúng ta ở đây, bên ngoài còn có khu quản hạt mà đồn công an thiết kế lập trạm, bọn chúng lần này trốn không thoát!"

Phía sau, xe cảnh sát lập tức có mặt, hàng chục cột sáng bắn vào trường tiểu học Tây Hạng đổ nát, trận chiến này làm đám xã hội đen bên trong kinh sợ.

"Lão đại, làm sao bây giờ? Chúng ta dường như đang bị bao vây"

"Nếu không chúng ta đầu hàng đi!"

"Liều mạng khẳng định không được, hay chúng ta chạy?"

Mấy tên lưu manh mặt mày tái mét nhìn lão đại, năm vị lão đại cũng là một mặt mờ mịt. Bọn hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới sự tình sẽ như thế này, năm người nhìn lẫn nhau.

Ưng Lão Vu lau mồ hôi lạnh trên trán: " Hay là thế này, năm người chúng ta sẽ dẫn người bỏ chạy từ năm hướng, đánh lạc hướng cảnh sát. Có thể chạy liền chạy, chạy không được thì liều mạng với bọn chúng!"

"Được, tao đồng ý!"

"Chúng mày đi theo tao, chúng ta từ phía bắc chạy!"

Năm người dẫn đám đàn em tránh cổng chạy về năm hướng.

Nhưng đúng lúc này, cảnh sát đã bao vây trường tiểu học Tây Hạng, năm nhóm vừa lộ đầu ra, cảnh sát lập tức khai nòng.

Ba! Ba! Ba!

Tiếng súng nổi lên tứ phía, mắt thấy đối phương đã gục xuống, Vu Kiện dẫn người tấn công từ cổng chính.

Tiếng súng tiếp tục cho tới mười một giờ đêm, sau đó một số lượng lớn phóng viên chạy đến, nhưng toàn bộ bị ngăn cách bởi cảnh giới tuyến bên ngoài.

Lúc này, cảnh sát đã gi.ết ch.ết mười hai người, hơn hai mươi người bị thương, số còn lại đều bị bắt. Nhưng cũng có những cảnh sát bị thương, hai người trọng thương hôn mê đang cấp cứu, mười người bị trúng đạn nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này, mấy người tổ trọng án số 0, ngoại trừ Triệu Thiên Lâm cánh tay trầy da, những người khác đều không sao. Tất cả mọi người đứng trước phòng 253, sắc mặt cực kì khó coi, nhìn chiếc laptop đã tắt không lên điện, trầm mặc không nói.

Sự việc đại khái bọn hắn cũng đã hiểu rõ ràng.

Theo lý thuyết, mặc kệ nhóm Bắc Sát có phải hay không nhằm vào Nhà Thiết Kế Tử Vong, dạng tổ chức này chính là một tổ chức bất hợp pháp và nguy hiểm. Nhiệm vụ của cảnh sát là loại bỏ nhóm Bắc Sát.

Tuy nhiên, dưới bàn tay Nhà Thiết Kế Tử Vong sắp xếp, Vu Kiện cho rằng sự việc này không giống như là cảnh sát tiêu diệt tổ chức Bắc Sát, mà càng giống như là hai bang phái sóng mái với nhau, bọn hắn là cảnh sát, nhưng lại bị Nhà Thiết Kế Tử Vọng sử dụng làm vũ khí.

"F*ck!"

Vu Kiện tức giận hét lớn, trong lòng vô cùng bất lực, hận không thể đem răng cắn nát.

Hàn Khả Tâm thở dài nói: "Hắn chỉ lợi dụng tâm lý mong muốn bắt được hắn của chúng ta, bày mưu tính kế khiến chúng ta không đề phòng. Hắn lại một lần nữa nhắc nhở chúng ta, muốn bắt đến hắn, nhất định phải giữ đầu óc tỉnh táo!"

Triệu Thiên Lâm nói: "Còn có một chuyện nữa, hắn vô cùng nguy hiểm, là một con quỷ khát máu và xảo quyệt. Nếu như đêm nay xe của chúng ta không phải xe chống đạn, chỉ sợ hơn một nửa người của chúng ta đã vĩnh viễn ngã xuống, hắn không chỉ muốn diệt trừ tổ chức Bắc Sát, mà tôi cảm thấy hắn càng muốn diệt trừ tổ trọng án số 0!"

Nghe đến lời này, Vu Kiện nghiến răng nghiến lợi.

"Nhà Thiết Kế Tử Vong, tao - Vu Kiện nhất định sẽ tự tay bắt được mày! Chờ đó!"

Giờ này khắc này, Dương Triếp đứng trong phòng học lớp 253, bóng tối bao trùm lấy hắn, khóe miệng trào ra một tia giễu cợt, sau đó hắn liếc nhìn laptop, khóe miệng cười lạnh không thể sâu hơn.

"Ha ha ha, ngươi cho rằng chuyện này kết thúc rồi sao? Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu."

Dương Triếp tà mị liếc nhìn Vu Kiện một cái, hắn đột nhiên cảm thấy, hắn đây không phải là đang đùa bỡn đối thủ, mà hắn là đang luyện tập cho đối phương, đối phương không liên tục cảm thấy suy sụp tinh thần khi thất bại hay chiến thắng, tất cả đều khiến hắn có chút cảm động, ha ha...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi