HỆ THỐNG MAU XUYÊN, VƯƠNG GIẢ PHẢN CÔNG



Tiệc tàn, mọi người đều ra về hết. Tử Lăng Khuynh một mình thơ thẩn dạo bước trong Ngự hoa viên. Hồng y đỏ chói mắt dưới ánh trăng vàng nhạt lại càng thêm nổi bật.. nổi đến mức yêu dị.

Nàng khẽ nhắm hờ hai mắt, khoé môi bất chợt cong lên vẽ nên một nụ cười tuyệt đẹp

" Ra đây đi"

Phía sau núi giả, tán lá được vạch ra. Thân ảnh một nam nhân mặc long bào màu trắng thêu kim long, hai tay y chắp sau hông, điệu bộ nhàn tản.

" Nhu Hoa công chúa cũng thật nhạy bén "

" Hoàng thượng quá khen, ta cũng chỉ là tình cờ nhìn thấy bóng của người chiếu xuống dưới đất thôi "

Tử Lăng Khuynh xoay người, mặt đối mặt với Viêm Hạo Thiên, ánh mắt tĩnh lặng không nhìn rõ cảm xúc.

Y khẽ cười, tiếng cười trầm thấp trong đêm lại càng thêm vang vọng

" Hoạ nhi, nàng khách khí quá như vậy làm gì ? Dù sao ta hiện tại cũng là vị hôn phu của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ là phu quân của nàng. Nàng cứ gọi ta là Hạo Thiên cũng được "


" Ha... ta lại không dám, hoàng thượng quá lời rồi. Thánh chỉ ban hôn của phụ hoàng ta định ra cũng không có nghĩa là ta không thể phản kháng. Phu quân ? Muốn làm phu quân của ta ? Hoàng thượng à, người không thể."

Tử Lăng Khuynh nhướn mày, giọng nói tựa hồ là tùy ý mà mang theo sắc bén vô hình. Đáng tiếc, Viêm Hạo Thiên này lại cố tình không muốn để ý nhưng nét mặt y dần trầm xuống, thân thể chớp nhoáng dùng lực muốn ép nàng vào thành núi giả.

" Hoạ nhi, không có gì là không thể. Đừng tưởng ta không biết, nàng và tên Tiêu Dao vương kia có mờ ám. Chẳng qua là hắn ta sẽ không thể đoạt nàng khỏi tay ta. Hoạ nhi, nàng biết không, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn tới nàng, ta đã thực sự thích nàng.. "

Hự....

Còn chưa đợi Viêm Hạo Thiên nói xong, Tử Lăng Khuynh đã mạnh mẽ đạp y ra xa... ý tứ ghét bỏ hiện rõ trong mắt.

" Phi... Viêm Hạo Thiên, ta tôn trọng ngài nên mới gọi ngài một tiếng hoàng thượng. Đừng chạm tới giới hạn của ta "

Viêm Hạo Thiên một mực không đau đớn, nhào tới, ánh mắt y hằn lên tia đỏ, bàn tay vươn ra muốn túm lấy cằm nàng " Hoạ nhi, ta nói cho nàng biết, ta mà không có được nàng thì tên Tiêu Dao vương kia cũng đừng hòng. Cần thiết ta có thể giết hắn ngay trước mặt nàng đấy "

" A... là ai muốn giết bổn vương đây ? " Một giọng nói từ tính, quyến rũ vang lên. Thân ảnh mặc hắc bào của Yến Cẩn như ẩn như hiện trong màn đêm

Hắn cười như không cười bước đến, một thân khí chất thanh cao nhàn tản toả ra. Tuy nhiên ánh mắt lại khó lường nhìn nàng và Viêm Hạo Thiên.

" Nghe nói Viêm quốc hoàng đế muốn giết chết bổn vương ? "

Yến Cẩn tiến tới hất bàn tay của Viêm Hạo Thiên muốn chạm vào người Tử Lăng Khuynh ra, ý cười trên khoé môi càng thêm nồng đậm.

Viêm Hạo Thiên chỉnh chu lại y phục, đường hoàng nhìn hắn, ánh mắt y tĩnh lại, tựa như muốn xâu xé thân xác của Yến Cẩn.

" Đúng vậy đấy thì sao ? Bất kể kẻ nào cản đường trẫm, đối nghịch với trẫm đều phải chết. Ngươi cũng không ngoại lệ "

" Ha... vậy sao ? Ta lại sợ quá đi thôi. Aida.. ngươi hãy mau tới đây giết ta a ~"

Tử Lăng Khuynh : "..."

Yến Cẩn đang nghiêm túc bỗng dưng ưỡn ẹo nói tới buồn nôn, ngón tay giữa của hắn giơ ra trước mặt Viêm Hạo Thiên học nàng nói một chữ Fuck

Đờ mờ, ... mất hình tượng quá đi.. Nhưng sao nàng lại thấy.. mẹ nó, cái này còn chọc tức người hơn đó.

Nam nhân nhà ta thăng cấp rồi sao ? Đến cái vỏ bọc thanh lãnh cũng không cần nữa?


" Chắc chắn rồi, sẽ có ngày ta làm ngươi hồn phi phách tán. Tiêu Dao vương... Yến Cẩn, đừng đắc ý quá sớm. "

Viêm Hạo Thiên vẫn bình tĩnh nói, y lướt qua người Yến Cẩn và nàng để lại một mạt mùi hương kì lạ phiêu tán trong không khí.

Tử Lăng Khuynh đứng ngoài xem kịch nãy giờ hiện tại chống cằm, sâu xa liếc Yến Cẩn... Hai người này, cmn là có thù oán gì ? Tia điện xẹt lúc nãy cũng quá khủng khiếp.. định hù chết bổn công chúa sao?

Yến Cẩn nhàn nhạt quay đầu sang nhìn nàng, tay hắn nhanh như chớp túm lấy eo nhỏ của nàng.. một đường về đến Thanh Hoa cung... vào thẳng tẩm cung Tử Lăng Khuynh.

Hắn khẽ phất tay, cửa chợt đóng rầm lại.. Yến Cẩn đè nàng trên tường, vòng eo của nàng đều bị xiết chặt..

" Sao ? Rung động rồi ? Hắn ta nói ngọt ngào mấy câu mà công chúa đã muốn gả cho y rồi sao ? "

Tử Lăng Khuynh không phản đối sự thân mật của Yến Cẩn. Nàng nhướn mày hỏi ngược lại hắn " Yến Cẩn, ta với ngươi có là gì mà ngươi lại để ý tới việc ta lấy người nào như vậy ? Ngươi đây là ghen sao ?"

" Ghen ? Hừ.. ta cũng chỉ là lo cho con nhóc ngươi bị tên hoàng đế đó lừa gạt thôi. Dù sao ngươi cũng là mèo nhỏ của ta. Ta lo lắng cho ngươi có gì không phải ? "

Yến Cẩn hơi quẫn bách nói, trong giọng nói pha chút giận dỗi...

" À.. vậy thì Tiêu Dao vương giải thích như nào về việc ngài đêm khuya vào khuê phòng một nữ tử yếu đuối như ta. Lại còn làm ra hành động thân mật như vậy ? "

" Ta... ta..." Hắn ấp úng nói không nên lời... Bất chợt, giọng nói Yến Cẩn bị nghẹn lại ở cổ họng, gân xanh trên trán nổi lên...

Tử Lăng Khuynh nhận thức sự thay đổi của hắn, tuy nhiên còn chưa kịp làm gì thì Yến Cẩn đã buông nàng ra, dùng khinh công bay qua cửa sổ đi mất.... chỉ để lại một lời nhắn Ta có việc cần giải quyết gấp, cáo từ

Nàng vội vàng muốn phi thân đuổi theo hắn nhưng đúng lúc đó cửa phòng mở ra, cung nữ thân cận Tiểu Tiểu bước vào

" Công chúa, người muốn đi đâu vậy ? Khuya rồi, công chúa mau đi ngủ đi, đừng thức khuya nữa.. Sẽ tổn hại đến ngọc thể của người "

" Tiểu Tiểu, ta ra ngoài một chút "

Nói xong, Tử Lăng Khuynh đã nhanh tay đánh ngất cung nữ nhỏ của mình rồi dùng khinh công đuổi theo hướng Yến Cẩn.

Đáng tiếc là tìm một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng hắn, như thể đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian vậy. Đến một chút khí tức vương lại cũng không có.

Nàng lắc lắc đầu quay lại tẩm cung. Sau khi mang Tiểu Tiểu về phòng của cô bé thì Tử Lăng Khuynh mới trèo lên giường nằm thẳng cẳng.


Yến Cẩn.. chắc chắn bị cái gì đó.. hắn không bình thường..

À, đúng rồi, còn nữa, lúc nãy Viêm Hạo Thiên khi đi ngang qua có cái mùi gì vô cùng kì lạ mà từ khi Yến Cẩn bắt đầu xuất hiện mới có.

Nhưng nếu như Viêm Hạo Thiên có vấn đề vậy nàng.. không có việc gì cả là như nào ?

Mẹ nó, rắc rối quá đi. Thôi kệ... sáng mai đến hỏi Yến Cẩn xem có làm sao không đã.. Bây giờ thì ngủ là thượng sách.

Ôi mẹ, nhắc tới Yến Cẩn lại càng thêm điên. Đờ mờ, đã nghiện còn ngại..

Cả cái thằng cha hoàng thượng Viêm Hạo Thiên kia nữa. Đùa bổn công chúa à ? Nhìn hắn ta ngứa mắt chết đi được, thật muốn xông tới cắt cổ làm hắn chết tươi đi cho nhanh.

Vả lại, thái độ của đám người lúc ở đại điện đều không bình thường. Tôn kính, vô cùng tôn kính đối với Viêm Hạo Thiên. Kể cả Ôn Lý hay Ôn Lục đều vậy.. Thậm chí có thể nói là cúi đầu trước Viêm Hạo Thiên... Duy chỉ có một mình Diệc Thế Tu là không như vậy..

Diệc Thế Tu, Viêm Hạo Thiên.. hai người này... Ta muốn giết chết các ngươi quá đi thôi...

Nhất là Viêm Hạo Thiên... Ha, dám trước mặt ta nói sẽ làm cho nam nhân của ta hồn phi phách tán.. ?

Hồn phi phách tán sao ? Đây là muốn Yến Cẩn vĩnh viễn không được siêu sinh ? A... để xem, để xem ngươi làm thế nào giết hắn...

Muốn cưới ta sao ? Xin lỗi, ngươi mãi mãi không bao giờ đâu. Viêm Hạo Thiên nói là hắn cả đời không nạp phi. Nàng tin.. bởi vì y vốn là tâm lạnh như băng, trong mắt y... tất cả đều không đáng giá...

.

.

.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi