HỆ THỐNG MAU XUYÊN, VƯƠNG GIẢ PHẢN CÔNG



Ôn Minh Ngọc được Ôn Lục dẫn về đến hoàng cùng mà như người mất hồn. Tâm trí của Ôn Minh Ngọc đều dồn hết vào hình ảnh Yến Cẩn xuống ngựa lúc nãy đến mức xuất thần... Nam nhân ấy quả thực là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm... Từng cái nhướn mày đầy tiên khí đến từng động tác tao nhã đều khiến cho trái tim trong lồng ngực của Ôn Minh Ngọc đập mạnh rộn ràng.... có lẽ là nhất kiến chung tình chăng ?

Ôn Lục thấy tiểu muội muội của mình mặt mày khẽ ửng hồng, mắt lơ đãng đầy mơ mộng liền biết chắc chắn là Ôn Minh Ngọc đang nghĩ cái gì. Hắn khẽ đưa tay vuốt tóc Ôn Minh Ngọc ôn nhu nói

" Ngọc nhi, nếu thích tới như vậy thì nói hoàng thúc của muội một câu, thánh chỉ ban hôn sẽ được đưa xuống, đến lúc đó, Yến Cẩn không thể trái lệnh.. Hắn ta nhất định sẽ phải đồng ý thú muội làm Tiêu Dao vương phi. Hai người ở chung sẽ lâu ngày sinh tình, nảy sinh tình cảm... Như vậy không phải quá tốt đi !!"

Ôn Minh Ngọc tức khắc mắt sáng như sao, hưng phấn hỏi lại " Lục ca ca, thật chứ ? Hoàng thúc sẽ đồng ý cho Ngọc nhi được gả cho Yến Cẩn chứ ? "

" Đương nhiên rồi, phụ hoàng thương muội như thế làm sao có thể nỡ tâm từ chối chứ !!"

Ôn Minh Ngọc nghe được lời khẳng định từ Ôn Lục thì bật cười khanh khách, tiếng cười trong như ngọc.

" Muội đó, có phu quân ..là bỏ Lục ca ca rồi đúng không ? Tội nghiệp cho Lục ca ca của muội, đến một nữ nhân cũng không theo đuổi xong.." Ôn Lục làm ra vẻ hờn dỗi cốc đầu Ôn Minh Ngọc.

Chính hắn đã quên mất vị hoàng muội thực sự của mình. Tử Lăng Khuynh lần trước đã thẳng thừng nói rõ người nàng thích là Yến Cẩn. Ôn Lục không thể không nghe thấy, thế nhưng hắn vẫn vô tâm quên đi hoặc là hắn cố tình muốn tác hợp cho Ôn Minh Ngọc và Yến Cẩn, chia rẽ hai người Yến Cẩn\_Tử Lăng Khuynh...

..

.

.

.

Tử Lăng Khuynh lại không để ý tới mấy cái này, nàng hiện tại như cô hồn lúc ẩn lúc hiện... Tìm được nàng chính là khó hơn lên trời. Tuy nhiên mỗi lần nàng trở về là cả người đầu tóc dính đầy lá cây bụi các thứ... Nhìn y hệt như mới chui từ dưới đất lên vậy.

Khắp kinh thành đều đồn rằng Nhu Hoa công chúa phát điên rồi, bị quỷ ám rồi... Chuyện này hiện đang bị bách tính rôi ra bàn tán xôn xao. Hầu như ai ai cũng biết chuyện này, thậm chí còn biến tấu cho nó trở nên nghiêm trọng hơn nữa..

.


Yến Cẩn trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đen, một thân hắc y, theo sau hắn là vị ám vệ tên Ẩn Thương hồi nào... Vốn tâm tình hắn không đến nỗi tệ nhưng..

"Này, ngươi nghe nói gì chưa ? Nhu Hoa công chúa hình như điên rồi..."

" Ta cũng nghe rồi, Nhu Hoa công chúa dạo này xuất quỷ nhập thần, đến cả Cấm vệ quân cũng không ngăn nổi công chúa trốn đi.. Lúc về lại cả người bẩn thỉu.."

" Chẳng lẽ công chúa là bị quỷ ám rồi ? Hay là do Viêm hoàng thượng chán nản từ bỏ nên cô ấy tiếc nuối đến phát điên ?"

....

Một đám bách tính tụ tập bàn tán ồn áo náo nhiệt... Yến Cẩn nhăn mi, hai tay nắm chặt lại..

Đám người này, sao lại dám nói tiểu nha đầu của hắn như vậy chứ ? Tiểu nha đầu của hắn là người mà bọn chúng có thể tùy ý lôi ra bàn tán ? Đáng chết.. Đều đáng chết !!

Ẩn Thương thấy Yến Cẩn có vẻ sắp bùng nổ..tức khắc thân mình co rụt lại, có chút sợ hãi.... Chủ nhân tức giận thì hậu quả không ai gánh nổi đâu !!!

" Các người dám lôi chuyện của hoàng thất ra đây bàn tán linh tinh ? Các người là muốn chết ? ".

Ẩn Thương liều lĩnh đứng ra quát lớn vào mặt đám bách tính kia, hắn cố gắng bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo như dao nhọn gim vào da thịt của Yến Cẩn.

Một đám người lúc này mới a một tiếng rồi nhớ ra hiện tại đang là giữa phố xá đông đúc, họ vậy mà quên mất, vô tư bàn tán về Nhu Hoa công chúa. Này, còn không phải là muốn chết ? Tru di cửu tộc ?

Nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc đám người liền dần dần tản ra...

Ẩn Thương nuốt nước bọt quay lại nhìn bộ mặt đầy sát khí của Yến Cẩn mà cười gượng... Một lũ người ngu ngốc, động gì không động lại đi động vào tâm can bảo bối của chủ nhân..

" Ẩn Thương, đi về !!"

.

.

.

Yến Cẩn kiềm nén sự khát máu trong người đang trỗi dậy, hắn nặng nề lê bước vào thư phòng..ngồi phịch xuống ghế..

Tức thì một bóng đen che phủ lấy tầm nhìn của Yến Cẩn...

" Nhu Hoa công chúa ? Nàng, sao lại đến đây ?"

" Ta thích thì tới thôi, Tiêu Dao vương có ý kiến gì sao ?"

Tử Lăng Khuynh mặt lấm bẩn, y phục như ăn mày khẽ cười nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt nàng khẽ loé lên sự nhu hoà nhàn nhạt

Yến Cẩn đứng dậy, tay hắn chạm nhẹ lên khuôn mặt nàng chùi sạch những bụi bẩn..

" Nàng, dạo này sao toàn đi đâu để người bẩn hết cả như vậy ? Nàng phải nhớ, nàng còn là một công chúa cao quý... Hiện tại đối với bách tính, ấn tượng về nàng đã phần nào bị phai mờ, họ còn nói nàng điên rồi đấy !"

" Hừ.. Ta lại quản mấy chuyện này hay sao ? Họ muốn nói gì kệ họ, ta không quan tâm. Công chúa thì sao ? Ăn được à ? Cũng chỉ là một cái phong hào mà thôi. Nếu thích, ta có thể lên làm hoàng thượng cũng được đấy. Chỉ là có muốn không thôi."

Yến Cẩn : "..." nữ nhân này cũng thật kiêu ngạo... Cái chức hoàng thượng là rau cải trắng hay sao mà nàng ấy lại có thể nói đến mức tùy tiện như vậy ?

Tử Lăng Khuynh lôi từ tay áo ra chiếc hộp nhỏ bằng gỗ có hoa văn vô cùng tinh xảo phức tạp đưa cho Yến Cẩn

" Cầm lấy !!"

Yến Cẩn hơi ngạc nhiên mở hộp ra.. Bên trong lớp vỏ hoa mĩ ấy lại chỉ là một tầng lớp bột trắng đặc quánh như sáp..trên đó có đặt một đống viên thuốc nhỏ đen kịt tròn vo trông đáng yêu vô cùng


" Cái gì đây ? "

" Thuốc.. Mỗi tối trước khi đi ngủ uống 1 viên cho ta, uống hết ta sẽ đưa thêm."

" Nhưng..ta đâu có bệnh mà phải uống thuốc ?" Yến Cẩn nhăn mi ra vẻ khó chịu..hắn không thích uống thuốc, rất đắng, rất khó nuốt !!

" Không có bệnh cũng phải uống, ta không hại ngươi đâu, đây là thuốc tốt cho ngươi. Nhớ đừng bỏ đi đấy ... Còn bây giờ ta phải trở về hoàng cung rồi.. Nhớ lời ta dặn "

Tử Lăng Khuynh khẽ nhún người hôn nhẹ lên trán Yến Cẩn rồi trùm mũ áo lên đầu dùng khinh công bay mất..

Yến Cẩn cứ đứng đó ngẩn người nhìn theo bóng nàng mà lâm vào trầm tư.

Chẳng lẽ nàng ấy phát hiện ra cái gì rồi ? Cho nên mới ... Hơn nữa, mấy ngày qua, nàng là do đi tìm mấy thứ này mà bị người ta nói thành điên loạn ?

Ẩn Thương từ ngoài đẩy cửa bước vào cung kính nói

" Chủ nhân, có khi nào công chúa phát hiện ra ? "

" Không, không thể, đến cả mấy danh y còn không phát hiện ra thì làm sao một nữ tử mềm yếu như nàng ấy có thể biết được chứ ?"

" Chủ nhân, vậy còn thuốc này thì sao ? Người có cẩn thuộc hạ kiểm tra lại ?"

" Không cần, cái này là của nàng ấy đưa ta. Chắc chắn sẽ không hại ta. Dù cho mục đích nàng ấy bắt ta uống cái này là gì thì ta cũng sẽ không để tâm. Hoặc giả như trong này có độc thì ta cũng sẽ uống.. Bởi vì nó là của nàng ấy.. Bất cứ thứ gì của nàng ta đều thích "

Yến Cẩn mân mê chiếc hộp nhỏ trên tay, ánh mắt hắn trở nên ma mị sâu thẳm hơn khi nhắc đến Tử Lăng Khuynh... Có lẽ Ẩn Thương sẽ mãi mãi không thể nghe thấy lời nói cuối cùng lúc nãy của hắn...tựa như hư vô cuốn vào trong gió mấy chữ nếu như nàng ấy độc ta chết, vậy thì ta sẽ chết, nhưng là chết cùng với nàng ấy chứ không phải chết một mình

.

Tử Lăng Khuynh vừa từ trên tường cao nhảy xuống đã bắt gặp ngay khuôn mặt âm trầm đen sì của Ôn Lý, Ôn Lục đứng đó. Bên cạnh còn có khuôn mặt lo lắng của cung nữ Tiểu Tiểu và vị Ôn Minh Ngọc kia nữa..

" Hoạ nhi, con càng ngày càng không ra thể thống gì rồi... Một nữ tử khuê phòng lại có thể ngày ngày ra ngoài không thấy tung tích, đến khi về thì cả người bẩn thỉu lấm lem. Con có còn coi cái danh dự của hoàng thất ra cái gì nữa không ? "

Ôn Lý nghiêm mặt nói, lông mày hắn nhíu chặt thể hiện sự phẫn nộ cực điểm. Ôn Lục bên cạnh lại càng bày tỏ sự thất vọng đến tột cùng... Như thể là nàng đã làm ra chuyện gì đó kinh thiên động địa vậy..

Tử Lăng Khuynh lười không muốn nói, nàng im lặng nghe bọn họ cáu gắt xong mới hờ hững thả 1 câu

" Phụ hoàng, hoàng huynh, có gì để từ từ rồi trình bày tiếp. Còn bây giờ thì để con vào thay y phục rồi tính sau ha .."

Nàng vừa định lướt qua người họ đi vào trong ai ngờ ....

" Đứng lại, ai cho con đi ?" Ôn Lý bỗng dưng gào to một câu

Tử Lăng Khuynh :"..." Gào to vậy làm gì? Lão nương đau hết cả tai rồi đây, nói bình thường thì chết ai à? Còn suýt chút nữa làm lão nương trượt chân lăn quay ra rồi đấy..

Nàng còn đang âm thầm xoa xoa tai, còn chưa có định thần lại thì Ôn Lý đã bước tới... Cánh tay vung lên, lực đạo mạnh mẽ muốn vươn tới mặt nàng nhưng Tử Lăng Khuynh đã theo phản xạ né đi..

Ôn Lý thấy nàng né được giận tím mặt.. Hắn lắp bắp không ra câu

" Nghiệt nữ này, con còn dám né ? Trong mắt con có người phụ thân này nữa hay không vậy hả ?"

Tử Lăng Khuynh: "..." Đánh không né chẳng lẽ cứ đứng nguyên đó chịu đòn ? Xin lỗi, lão nương không phải mấy cái người thích bị ngược đãi như vậy ? Khuôn mặt của ta đáng giá ngàn vàng, tát ta một cái cũng là tội lớn đấy..

" Hoàng thúc, xin người bớt giận. Chắc Hoạ nhi tỷ tỷ cũng không phải cố ý đâu.. " Ôn Minh Ngọc đứng đó nãy giờ, hiện tại mới lên tiếng giải vây cho Tử Lăng Khuynh, lời nói của Ôn Minh Ngọc mềm mại, ngọt ngào nghe mà muốn cưng chiều..

Ôn Lục thấy tiểu muội muội cũng đứng ra rồi liền lên tiếng giảng hoà " Phụ hoàng, dù sao thì Hoạ nhi cũng vẫn còn nhỏ. Chi bằng để dạy dỗ lại, còn bây giờ xin người bớt giận hảo hảo bảo vệ long thể "

Ôn Lý hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo rời đi.. Ánh mắt liếc qua Tử Lăng Khuynh là sự thất vọng cực hạn

Đợi cho đến khi Ôn Lý rời đi. Ôn Lục mới hơi thả lỏng nhưng vẫn nghiêm mặt nói với Tử Lăng Khuynh " Hoạ nhi, ngươi đúng là càng ngày càng không biết phép tắc. Ngươi là công chúa một nước lại có thể vì một nam nhân mà làm tới như vậy ? Mấy việc ngày nay ngươi làm ta đều biết hết. Người hà cớ phải như vậy ?" .


" Ha.. Vậy sao ? Hoàng huynh của ta ơi, nếu như ta đã không muốn cho ai biết chuyện đó thì bất cứ ai cũng không thể biết. Nhưng mà hiện tại ta rất muốn để mọi người biết Tiêu Dao vương\_Yến Cẩn là người của ta, ta có thể làm bất cứ thứ gì vì hắn. Không được sao ?"

Tử Lăng Khuynh nâng môi cười nhạt, ánh mắt toát lên phiền chán cực độ..

Ôn Minh Ngọc nghe nàng nhắc tới hai chữ Yến Cẩn tức khắc cả người đều cứng lại...ánh mắt hơi buồn mang theo hơi nước như ẩn như hiện..

" Ôn Hoạ... Phụ hoàng đã tứ hôn cho ngươi và Viêm hoàng.. Ngươi..."

" Ồ.. Vậy ý là ta phải nghe theo hay sao ? Hừ... Cứ đợi xem, rốt cuộc ta thắng hay mấy người thắng nhé.."

Tử Lăng Khuynh cười ẩn ý lướt qua người họ bước vào, ánh mắt nàng khé loé lên nồng đậm hứng thú nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh...

.

Ôn Minh Ngọc cắn cắn môi đi về phía Ngự Hoa viên, tâm trạng của nàng ta hiện tại vô cùng không tốt... Tại sao người mà nàng ta chọn trúng lại có thể là người mà Ôn Hoạ để mắt chứ ?

Mà Ôn Minh Ngọc có nghe qua, Tiêu Dao vương\_Yến Cẩn hình như cũng có tình cảm với Ôn Hoạ...

Ôn Minh Ngọc miết miết chiếc vòng tay của mình ngồi xuống ghế đá ở Ngự Hoa Viên trầm tư..

Chợt một bóng người ngồi xuống đối diện Ôn Minh Ngọc mang theo một mùi phấn son nồng đậm..

" Quận chúa, hẳn bây giờ quận chúa đang rất phiền muộn đi? Quận chúa có cần ta giúp hay không?"

Ôn Noãn cười nhạt nhìn Ôn Minh Ngọc. Ánh mắt nàng ta khẽ toát lên sự tính toán nhỏ

Ôn Minh Ngọc trái lại nhướn mày bình thản nói " Không biết Ôn Noãn tỷ tỷ đây là ý gì ? Ngọc nhi quả thực không hiểu.."

" Ôn Minh Ngọc, ngươi đừng có giả ngây làm gì. Ta biết ngươi cũng rất khó chịu khi Ôn Hoạ lại ngang nhiên trước mặt mọi người bày tỏ sự quan tâm đối với Tiêu Dao vương... Ta biết ngươi cũng thích Tiêu Dao vương.... Cho nên ý ta chính là.."

" Xin lỗi, ta chính là vẫn chưa hiểu. Hoạ nhi tỷ tỷ thích ai là việc của tỷ ấy. Ta thích ai cũng là việc của ta. Nếu như mà tỷ ấy và Tiêu Dao vương có tình cảm với nhau, có khả năng đến với nhau thì một người cản trở như ta đây cũng nên từ bỏ.. "

Ôn Minh Ngọc đứng dậy đi lướt qua Ôn Noãn, khi mà khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại nhất có thể, Ôn Noãn khẽ thì thầm nói nhỏ vào tai Ôn Minh Ngọc, và trái lại Ôn Minh Ngọc cũng như vậy...

Nhưng nội dung là gì thì chỉ có hai người biết...

.

Mấy ngày sau chuyện gì cũng không xảy ra, tất cả đều hết sức bình thường.. Nhưng sự im lặng yên ả này có phải là sự bình lặng trước phong ba ?

Ôn Minh Ngọc hết thảy đều tự mình đến trước Tiêu Dao vương phủ bám chân. Nàng ta một tấc lại một tấc không rời Yến Cẩn. Nghe nói mấy lần còn bị Yến Cẩn cho người đuổi về nhưng nàng ta vẫn dai như đỉa không chịu đi.

Tử Lăng Khuynh nghe cái này cũng chỉ lắc đầu cười nhạt...Ôn Minh Ngọc à Ôn Minh Ngọc, ngươi đánh giá hơi thấp Yến Cẩn rồi. Hắn sẽ không vì mấy cái gì mà oan gia ngõ hẹp sẽ có tình cảm đâu. Đơn giản bởi vì hắn là của ta, vĩnh viễn của ta. Cái gì của ta, ngươi có muốn cướp cũng sẽ không cướp được đâu..






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi