HỆ THỐNG MAU XUYÊN, VƯƠNG GIẢ PHẢN CÔNG



Đáy lòng Tử Lăng Khuynh run rẩy nhưng không bài xích sự thân mật của Thương Tuyệt. Nàng xác định mình có chút không rõ với anh, nhưng mà chưa đến mức này chứ ?

Đợi cho tới khi Thương Tuyệt mạnh mẽ mà cắn lấy môi nàng, Tử Lăng Khuynh mới bừng tỉnh. Thế nhưng chẳng làm gì được cả bởi anh hoàn toàn khống chế thân thể nàng, không cho phép một chút phản kháng.

Nàng cảm nhận được sự bá đạo, chiếm hữu tuyệt đối của anh. Cái này,... quen, thật quen ...

Thương Tuyệt nhìn cô gái nhỏ dưới thân không một chút tập trung liền cúi xuống cắn mạnh vào tai nàng nói khẽ " Bảo bối, ở cùng tôi không được nghĩ đến thứ khác ! Tôi ghen đấy. "

Tử Lăng Khuynh lúc này bỏ ngoài tai tất cả. Lớp màn che đậy trong đầu nàng dưới tác động thân mật của Thương Tuyệt dần vén mở.

Nhẹ nhàng không một chút đau đớn như mấy lần trước. Từng hình ảnh trôi qua của hai thế giới lần lượt hiện rõ.

Kỳ Vân Hiên... Huyền Tiểu Minh, không bây giờ là anh \- Ly Thương Tuyệt...

Nàng nhớ ra tất cả rồi, từng mảnh vỡ hồi ức tán loạn dần tụ họp hoàn chỉnh, không có thiếu sót.

Tử Lăng Khuynh hiện tại nghi ngờ hệ thống cố tình muốn phong ấn trí nhớ của nàng về người yêu. Mấy lần trước nàng sắp nhớ ra liền bị nó dùng thứ gì đó bao bọc lại.

Mẹ kiếp, hẳn nào thế giới này không thấy 419 hót câu nào. Thì ra là do lao lực quá độ !

Thương Tuyệt thấy nàng không để ý, có chút hờn dỗi mà càng thềm cuồng nhiệt xâm nhập vào khoang miệng.

Tử Lăng Khuynh lúc này nhớ ra, tất nhiên liền không để anh được lợi. Cũng nhào lên cắn trả. Không ai chịu thua ai.

Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn là bị anh áp chế, một mạch lột sạch sẽ từ đầu tới chân như trứng gà bóc vỏ.


Trứng gà Tử Lăng Khuynh không cam lòng yếu thế liền cũng muốn túm lấy cổ áo Thương Tuyệt giật mạnh .

Thương Tuyệt : ".... "

" Bảo bối, tôi không biết em lại mạnh mẽ tới mức này đấy ! Nhưng không sao, tôi thích... Khuynh nhi. "

Vậy là cả đêm đó hai người lăn lộn quấn quýt một chỗ, yêu tinh đánh nhau. Sấm chớp đùng đùng kịch liệt.

Tuy nhiên vẫn là Tử Lăng Khuynh chịu không nổi kêu gào Thương Tuyệt buông tha. Nhưng cũng bị hành cho đến nửa đêm.

Nàng tỏ vẻ lần sau không nên chọc phải đại boss. Mẹ nó, lại mạnh mẽ đến mức muốn gãy cả cái giường luôn rồi.

.

Sáng hôm sau, hai con người chiến đấu suốt đêm ôm nhau ngủ không biết trời trăng mây gió là gì.

Thương Tuyệt vì còn việc phải xử lý liền dậy trước. Anh nhìn tới bóng lưng nhỏ nhắn kia tràn ngập dấu hôn, ánh mắt đều cong lên vui vẻ.

Nàng hiện tại đã là của anh, thuộc về anh... lại nhớ tới cảnh xuân tối hôm qua, nàng cuồng nhiệt như một con thú nhỏ không chịu yếu thế cào cấu cắn trên bả vai anh. Đến nỗi mà sáng hôm nay đều in vết rõ ràng.

Tâm tình Thương Tuyệt hiếm khi vui vẻ mặc quần áo chỉnh tề, tiến tới đặt nụ hôn lên trán nàng.

Hôm qua là anh kiềm chế không nổi... hại tiểu hồ ly bây giờ ngủ say như chết.

Tuy không biết nàng tại sao bỗng dưng mở lòng nhưng dù gì thì đấy cũng là chuyện tốt.

Tiểu hồ ly chỉ được yêu mình anh. Nếu nàng dám để ý ai khác, anh liền giết chết người đấy. Mặc kệ ra sao, dục vọng chiếm hữu của anh đối với nàng cao đến tuyệt đối.

.

Thương Tuyệt tiến đến địa lao thì thuộc hạ của anh hốt hoảng đi ra thông báo rằng mới vừa nãy đã không thấy Chu Hạ đâu còn Lý Cận Nam chết trong lao.

Chuyện này vô lý biết chừng nào khi mà địa lao này lại có thể dễ dàng thoát ra như vậy. Bật hack hả ?

Đám thuộc hạ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.. không dám ngẩng đầu chỉ sợ thiếu soái tia chết.

Thế nhưng, điều kì lạ của năm đã xảy ra, thiếu soái nhà họ mặt không đổi sắc, thậm chí còn có ý cười " Các cậu phái người đi tìm đi, còn về Lý Cận Nam cứ để tôi xem xét chút đã !"

Đám thuộc hạ nhìn bóng lưng thiếu soái đi vào trong, vừa đi vừa huýt sáo mà tai vẫn ù ù, mặt vẫn ngu ngu chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.

Trời ạ, hôm nay mặt trời mọc đằng nào vậy ? Sắp có bão à ?

Ôi chao, vẫn là thích thiếu soái mặt quan tài, hung dữ như thường ngày hơn, cái kiểu hiền lành, thân thiện, đáng yêu, trong sáng, dễ thương này bọn họ gánh không nổi. Còn sợ hãi hơn đó.

Sống lưng đều run rẩy rồi này !

Thương Tuyệt không hề hay biết đám thuộc hạ yêu dấu nghĩ cái gì trong đầu, anh sở dĩ chỉ là vui khi ăn sạch được con tiểu hồ ly nào đó. Một việc nhỏ nhặt như thế không làm anh tụt hứng được.

Chân dài sải bước vào bên trong, đập vào mắt Thương Tuyệt là thân thể Lý Cận Nam bị đâm mấy phát vào ngực, bên cạnh là dây trói Chu Hạ vứt chỏng chơ đè lên con dao găm bên dưới.

Thương Tuyệt tiến lại gần thi thể Lý Cận Nam...khuôn mặt ông ta rõ ràng là hoảng sợ và không tin, hai mắt mở lớn. Vết thương trên ngực chỉ có một dao là chí mạng. Còn lại đều là chưa đâm đến chỗ nguy hiểm.... nói sao nhỉ ? Chính là không nỡ, cùng run rẩy. Miệng vết thương cũng đều khác nhau

Mà dựa theo đó xem xét lực đạo thì chính là hai người xuống tay.


A... vậy thì Chu Hạ còn có người giúp hắn chạy thoát sao ?

Gian tế hắn ta gài vào trong Ly công quán đều bị anh giải quyết hết rồi, không chừa một ai. Kể cả bà vú kia cũng vậy. Mặc dù bà ta trước đây nuôi lớn anh nhưng kết cục của việc phản bội anh chỉ có chết mà thôi !

Vậy thì là ai ?

Thương Tuyệt bất chợt liếc mắt nhìn thấy một cái kẹp tóc đính hoa cùng mấy sợi tóc dài.

Xem ra đồng bọn của Chu Hạ là phụ nữ sao?

Lại thấy thuộc hạ chạy vào trong nói Lý Lan Nhi và Lý Linh Nhi \- hai đứa con gái của Lý Cận Nam không thấy tung tích.

Thương Tuyệt nhướn mày, mọi chuyện anh đều hiểu ra rồi. Lý Cận Nam là do một trong hai con gái bảo bối của ông ta đả thương

Chu Hạ cũng được Lý Lan Nhi và Lý Linh Nhi cứu. Vết dao cuối cùng chắc chắn do Chu Hạ ra tay, mới khiến Lý Cận Nam chết nhanh như vậy.

Chỉ có điều, Thương Tuyệt nhếch môi. Sự tình này là cỡ nào buồn cười chứ ?

Hai người phụ nữ yếu đuối cùng một tên đàn ông thuơng tích đầy mình lại có thể thoát ra khỏi địa lao trước mặt bao nhiêu thuộc hạ của anh như vậy.

Anh tuyệt đối không nghi ngờ thuộc hạ nhà mình thất trách.

Chuyện này... thật hay a !

.

Tử Lăng Khuynh thức giậy đã là giữa trưa. Trong phòng không thấy bóng dáng Thương Tuyệt chỉ còn lại mình nàng.

Lại liếc tới thân thể tràn ngập dấu hôn đỏ ửng, đặc biệt là phần cổ với ngực. Eo bị anh bóp muốn gãy luôn, hạ thân khó chịu tới mức không khép chân vào được. Môi cũng bị anh dày vò suýt chút liền sưng lên.

Nàng mệt mỏi không muốn lê cái xác tàn tạ này dậy nữa. Chân đặt xuống dưới đất mà run run không vững.

"..." Thương Tuyệt, mẹ nó, anh đáng sợ quá. Quả thực là một lão yêu quái không biết mệt là gì.

Hừ... nhìn xem, nhìn xem, anh hành nàng thành cái dạng gì đây ?

Tử Lăng Khuynh một tay giữ chăn che lấy người, một tay bám bám vào thành giường muốn lấy quần áo.

Thương Tuyệt bước vào đã thấy cảnh tượng con mèo nhỏ đang khó khăn đi lại, tâm tức khắc mềm nhũn. Anh nhanh chân chốt cửa, tiến lại bế bổng nàng lên.

" Bảo bối, em còn mệt thì nằm nghỉ đi. Dậy sớm như vậy làm cái gì ? "

Tử Lăng Khuynh : "..." Sớm ? Ha hả ... sớm tới mức mặt trời lên tới nóc nhà rồi kia kìa.

" Bỏ tôi xuống !"

" Không bỏ. " Thương Tuyệt lắc đầu, có chút dễ thương mà nói.

" Tôi còn phải mặc quần áo. Anh đều đã mặc rồi, chẳng lẽ tôi cứ thế này.... "

Tử Lăng Khuynh ghét bỏ nhìn bản thân, lại liếc tới Thương Tuyệt mờ ám cười trước mặt. Tức khắc nàng liền cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.

" A... thì ra là em ngại ngùng cái đó. Không sao, em muốn tôi cởi thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo làm gì !"


Thương Tuyệt lưu loát đặt nàng xuống giường, tay nhanh như chớp đã lột bỏ quần áo... trần như nhộng đứng trước mặt nàng.

Tử Lăng Khuynh : "...." Boss ơi, tiết tháo của ngài đâu ? Chó tha rồi sao ?

Nàng đang mông lung nghi ngờ boss bị đánh tráo liền thấy ánh mắt nóng bỏng của ai kia nhìn chằm chằm trước ngực. Tử Lăng Khuynh cúi xuống mới thấy chăn hơi trễ ra để lộ mảng lớn da thịt.

" Anh nhìn cái gì cái mà nhìn ? "

Thương Tuyệt vẫn cười cười khẽ vuốt cằm hứng thú liếc bộ dạng mèo nhỏ xù lông của nàng.

" Tối qua chưa nhìn rõ, bây giờ mới thấy bảo bối của tôi đúng là vưu vật trời sinh. Vả lại tôi nhìn vợ của mình thì làm sao ? Có vợ không ngắm mới là đồ ngu đấy !"

" Ai là vợ anh chứ ? " Tử Lăng Khuynh ngạo kiều hếch mặt lên. Nội tâm nàng đang gào thét tại sao người yêu nhà mình bỗng dưng không có liêm sỷ như vậy?

Huhhu.. trả người yêu nạnh nùng lại cho nàng đi.

" Khuynh nhi, quần áo cởi cũng đều đã cởi rồi. Em không định làm gì hay sao ? " Thương Tuyệt híp mắt tia nàng từ trên xuống dưới bằng cái ánh mắt như sói đói.

Tử Lăng Khuynh rùng mình muốn chạy, nàng trực tiếp từ chối " Không.... "

" Nhưng anh có.... "

" Cút đi, cái bản mặt anh thật đáng ghét." Nàng liếc khuôn mặt rõ ràng là mặt quan tài của anh lại cố tỏ ra ủy khuất quả thực là không nỡ nhìn thẳng.

Thương Tuyệt : "...."

" Vậy em không cần nhìn nữa là được. "

Anh bất chợt ôm chặt lấy Tử Lăng Khuynh úp mặt vào ngực nàng. Bàn tay khẽ vờn nhẹ quanh lưng.

" Tránh ra, chẳng lẽ tối qua anh còn chưa đủ ? " Nàng cau mày đẩy Thương Tuyệt ra.

" A... với em chẳng bao giờ là đủ cả !"

.

.

.

.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi