HỆ THỐNG MAU XUYÊN, VƯƠNG GIẢ PHẢN CÔNG



Lúc Cơ Quý mặt âm trầm kéo tay Lý Linh Nhi về phòng liền bắt gặp Từ Nghiên cũng đang lôi lôi kéo kéo với Tịch Liêu.

Hắn ta tức khắc liền nộ khí bừng bừng, xiết chặt cổ tay Lý Linh Nhi khiến cô ta phải thét lên vì đau.

Cơ Quý tâm tình không ổn định nhào lại muốn bóp cổ Từ Nghiên lại bị Tịch Liêu đẩy ra xa.

" Làm gì ? Muốn động vào người của bổn thiếu ? "

" Con điếm này, mày thì ra quen biết với hắn ta trước mới gặp tao, thậm chí còn lên giường với hắn sau đó dối gạt tao... Tiện nhân, tao hôm nay phải giết chết mày."

Cơ Quý khóe mắt sắp nứt ra, trừng trừng mà nhìn Từ Nghiên, thân thể cũng muốn nhào lên động thủ nhưng một mặt là bị Lý Linh Nhi léo lại, một mặt là Tịch Liêu luôn che chắn trước mặt Từ Nghiên, hắn ta không thể chạm tới được một góc áo của cô ta.

" Thần kinh, .... Nghiên nhi, mặc kệ hắn, chúng ta đi.." Tich Liêu dơ chân đạp cho Cơ Quý một cái cực mạnh vào bụng khiến hắn chao đảo ngả quỵ xuống rồi nghênh ngang bước qua người Cơ Quý.

Cơ Quý nhìn theo hai bóng lưng kia, mặt đã sắp vặn vẹo không ra hình dáng nữa rồi. Bụng âm ỉ đau nhức, trên áo còn in dấu giày của Tịch Liêu càng khiến hắn ta phẫn hận.

Lại liếc tới cái tay vẫn đang giữ mình của Lý Linh Nhi, hắn liền nổi điên vung ra tát mạnh vào mặt cô ta

" Con đàn bà ghê tởm này, mày lúc nãy dám kéo tay tao để tao bị đánh, mày định làm phản theo phe chúng nó đúng không ? Muốn nhìn tao thua cuộc lắm à ? "

Lý Linh Nhi đứng không vững, bị Cơ Quý tát sưng đỏ cả má lên, thân thể lại đập vào lan can hành lanh đau điếng người.

Cô ta cúi xuống che đi đôi mắt ẩn giấu oán hận nhưng trong lòng thì cười lạnh. Hừ... đàn bà ghê tởm sao ? Vậy mà lúc trước mày còn mây mưa với con đàn bà này đấy. Vậy thì mày cũng không khác gì tao đâu. Nếu không phải tao nghe lệnh....

\*\*\*

Từ Nghiên theo Tịch Liêu về phòng, ngồi đối diện nhau


" Vân Liêm bảo em tiếp cận Cơ Quý cùng Cơ Hào đúng không ? Dạo này tôi không gặp anh ta, chẳng biết là anh ta đang làm cái trò gì nữa "

Tịch Liêu ngả ngớn vắt chéo chân, cổ áo nới lỏng để lộ bờ ngực săn chắc, đôi mắt đùa cợt hơi lóe lên tia sáng nhỏ.

Từ Nghiên cười nhạt, dáng vẻ của cô chính là quen biết Tịch Liêu đã lâu chứ không phải mới gặp. Một bộ dáng đồng minh.

" Còn không phải là Vân Liêm anh ta đang bận tìm cách bắt lấy Từ Nhan hay sao ? Lấy đâu ra thời gian rảnh mà gặp Liêu quân chứ ? "

" Từ Nhan... cô ta có gì tốt hơn em mà anh ta cứ chấp nhất như vậy ? Còn nữa lần này... đừng nói là sơ suất của em đấy nhé ? " Tịch Liêu khẽ miết môi mỏng, ánh mắt hứng thú khi nhắc tới hai chữ Từ Nhan... Hắn thật muốn xem xem người phụ nữ mà tên Vân Liêm kia lúc nào cũng nhớ nhung là như thế nào. Cực phẩm ra sao.

" Tịch Liêu, chuyện tối hôm nay, anh không cần để ý nhiều. Dù sao trước đây chúng ta cũng làm qua rồi. Vả lại, tôi vốn dĩ muốn bỏ thuốc Thương Tuyệt, không phải anh.... Còn nữa, chuyện của Lý Linh Nhi là làm sao ? "

" Lý Linh Nhi, người phụ nữ mà tên nhóc Chu Hạ ấy mang đến, cũng chỉ là công cụ làm mấy chuyện vớ vẩn mà thôi. Được cái cô ta rất thích Vân Liêm, cho nên cái gì cũng dám thực hiện. . ngu xuẩn hết sức."

Tịch Liêu trào phúng nói, tay hắn vân vê điếu xì gà rồi châm lửa. Khói trắng mập mờ vây quanh càng làm cho khuôn mặt hắn thêm quỷ mị.

" Lúc nãy, anh nói gì với Cơ Hào mà ông ta đồng ý ngay như vậy ? Tính tình ông ta thô lỗ nhưng đối với địch nhân lại rất căm hận kiên quyết !" Từ Nghiên cũng lấy trên bàn một điếu thuốc, vắt chân châm lửa. Dáng vẻ cô lúc này còn đâu là hiền thục nho nhã, tiểu thư khuê các nữa chứ.

Ánh mắt sắc bén lạ thường, ẩn giấu mưu mô tính toán.

Đây mới là bản chất thật sự của cô ta. Mà sự việc xảy ra hôm nay đã trực tiếp khơi dậy tính tàn bạo, ác độc.

Từ Nhan, tha cho mày là không có khả năng. Dù cho mày có là.....

" Chẳng nói gì nhiều, tôi chỉ kích thích ông ta một chút. Nói nếu hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp ông ta làm bá chủ đất nước. Trở thành đệ nhất quân phiệt. Em biết đấy, lần trước quân binh của tôi đánh quân Giang Nam của ông ta thua đến thảm hại. Còn quân phương Bắc của Ly Thương Tuyệt lại vững vàng đè ép.

Tính tự trọng của Cơ Hào rất cao, tất sẽ tức giận, hậm hực về việc này. Chỉ cần tôi vẽ cho ông ta vài trái ngọt, thì Cơ Hào không gục mới là lạ đó.

Làm gì có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn !"

\*\*\*

Mấy ngày sau, Cơ Quý đều bị Lý Linh Nhi thổi gió bên tai, dần dà hắn tư tưởng đều thay đổi, đầu quân vào bên phía Tịch Liêu và Vân Liêm.

Trong lúc bí mật lại trộm đi bản đồ bố trí phòng ngự và tấn công của quân đội Giang Nam.

Cơ Hào cũng không thể ngờ rằng mình lại bị chính con trai phản bội. Cứ ngỡ tính kế được Tịch Liêu ai dè lại bị hắn tính kế lại mà không hay biết.

Từ Nghiên cũng bỏ qua lời cảnh cáo của Tử Lăng Khuynh mà bám riết lấy Thương Tuyệt.

Vừa hay lần này Thương Tuyệt vốn muốn rời khỏi cái câu lạc bộ chết tiệt này nhưng lại bị Từ Nghiên chặn lại nói chuyện lần cuối.

Anh cơ bản là bài xích từ chối nhưng cô ta nói là có chuyện liên quan tới nàng cần phải làm cho rõ ràng nên đã đồng ý đi theo cô ta

Từ Nghiên đối diện Thương Tuyệt ánh mắt ngọt muốn rụng răng

" Tuyệt,... em biết anh thích em chứ không phải Từ Nhan. Hồi còn nhỏ... anh... "

" Ai cho phép cô gọi thẳng tên tôi ? Tên tôi có thể tùy tiện gọi hay sao ? " Thương Tuyệt cau mày không kiên nhẫn thẳng thừng nói

Lại chỉ thấy Từ Nghiên nâng môi cười nhẹ, tay khéo léo vân vê chỗ sát phía tai, dần lột ra một cái mặt nạ da người.

Mà dung mạo dưới lớp mặt nạ đó lại .... giống Tử Lăng Khuynh như đúc.

" Thương Tuyệt, em chắc chắn anh thấy em giống Từ Nhan nên mới thích cô ta. Anh nhầm rồi, người anh thích là em... là Từ Nghiên này. Anh còn nhớ hồi anh 10 tuổi đã có một cô bé từng cứu anh, nói chuyện vui vẻ với anh... Đó là em, không phải Từ Nhan... Anh chắc chắn nhớ rõ dung mạo cô bé ấy nên mới lầm lẫn đó là Từ Nhan mà thân mật với cô ta.... Thương Tuyệt, anh tỉnh lại đi, em mới là người anh nên thích.


Từ Nhan thì tính là cái gì? Chỉ là mặt hàng kết hôn qua rồi thôi. Em mới là tuyệt vời nhất cho anh..."

Từ Nghiên dạt dào cảm xúc mà mềm mại nói hết ra, nhưng đổi lại chỉ là nụ cười đến lóa mắt lạnh lẽo của Thương Tuyệt.

" Cô giống em ấy ? Ha... chuyện cười vui nhất mà tôi từng nghe đấy. Tôi nói cho cô tỉnh mộng nhé, cô không giống dù chỉ một chút, không... cô còn không xứng đáng giống em ấy. Còn nữa, đừng tự mình đa tình như vậy, chết sớm đấy có biết không ?

Em ấy đã kết hôn thì làm sao ? Tôi không quan tâm, Thương Tuyệt một khi đã muốn liền nhất định có được. Còn cô, bẩn thỉu tới như vậy còn muốn đánh đồng với em ấy sao ?

Cô nói cô cứu tôi ? Bây giờ muốn tôi trả ơn sao ? Hừ... Dỏng tai lên mà nghe cho rõ, chính vì trả ơn cứu mạng của cô mà tôi đã kiên nhẫn nhất có thể. Nếu không, giờ này cô đã thành một cái xác lạnh lẽo rồi. Khôn hồn thì tránh xa tôi ra chút, tôi không chắc lần sau gặp mặt còn tử tế được như vậy đâu."

Thương Tuyệt gằn giọng, từng câu, từng chữ nói ra khiến người tức muốn phát điên lên. Nhưng với Từ Nghiên nó lại như mũi dao găm chặt vào tim.

Cô ta xụi lơ khụy xuống dưới đất... thất thần nhìn bóng lưng anh đi xa, tay nắm chặt đến nỗi móng tay đều cắm vào da thịt...

Ly Thương Tuyệt, là anh ép tôi, là anh bức tôi làm như vậy. Tôi mà không có được anh thì đừng hòng cho người khác có được.

Từ Nghiên tôi cũng không phải vô hại như vẻ bề ngoài đâu.

\*\*\*

Thương Tuyệt vừa bước vào xe, nhìn thấy Tử Lăng Khuynh đang chăm chú xem tài liệu liền nhào đến, nâng cằm nàng lên hôn ngấu nghiến.

Nàng giật mình nhìn người đàn ông đang thỏa sức làm loạn kia... hình như tâm trạng anh rất bực bội ?

Sau một hồi dây dưa không dứt, Thương Tuyệt buông nàng ra nhưng tay vẫn xoa xoa đầu nàng.

" Anh có chuyện gì vậy ? "

" Không có, tôi chỉ là nhớ em thôi...." Thương Tuyệt nhàn nhạt nói, vẫn nhìn chăm chú khuôn mặt nàng.

Tử Lăng Khuynh phì cười trước điệu bộ giấu đầu lòi đuôi của anh. " Nhớ ? Chúng ta mới gặp nhau cách đây 10 phút. "

" Không gặp em một giây tôi cũng nhớ."

" Nói đi, rốt cục có chuyện gì ? "

Thương Tuyệt lẩn tránh ánh mắt của nàng, anh không muốn nói nàng biết là có người phụ nữ giống hệt nàng vừa định làm trò trước mặt anh.

Ừm... đợi tới khi anh hủy đi cái khuôn mặt của người phụ nữ đáng ghét đó liền nói cho nàng đi.

Anh sợ nàng khó chịu trước cô ta.

Thương Tuyệt đang mê man suy nghĩ vẩn vơ thì thuộc hạ của anh đã gấp gáp chạy tới nói là quân địch có dị động, hình như chuẩn bị công thành phương Bắc.

Tử Lăng Khuynh vừa nghe rõ liền thấy anh sắc mặt trầm trọng hơn.

Tin tức tình báo đưa đến là nam nhân ngủ cũng Từ Nghiên lại chính là con trai của thống lĩnh quân địch \- Tịch Liêu.

Hắn ta cùng Cơ Hào nghe nói là còn đạt thành hiệp nghị kết minh gì đó.

Bây giờ hai phía đều là địch, Thương Tuyệt mà vào Bắc thì cơ sở ở Giang Nam chắc chắn không trụ nổi.

Nhưng mà....

" Thương Tuyệt, việc ngoài này để em lo !"


Thương Tuyệt nhìn ánh mắt kiên định của nàng, một lúc sau dứt khoát gật đầu.

\*\*\*

Sau khi Thương Tuyệt đi thì Tử Lăng Khuynh cũng nhanh chóng chỉnh đốn bang phái, sẵn sàng nghênh địch.

Lại nhận được một lá thư mời gặp mặt của Từ Nghiên. Còn đe dọa nếu nàng không đi anh liền có thể sẽ....

Tử Lăng Khuynh cười lạnh, định dụ dỗ nàng sao ? Tuy nhiên, nàng lại không thể không tới.... tới để bắt tận tay kẻ đứng đằng sau.

.

Quán cafe tại đường Pháp Hoa..

Từ Nghiên đã ngồi đấy chờ sẵn, vừa thấy bóng dáng Tử Lăng Khuynh đi tới đã đứng bật dậy, mặt mũi vặn vẹo hẳn đi. Oán hận không kiêng nể gì bùng phát.

Ngược lại là nàng rất bình tĩnh ngồi đối diện cô ta.

" Tìm tôi có chuyện gì ? "

" Từ Nhan.... " Từ Nghiên gầm lên đầy dữ tợn, ly cafe trong tay cô ta một đường muốn hất thẳng về phía Tử Lăng Khuynh nhưng bị nàng nhanh nhẹn tránh đi.

Cô ta kiềm chế lại một chút, giọng nói trở nên chói tai hơn " Từ Nghiên, mày hôm nay thoát không được đâu. Không có Thương Tuyệt bảo vệ, để tao xem mày có thể trụ được bao lâu.

Mày chắc không ngờ phải không ? Thương Tuyệt là bọn tao cố tình dụ hắn vào Bắc đấy. Nhưng mà cũng không sai biệt gì lắm... quân của Tịch Liêu thực sự tấn công Bắc thành.

Hắn ta chắc chắn sẽ không mang mày theo, bởi vì hắn biết lần đi này chỉ có một phần có thể sống sót, còn 9 phần còn lại là chết ...

Tuy nhiên, mày ở lại cũng là một điều ngu ngốc. Chồng của mày \- Vân Liêm rất nhanh thôi sẽ cho mày cảm nhận sự đau đớn đến tuyệt vọng "

Từ Nghiên cười đến điên cuồng. Nhưng Tử Lăng Khuynh lại rất thản nhiên vắt chân

" A... vậy sao... chị gái yêu quý của tôi."

.

.

..

.

.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi