Ba đội đều được đạo diễn đưa cho một lá thư, sau khi mở ra, bên trong không ngờ lại là tiền.
Đội của Âu Dương Thiên Nhiên và Sở Sở đã chiến thắng vòng trước, vì vậy được phát cho 100 tệ, mà đội đứng thứ hai Âu Dương Dịch và Minh Tiểu Sinh được phát 50 tệ, cuối cùng là đội về bét Triệu Phong và Lưu Húc chỉ được có mỗi 10 tệ.
Đạo diễn nói:"Tiếp theo, mọi người nội trong một tiếng, đến khu chợ thức ăn ở gần đây, mang theo số tiền mà mỗi đội được được phát, mua gia vị thực phẩm phù hợp với nguyên liệu mọi người có sẵn cho cơm trưa.
Mà thức ăn chính cho bữa trưa, đương nhiên là số cá mà mọi người bắt được ở trò chơi trước."
"Cái gì? Đạo diễn, không lẽ anh định để chúng tôi tự nấu cơm à?"
Vẻ mặt Âu Dương Dịch đầy hoảng sợ.
"Đúng vậy."
Đạo diễn gật đầu.
Kế đó là từng đợt kêu r3n của bọn họ, ngay cả Sở Sở cũng có chút rầu rĩ, thảm rồi, cô không biết nấu ăn.
Mà Âu Dương Thiên Nhiên đứng một bên lại vô cùng bình tĩnh.
Sau khi lên xe, Sở Sở cẩn thận hỏi Âu Dương Thiên Nhiên.
"Nhị thiếu, em không biết nấu ăn, làm sao bây giờ?"
Âu Dương Thiên Nhiên quay đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt cười.
"Không có gì đâu, tôi biết."
"Nhị thiếu biết nấu ăn?"
Sở Sở vô cùng vui mừng.
"Vậy thì tốt quá.
Nhị thiếu, anh yên tâm, mặc dù em không biết nấu ăn, nhưng em có thể phụ Nhị thiếu nấu."
Đội của Triệu phong và Lưu Húc chỉ được phát cho 10 tệ ít ỏi, so với những đội còn lại càng thêm buồn rầu.
Muốn nấu được một bữa cơm, nhất định phải có không ít nguyên liệu, dầu ăn, muối đường, bla bla cái gì cũng cần, hơn nữa hành gừng gì đo cũng phải có.
Bọn họ chỉ có 10 tệ trong tay, căn bản không thể mua nổi mấy thứ này, vậy phải làm sao bây giờ?
Lưu Húc đột nhiên nghĩ đến cái gì, ghé vào tai Triệu Phong thì thầm to nhỏ gì đó, ánh mắt Triệu Phong lập tức sáng lên, sau đó vội vàng gật đầu.
Ba đội nhanh chóng đến khu chợ thức ăn, hiện tại sắp đến giữa trưa, người mua người bán trong chợ không ít, nhìn thấy phía sau bọn họ có người cầm máy quay đi theo, lập tức sôi nổi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Nhìn như vậy có lẽ có minh tinh nào đó đến đây quay chương trình.
Chỉ trong nháy mắt, khu chợ đã trở nên sôi nổi.
Chương trình sớm đã bố trí sẵn nhân viên an ninh bảo vệ cho đám người Âu Dương thiên Nhiên, ngăn cản có người chạy đến quấy nhiễu.
"Trời ơi, tôi đang thấy ai vậy nè, là Âu Dương Dịch đúng không?"
"Đúng vậy đúng vậy, chính là anh ấy, là Âu Dương Dịch đó.
Mẹ ơi, không ngờ anh ấy lại đến chỗ này để quay chương trình."
"Chụp hình, mau lên chụp hình đi, tôi muốn đăng lên weibo, tôi nhìn thấy được Âu Dương Dịch.
Mẹ ơi đẹp trai quá."
"Từ từ, người kia là ai? A!!!!!"
"Chời đất quỷ thần thiên địa ơi, mi chọt só...!Là Âu Dương Thiên Nhiên phải không? Nhị thiếu đó!"
"A!!!!!! Nhị thiếu, đúng là Nhị thiếu.
Nhị thiếu cũng đến nữa!!!!!!!"
"Là sư phụ, sư phụ đó.
Sư phụ, đồ nhi ở đây, đồ đệ của người đây nè!"
"Hôm nay ra đường giẫm phải phân chó hay gì vậy, không ngờ tôi được gặp thần tượng của mình.
Nhị thiếu đến chỗ tôi sống nè, thật là cmn vui quá.
Nhất định phải xin chữ kí và chụp ảnh với Nhị thiếu mới được."
"Đừng chen, đừng có chen coi...."
"Âu Dương Dịch! Âu Dương Dịch!"
"Nhị thiếu....!Nhị thiếu....vajhvcaivgavbkhdbv....."
- --ONLY ON WATTPAD YUTUYTIEN
Những quần chúng vây xem xung quanh bắt đầu hô tên Âu Dương Dịch và Âu Dương Thiên Nhiên.
Khi Âu Dương Dịch nghe được mọi người la to tên của mình, liền vẫy vẫy tay mỉm cười với những người đó, đổi lấy mấy tiếng hét càng thêm chói tai.
Còn Âu Dương Thiên Nhiên nghe được tên mình, cũng đưa tay vẫy vẫy với mọi người xung quanh, mấy tiếng thét chói tai thiếu chút nữa đã đem mấy cái nóc trong chợ bay lên.
Sở Sở đi theo phía sau Âu Dương Thiên Nhiên không khỏi hâm mộ.
"Nhị thiếu thật sự rất được yêu thích.
Đến bao giờ em mới giống như Nhị thiếu được đây, vừa liếc mắt một cái đã có thể được nhận ra rồi."
Đúng vậy, trên cơ bản, những minh tinh được mọi người nhận ra nhiều nhất chỉ có Âu Dương Dịch và Âu Dương Thiên Nhiên mà thôi.
Còn bốn người Sở Sở, bởi vì không thường xuất hiện, cho dù là đã nhìn thấy qua trên TV, cùng lắm cũng chỉ là vai phụ nhỏ nhoi, không có gì đặc sắc, danh khi cũng không lớn, cho nên rất khó khiến người khác nhớ mặt.
Có điều, cũng có người nhận ra đám người Sở Sở, chẳng qua tưởng đối ít mà thôi.
Hơn nữa có Âu Dương Dịch và Âu Dương Thiên Nhiên ở đây, bốn vị minh tinh tuyến hai và tuyến ba này càng trở nên trong suốt.
Sở Sở cầm tiền đi theo phía sau Âu Dương Thiên Nhiên, nhìn Âu Dương Thiên Nhiên khắp nơi quan sát, nhịn không được hỏi.
"Nhị thiếu, chúng ta cần phải mua những gì?"
"Hành tỏi gừng, còn có gia vị muối đường các thứ."
Rất nhanh, Âu Dương Thiên Nhiên đã nhìn thấy gừng, vừa hay ở quầy hàng này còn có thêm hành và tỏi, cho nên có thể thuận tiện mua chung một lượt.
Bán đồ ăn là một bác gái trung niên, Âu Dương Thiên Nhiên mua không nhiều lắm, chỉ cần đủ cho hai người bọn họ ăn là được.
Ban đầu, bác gái nhìn thấy nhóm người cầm theo máy quay đi sau Âu Dương Thiên Nhiên còn rất tò mò nhìn nhìn, có điều khi nhìn thấy gương mặt của Âu Dương Thiên Nhiên, bác gái lập tức hưng phấn chỉ vào Âu Dương Thiên Nhiên.
"Cậu....!Cậu có phải là người diễn viên gì đó trong phim không?"
"Vâng ạ."
Âu Dương Thiên Nhiên gật gật đầu.
"Thật sự là cậu à.
Vậy thì tốt quá, cậu có thể ký tên cho tôi được không? Con gái của tôi là fans của cậu, nếu có được chữ ký của cậu nhất định sẽ rất vui vẻ."
Bác gái vội lấy ra một quyển sổ nhỏ, và một chiếc bút, đầy chờ mong mà nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.
"Được ạ."
Âu Dương Thiên Nhiên nhận lấy sổ và bút, hỏi.
"Con gái của bác mấy tuổi rồi?"
"Năm nay lên cao trung rồi, chuẩn bị thi đại học đấy."
Bác gái vẻ mặt đầy tự hào, dường như rất kiêu ngạo về con gái của mình.
Sau khi Âu Dương Thiên Nhiên nghe xong, dường như có chút suy tư, sau đó viết mấy dòng cỗ vũ lên trên quyển sổ, kế đó mới bắt đầu ký tên lên.
"Thật sự là tốt quá.
Mấy thứ này cậu cứ cầm đi, tôi không lấy tiền đâu, tặng cho cậu."
Bác gái vô cùng nhiệt tình bỏ mấy thứ Âu Dương Thiên Nhiên muốn mua vào trong túi, hơn nữa còn bỏ thêm không ít.
"Không cần đâu bác ơi, bọn con có mang tiền."
Âu Dương Thiên Nhiên từ chối, Sở Sở cũng cầm lấy tờ 100 tệ mới tinh trong tay đưa cho bác gái, những vẫn bị bác gái đẩy trở về.
"Cầm đi cầm đi.
Đã nói là tặng cho hai người mà, nếu hai người còn muốn trả tiền, vậy thì tôi không bán nữa."
Bác gái giả vờ đưa ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy thì cảm ơn bác ạ."
Thấy thế, Âu Dương Thiên Nhiên cũng chỉ có thể nhận lấy, cảm thấy bản thân đang hưởng phúc khí từ các fans.
Sở Sở cũng vội vàng mỉm cười cảm ơn.
"Bác gái, cảm ơn bác.
Chúc con gái của bác thi đại học có được thành tích thật là tốt."
"Bác ơi bác ơi, con cũng là diễn viên trong phim đấy ạ."
Âu Dương Dịch nhìn thấy bác gái miễn phí thức ăn cho Âu Dương Thiên Nhiên, lập tức kéo Minh Tiểu Sinh lon ton đi đến.
"Đúng vậy, đây là Âu Dương Dịch, trong diễn vai cảnh sát đấy ạ."
Vẻ mặt Minh Tiểu Sinh tràn đầy hy vọng nhìn bác gái.
Miễn phí cho bọn cháu nguyên liệu đi mà bác gái ơi!
Hai người đều mang theo vẻ mặt mong đợi nhìn bác gái, có điều bác gái chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái, nói.
"Ồ, nhưng mà con gái của tôi chỉ thích bác sĩ, không thích cảnh sát.":)))
Sau đó liền quay sang Âu Dương Thiên Nhiên, hơn hở nói với cậu.
"Cậu với tôi chụp một tấm ảnh được không, tôi muốn cho con gái của tôi nhìn thử."
"Được ạ."
Âu Dương Thiên Nhiên nhìn vẻ mặt ăn mệt của Âu Dương Dịch và Minh Tiểu Sinh, cười cười.
Cuối cùng, Âu Dương Thiên Nhiên chụp chung một tấm với bác gái, sau đó rời đi.
Lưu lại hai người Âu Dương Dịch và Minh Tiểu Sinh vẻ mặt khổ bức, nhìn nhau cười khổ.
- --ONLY ON WATTPAD YUTUYTIEN
Sau khi đã mua xong nguyên liệu nấu ăn cần thiết, kế đó là đến mua gia vị như dầu ăn muối gì đó.
Cuối cùng, Âu Dương Thiên Nhiên và Sở Sở bao lớn bao nhỏ ra khỏi chợ, hơn nữa còn suýt không cầm nổi.
Triệu Phong và Lưu Húc nhìn hai người từ từ đi ra, lại nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay hai người, Triệu Phong không khỏi hâm mộ nói.
"Oa, hai người mua được nhiều đồ như vậy sao? Nhất định đã tốn không ít tiền."
Sở Sở nhìn Âu Dương Thiên Nhiên đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, không có trả lời mà hỏi ngược lại.
"Sao hai người lại không có gì cả vậy? Thời gian sắp hết rồi, hai người còn không mau đi mua đồ đi."
"Mua cái gì mà mua a, chúng tôi chỉ có 10 tệ thôi, mua một chai nước tương đã tốn hết phân nửa rồi.
Chúng tôi còn đang định hỏi thử có thể xài ké nguyên liệu nấu ăn của mọi người hay không nè."
Lưu Húc cười ha hả nói.
"Không được đâu.
Tổ tiết mục có nói, mỗi một đội đều phải tự mua nguyên liệu và gia vị cần thiết cho bữa trưa, không thể dùng chung với đội khác."
Sở Sở ôm chặt nguyên liệu trong tay, ánh mắt phòng bị nhìn về phía Lưu Húc và Triệu Phong, sau đó còn nhích nhích đến gần Âu Dương Thiên Nhiên, tìm kiếm cảm giác an toàn.
"Nè nè, Sở Sở, cô cũng đâu cần như vậy đâu a, làm như bọn tôi muốn cướp đồ của hai người đến nơi vậy á.
Yên tâm đi, nếu không thể dùng chung nguyên liệu vậy thì chắc vẫn có thể mượn tiền đi? Hai người con bao nhiêu tiền, có thể cho bọn tôi mượn được không?"
Lưu Húc khóc lóc ăn bám Âu Dương Thiên Nhiên.
"Âu Dương, cậu hãy thương tình cho bọn tôi đi mà, chúng tôi không muốn ăn sashimi vào buổi trưa đâu huhu."
"Đúng vậy đyúng vậy.
Âu Dương, xin hãy thương tình tội nghiệp cho chúng tôi."
Triệu Phong là một chàng trai đầy cơ bắp, lúc này lại học các loại bán manh cute của con gái, hình ảnh này quá là...!Âu Dương Thiên Nhiên không dám nhìn.
"Sở Sở, đem tiền cho bọn họ mượn đi."
Nếu như Âu Dương Thiên Nhiên đã mở miệng, Sở Sở lập tức đem số tiền trong túi của mình đưa cho hai người Lưu Húc.
Lưu Húc và Triệu Phong vừa nhìn thấy số tiền kia, hai mắt liền trợn to.
"Sở Sở, mấy thứ này hai người đều không dùng tiền mua sao?"
Triệu Phong có chút khó tin hỏi.
Hắn nhớ rõ, số tiền mà Âu Dương thiên Nhiên và Sở Sở được phát là 100 tệ, hiện tại nguyên liệu và gia vị đều được bọn họ mang về, tại sao trong tay họ vẫn còn nguyên si 100 tệ vậy?
"Ha ha, hai người không biết đâu, đi theo Nhị thiếu, mua đồ căn bản chẳng cần đưa tiền.
Mấy bác gái và mấy chị trong chợ vừa thấy Nhị thiếu, đã trực tiếp tặng đồ ăn cho Nhị thiếu, một phân tiền cũng không lấy.
Mà không lấy đồ ăn của bọn họ, bọn họ còn nổi giận kìa.
Không còn cách nào a, tôi và Nhị thiếu đành phải nhận thôi."
Sở Sở tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ, nhưng ai nhìn vào cũng biết là cô đang rất đắc ý.
"Không phải chứ? Âu Dương, người ta dùng thẻ để quẹt, còn cậu dùng mặt để trả à? Đại ca, sau này tôi cùng cậu lăn lộn có được không?"
Lưu Húc chỉ kém chưa quỳ lạy Âu Dương Thiên Nhiên, không ngờ còn có thể như thế.
Có điều thời gian nhiệm vụ là hữu hạn, sau khi mượn được tiền, Lưu Húc và Triệu Phong cũng không thể nói thêm với Âu Dương Thiên Nhiên và Sở Sở nữa, lập tức đi mua nguyên liệu.
Dù sao thì thời gian còn lại cũng không nhiều lắm.
- --ONLY ON WATTPAD YUTUYTIEN
Cuối cùng, ba đội đều đã mua xong nguyên liệu cần thiết cho bữa trưa của mình.
Âu Dương Dịch nhìn vô số nguyên liệu và gia vị được người ta tặng miễn phí trên bàn của Âu Dương Thiên Nhiên và Sở Sở, không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Cái thời đại xem mặt này, có còn muốn người khác sống không hả?
Tiếp theo chính là nấu cơm trưa, mà quá trình này quả thực có thể nói là chiến trường.
Năm người Âu Dương Dịch không có ai biết nấu ăn, tay chân luống cuống, còn làm hỏng không ít nguyên liệu nấu ăn.
Cuối cùng, Âu Dương Thiên Nhiên nhìn không nổi nữa, nói với bọn họ.
"Làm theo tôi này."
Nhìn Âu Dương Thiên Nhiên trật tự xử lý những con cá, Âu Dương Dịch dường như đã phát hiện ra thế giới mới.
"Cậu nh ỏ, cậu cũng biết nấu ăn sao? Sao con lại không biết vậy a?"
Đúng là khiến cho người khác kinh ngạc mà.
Trong ấn tượng của Âu Dương Dịch, y chưa từng nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên tự mình nấu đồ ăn.
"Một năm con chỉ về nhà vài lần, nếu biết mới là lạ."
Âu Dương Thiên Nhiên đem một con cá làm sạch sẽ, sau đó nói.
"Đừng mãi chơi, làm theo cậu đi."
"Vâng vâng...."
Âu Dương Dịch lập tức phản ứng lại.
nhanh chóng làm theo chỉ dẫn của Âu Dương Thiên Nhiên, xử lý mấy con cá trên bàn.
Những người khác nhìn động tác của Âu Dương Thiên Nhiên, cũng thay nhau bắt chước theo.
Mặc dù cuối cùng cũng làm xong món ăn, nhưng lại không thể đẹp mắt như Âu Dương Thiên Nhiên làm, mà hương vị cũng như thế.
Có điều, có thể làm được một món ăn hoàn chỉnh, đã thấy vui vẻ rồi.
So với những món ăn của người khác, mặc dù món ăn Âu Dương Thiên Nhiên không sánh bằng thức ăn trong nhà hàng năm sao gì đó, nhưng hương vị và màu sắc đầy đủ, nhìn qua vô cùng ngon miệng.
Sau khi ăn thử đồ ăn do Âu Dương Thiên Nhiên làm, Sở Sở cảm động đến nỗi suýt nữa rơi lệ.
Hu hu, ra được phòng khách, xuống được phòng bếp, lại còn đẹp trai, là diễn viên nổi tiếng, biết nấu ăn, Nhị thiếu chính là tình nhân hoàn mỹ trong mộng của biết bao người a!
Đám người của Âu Dương Dịch cũng nhịn không được cọ cọ đến nếm thử đồ ăn của Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó trực tiếp bỏ qua món ăn của đội mình làm ra, chạy đến ăn ké bên Âu Dương Thiên Nhiên.
Âu Dương Dịch ăn đến nổi miệng đầy thức ăn, nhịn không được hỏi.
"Cậu nh ỏ, cậu học nấu ăn từ khi nào vậy?"
Âu Dương Thiên Nhiên nói:"Kiếp trước."
Âu Dương Dịch và những người còn lại trăm miệng một lời:"Cắt...."
Âu Dương Thiên Nhiên tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, nhìn đi, nói thật cũng không ai tin..