HỆ THỐNG THÁNH LƯỜI

Hắn tại giường bệnh mở mắt ra, nhìn qua nhưng lại hoang mang. Hắn trong lúc nhưng thấy một bé gái tầm 10 tuổi trong tomboy nhưng lại ra vẻ con gái đẹp nhiều hơn. Tất nhiên nhắc đến tomboy thì thường sẽ có ngực phẳng. Hắn đỏ mặt, loạn suy nghĩ khi cô bé ấy đưa mặt sát lại phía dưới đang chào cờ của hắn. 

Cô bé ấy nói: “ Bác sĩ khám bệnh để lại đi chứng gì sao? Mà sao chỗ này sao lại phòng to thế này! Không được ta phải chữa trị thôi”. 

Nói xong, cô bé ấy lấy tay đưa lại gần phía hạ thể của Tiểu Minh.

Tiểu Minh hắn thấy vậy liền loạn suy nghĩ, mặt đỏ liền bật dậy nói: “ Này này, ta không sao, ta không sao! Ngươi đừng chữa nữa!”. Hắn vừa nói tay vừa lắc qua lắc lại trước mặt cô bé ấy.

Cô bé ấy ngốc đơ ra, vẻ mặt nghi ngờ liền đưa tay lên đầu suy nghĩ một hồi, nhìn lại phía dưới của Tiểu Minh đang cương, cô bé ấy mặt nhăn nhó chống nạnh, hai má phòng lên đứng cạnh giường chỉ tay vào Tiểu Minh nói: “ Chủ tướng lừa ta! Rõ ràng chỗ đó vẫn còn to, chúng tỏ vẫn chưa hết. Người hãy giải thích đi chủ tướng!”.

Tiểu Minh kiểu như mặt lúc không hiểu nói từ hả, hắn từ từ nhả chữ:” Chẵng lẽ ngươi lại không biết đây là gì “. Hắn lúc này trong không thể nào tin được, hầu như trong trường này từ chuyện nhỏ đến lớn đều biết hết. Vậy mà cô gái đứng trước mắt hắn lại không biết. Lý nào cô gái này còn trong sáng.

Cô bé tự tin khẳng định: “ Ta biết, đây là một vết thương sưng phồng ra, chỉ cần có người thổi nó sẽ xẹp xuống, làm cho người bị bệnh cảm thấy sung sướng, dễ chịu. Anh ba ta cũng bị như thế và anh ấy nói với ta như vậy. lúc này, trong cô bé rất tự tin, ngực ưỡng ra trước để lộ đường công từ lưng đến mông nhưng rất tiếc nàng lại ngực lép. 

Tiểu Minh hắn há hốc mồm, cạn lời, khen thầm thằng anh: “ Ngươi được lắm, dậy em gái phải như thế, phải để cho nó được trong sáng đến tuổi 15- 16 “.

Hắn nắm tay để tay lên miệng giả bộ ho, xong hắn nói: “ Đúng đó, chỉ cần làm như vậy sẽ hết nha, về nhà truyền lại lời ta với anh ngươi rằng: “ Anh làm rất tốt anh trai ạ!”.

Cô bé vẻ mặt sáng tỏ nói: “ vậy để ta thổi cho ngươi hết sưng chỗ đó!”.

Tiểu Minh hắn đỏ mặt, giả bộ ho “ khụ khụ “. Hắn nói: “ Àh ừm, ta tự thổi cho ta là được rồi!”. Hắn lúc này cảm thấy mình thật là phi thường và có chút gớm về mình. Vì để cho em ấy được trong sáng nên hắn đánh phải nói ra lời mà hắn không bao giờ có thể làm được ( chắc vậy).

Cô bé nhìn hắn với vẻ mặt thiện cảm, có chút lo lắng nói: “ chủ tướng, tại sao người lại ngất xỉu? Có người đánh chủ tướng à!”.

Tiểu Minh nghĩ lại sự việc do Huỳnh Lý Huynh giải thích liền thấy nổi da gà, bộ dạng rung rẫy sợ hãi nói: “ Bởi vì ta nhận làm King”. 

Cô bé mặt chấm hỏi bộ dạng nói: “ làm King thôi có gì đâu, chỉ đánh nhau sướt đã thịt thôi mà cùng lắm bị phế thôi đâu có chết đâu!. Chị hai ta là Đại Vương King nha! Nắm đầu toàn khối nha! Quanh năm suốt tháng toàn đi phế người ta! Ta thật sự ngưỡng mộ chị ấy!”.

Tiểu Minh hắn lúc này mặt trắng bóc, chân đứng không vững, lùi về sau ngã xuống, hắn lết về sau miệng lẩm bẩm nói: “ chị hai à cho em xin lỗi, nãy giờ có gì không phải với chị mong chị bỏ qua “. 

Cô bé tiếng lại gần hắn, hắn lùi về sau, cô bé lại tiến lại gần gắn, hắn lại lùi về sau cho đến khi hắn chạm bất tường. Hắn la lên: “ A, mẹ ơi cứu con, có người giết người lúc ban ngày này!”.

Bỗng nhiên trong phòng lúc này đông người, cô bé nhìn về một hướng đằng sau, có những nữ cầm vũ khí sát khí nhìn về Tiểu Minh, cô bé mặt thánh thiện cười nói: “ các tỷ đã đến đây chúng ta mau giải quyết chủ tướng đi!”.

Tiểu Minh nhìn như vậy và nghe như thế hắn thân liền nhão ra, miệng sùi bọt mép, ngất xỉu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi