HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA


Phương Chính bước đi trên đường, gương mặt của hắn lúc này đã trở lại với vẻ lạnh nhạt đạm mạc vốn có.

Sự giận dữ trước đó của hắn có hơn một nửa là diễn cho Phương Nguyên xem, chân chính giận dữ không có bao nhiêu đáng kể cả.
- Lạc Hành, giờ giải thích đi.
Phương Chính trong lòng hỏi, nhưng đáp lại hắn là sự im lặng.

Hắn phải gọi vài lần, người kia mới lên tiếng.
- Giải thích cái gì? Ngươi phải biết là trong này đã trải qua rất lâu rồi, ngươi phải nói rõ một chút chứ.
- Đương nhiên là giải thích việc cho Phương Nguyên mượn nguyên thạch cùng cổ trùng rồi!
- Có sao? Sao ta không nhớ nhỉ? Hay là ngươi nhớ lầm rồi.

Này là ai đó chứ không phải ta đâu.
Lạc Hành đáp, trực tiếp đem Phương Chính nghẹn họng lại.
- Chẳng lẽ là thật trải qua quá lâu nên hắn ta không nhớ gì sao? Không đúng, tên này nhớ dai như đĩa, hắn căn bản không thể quên việc này.
Phương Chính lập tức nghĩ đến việc này, không khỏi hét lên trong lòng.
- Bớt giả hồ đồ với ta đi.

Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang giả ngốc à?
Lạc Hành lại tiếp tục im lặng, đợi Phương Chính đi được ba bước hắn mới nói.
- À, ta nhớ ra rồi.

Mà này thì có gì giải thích đâu, thì đơn giản là cho Phương Nguyên mượn thôi.

Ngươi còn muốn ta giải thích cái gì?
Lạc Hành hỏi lại làm Phương Chính cảm thấy có chút nổi cáu, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nói.
- Chính là lý do ngươi đồng ý cho Phương Nguyên mượn.

Ta không tin chỉ đơn giản vì Phương Nguyên biết về nô lệ cổ.

Càng không tin ngươi lại tin tưởng vào cái giấy nợ đó của hắn.

Cho nên nói đi, lý do là gì?
- Phương Chính a, ta phát hiện ngươi keo kiệt, rất keo kiệt luôn.

Ca ca ngươi túng quẫn hướng ngươi mượn nợ, ngươi lại đi so đo nhiều như vậy.

Một người ngoài như ta còn thấy đau lòng thay cho ca ca ngươi a.
Lạc Hành làm bộ dáng chấm nước mắt nói.

Rầm.
Phương Chính giậm chân, mặt đất bị hắn giậm đến lúng một lỗ hình bàn chân của hắn.

Lần này là hắn thật sự nổi giận chứ không phải diễn.
- Đừng cố đánh lạc hướng.

Lạc Hành, ngươi biết rõ là ta không có đủ kiên nhẫn như ngươi.
- Ha, đúng là vậy thật.
Lạc Hành cười lạnh một tiếng.
Phương Chính không có kiên nhẫn là việc đã được kiểm chứng thông qua không gian linh mệnh.

— QUẢNG CÁO —
Trước đó Phương Chính thử tăng thời gian trải qua trong đó lên gấp bảy trăm ba mươi lần so với thực tại, nhưng kết quả là chỉ qua vài ngày bên trong là hắn đã không chịu nổi, phải tiến hành điều chỉnh lại.

Hiện tại, mức giới hạn của hắn là nửa ngày bên ngoài bằng mười hai ngày bên trong, tức là gấp hai mươi bốn lần.
- Không đùa ngươi nữa.

Ta bắt đầu giải thích vậy.

Trước tiên thì, ngươi biết cách Phương Nguyên lên tam chuyển là gì không?
Lạc Hành bắt đầu nghiêm túc.
Phương Chính suy tư một chút, nhớ lại nguyên tác hắn biết thông qua Lạc Hành, sau đó thoáng giật mình đáp.
- Là nhân thú táng sinh cổ, tam chuyển tiêu hao cổ trùng.

Chờ chút, ngươi là đón được Phương Nguyên sẽ tìm chúng ta lấy nguyên liệu luyện chế?
- Chỉ một phần thôi.
Lạc Hành đáp.
- Giải thích sẽ có chút dài.

Đầu tiên phải nói đến cổ phương của nhân thú táng sinh cổ.

Nguyên liệu chính của nó là con người và thú.

Con người ở đây phải là một trinh nữ có tư chất tu hành, tư chất càng cao, tỉ lệ luyện chế thành công càng cao.

Thú ở đây là chỉ ngự thú cổ, không quan trọng là loại gì, chỉ cần có thể điều khiển động vật là được.
- Trong nguyên tác, Phương Nguyên tìm đủ nguyên liệu luyện chế cho nên mới thành công lên tam chuyển.


Con người hắn tìm được ở đây là Cổ Nguyệt Dược Nhạc, còn thú là ngự hùng cổ.

Dược Nhạc thì lợi dụng điện lang tập trại mà bắt đi.

Còn ngự hùng cổ là bày kế lấy được từ tay của Hùng Kiêu Mạn.
- Nhưng hiện tại thì sao? Phương Nguyên còn chưa lấy được ngự hùng cổ, Dược Nhạc thì đã chết rồi.

Dược Nhạc thì có thể thay thế, nữ cổ sư còn trinh trong sơn trại cũng không thiếu, chỉ là tư chất so với Dược Nhạc kém hơn mà thôi.

Còn lại ngự thú cổ thì cần hắn phải tính toán.
- Bảng vật tư không có ngự thú cổ, đám người Hùng Kiêu Mạn thì đi cùng Hùng Lực, khó lòng xuống tay, Phương Nguyên liền đánh chủ ý sang người kẻ khác, cũng chính là chúng ta.

Cho nên hắn đã theo dỗi chúng ta một đoạn thời gian, cái này ngươi không phát hiện sao?
Lạc Hành hỏi, Phương Chính liền không biết làm sao trả lời.

Hắn quả thật không phát hiện, nhưng nói ra thì thật có chút ngại ngùng.
Lạc Hành cũng không đợi hắn trả lời, nói tiếp.
- Thời điểm Phương Nguyên nói muốn mượn vài thứ, ta liền biết hắn đang nhắm tới ngự thú cổ cùng tịnh thủy cổ.

Ngự thú cổ là thứ cần thiết trong quá trình luyện nhân thú táng sinh cổ, còn tịnh thủy cổ là để giải quyết di chứng do nhân thú táng sinh cổ để lại.
- Cho nên, lý do ta đồng ý cho Phương Nguyên mượn chính là để hắn lên tam chuyển, Phương Nguyên là lá bài bảo mệnh của chúng ta, vẫn nên cố giúp hắn một chút.

Hơn hết, ai nói giấy nợ sẽ vô dụng, ta biết cách tận dụng nó a.
Nghe Lạc Hành nói xong, Phương Chính hắn cuối cùng cũng hiểu ra.

Tận sâu trong lòng hắn quả thật đối với Lạc Hành sinh ra cảm giác ngưỡng mộ.
- So với ta, hắn quả nhiên nhìn xa trông rộng, suy nghĩ thấu đáo chu toàn hơn nhiều.

Ta vẫn còn phải học hỏi nhiều thứ từ hắn.
Lạc Hành lúc này đã im lặng.

Kỳ thực hắn đoán được phần nào suy nghĩ của Phương Chính vào lúc này, nhưng hắn không có ý định nói.

Cũng giống như có một việc hắn không nói với Phương Chính, chính là về việc Phương Nguyên làm sao biết được sự tồn tại của nô lệ cổ.

Đây cũng chính là vấn đề hắn không tài nào lý giải nổi.

Mặc dù Phương Nguyên chỉ là thử thâm dò, nhưng phải có cái gì đó khiến hắn tự tin vào sự nghi ngờ đó của mình.
- Ta đã thử suy xét từng trường hợp qua, nhưng cho dù là bất cứ trường hợp nào cũng đều không thiết thực.

Thiết thực duy nhất chỉ có một khả năng, có ai đó đã chỉ điểm cho Phương Nguyên.

Người có khả năng chỉ điểm cho Phương Nguyên, chỉ có thể là...
Lạc Hành suy tư, nếu bây giờ hắn đang ở ngoài thì chắc chắn đã ngước lên nhìn trời.

— QUẢNG CÁO —
- Có lẽ là do ta nghĩ nhiều quá thôi.

Có thể là sai sót ở đâu đó chứ không thể nào là do những người đó cả.

Tính khả năng quá thấp.
Nghĩ đến đây, hắn liền thả lỏng, sau đó quay lại nói với Phương Chính.
- À mà, ngự lang cổ và nguyên thạch có thể cho mượn, nhưng tịnh thủy cổ thì đừng.

Nếu giao ra sau này chắc chắn sẽ rước thêm không ít phiền phức.

Vẫn để cho Phương Nguyên tự mình nghĩ cách đi.
- Là Xích gia chứ gì.
Phương Chính cười khẽ, nghĩ đến việc này, hắn đột nhiên hiểu cảm giác duy trì nguyên tác của Lạc Hành là như thế nào.
Có vài việc, nếu không xảy ra thì thế giới này cũng trở nên có chút nhàm chán.
---
Ba ngày sau.
- Phương Chính gia lão, đã đưa Phương Nguyên thiếu gia đến.
Một tỳ nữ gõ cửa phòng Phương Chính nói.
- Ừ.

Để ca ca vào, ngươi lui xuống đi.
Phương Chính đặt cây bút trên tay xuống, quay lại nhìn Phương Nguyên vừa mới đi vào.
- Ca ca ngươi biết đấy, ta là gia lão nên cũng không thể đi đến chỗ của ngươi.

Vẫn là làm phiền ngươi đến đây một chuyến tự lấy đồ đi.
Phương Chính nói, đi lại bàn ở giữa phòng ngồi, sau đó đặt lên bàn hai tờ giấy.
- Nguyên thạch đã lấy đủ cho ngươi mượn, ngự lang cổ cũng có một con, nhưng là năng lực của ta có hạn, không thể lấy được tịnh thủy cổ.

Đây là giấy nợ ta đã thay ngươi chuẩn bị, ngươi xem xét kỹ.

Không có gì thì ký tên điểm chỉ, ta liền giao đồ cho ngươi.
Phương Nguyên đi lại ngồi đối diện Phương Chính, lấy hai tờ giấy lên xem.
Một tờ là giấy nợ hai ngàn khối nguyên thạch, tờ còn lại là giấy nợ một con ngự lang cổ.
Hắn xem xét một lúc, phát hiện không có vấn đề nhưng lại không chịu điểm chỉ.
- Đệ đệ thân ái của ta, ngươi chuẩn bị quả thật đầy đủ, nhưng chẳng phải ngươi hiểu ta sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ điểm chỉ lên hai tờ giấy này?

Phương Nguyên nói, đặt hai tờ giấy nợ xuống bàn.
- Ha ha, quả nhiên là ta hiểu ngươi.

Tốt thôi.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính nhún vai, đi lấy giấy bút đưa cho Phương Nguyên tự mình viết.
Phương Nguyên viết xong, để Phương Chính xác nhận sau đó mới ký tên điểm chỉ.
Phương Chính nhận hai tờ giấy nợ, tại chỗ giao nguyên thạch và ngự lang cổ cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên lại tại chỗ xác nhận không có sai xót gì, thế này liền đứng lên đi ra khỏi phòng.
- À mà, tuy ta không tìm được tịnh thủy cổ, nhưng ta biết được là trong tay Xích Luyện gia lão có một con.

Còn việc mượn được hay không thì phải xem chính bản thân ca ca ngươi rồi.
Trước khi Phương Nguyên đi khỏi, Phương Chính "hảo tâm" cung cấp thêm thông tin cho hắn.
- Là vậy sao? Vậy thì đa tạ đệ đệ thân ái của ta rồi.

Sau này nếu có khó khăn gì ta nhất định sẽ đến tìm ngươi nhờ giúp đỡ a.
Phương Nguyên ánh mắt thâm sâu nhìn lại Phương Chính, mỉm cười nói.
Phương Chính ngồi bên bàn, bắt chéo chân, nghiêng đầu mỉm cười nhìn lại hắn.
- Nếu ca ca ngươi cảm thấy ta sẽ ra tay giúp đỡ thì cứ việc đến tìm.

Dù sau thì có lần một cũng chưa chắc đã có lần hai.

Ngươi nói xem có đúng không?
- Ai biết được chứ!
Phương Nguyên khẽ hạ mi mắt, xoay người đi ra khỏi phòng, tiện tay giúp Phương Chính đóng lại cửa.
Một mình Phương Chính ngồi trong phòng nhìn theo, sau đó không giấu được mà nở nụ cười đắc ý.
Hắn một tay chống cằm, tay kia gõ gõ lên hai tờ giấy nợ Phương Nguyên đã điểm chỉ.
- Ngươi quả nhiên biết đến sự tồn tại của hai con cổ trùng đó.

Nhưng là, Phương Nguyên a, ngươi lại không ngờ đến con cổ trùng thứ ba này phải không? Ha ha, có bút có mực, làm sau thiếu được giấy đây.

Đáng lý ngươi nên kiểm tra cả hai tờ giấy này mới phải.
Theo lời nói của Phương Chính, chữ viết trên hai tờ giấy nợ bỗng xảy ra chút thay đổi.
Vốn ban đầu trên giấy nợ viết người nợ là Cổ Nguyệt Phương Nguyên, người cho mượn là Cổ Nguyệt Phương Chính.

Nhưng hiện tại nhìn lại, bên trên viết người nợ là Cổ Nguyệt Phương Chính, người cho mượn là Lạc Hành.
- Ta quả nhiên rất hiểu ca ca ngươi.

Ngươi nói có đúng không?
Phương Chính khẽ hạ mi mắt, sự đắc ý đã bao phủ toàn gương mặt của hắn.
- Ta rất chờ mong đâu, liệu ngươi sẽ còn "mượn" của ta những thứ gì? Lạc Hành ta là người rất đổi hào phóng, bao nhiêu ta cũng sẵn sàng lấy ra cho ngươi mượn a.

Phương Nguyên, ngươi cứ việc đến tìm ta nữa đi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi