HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA


Chớp mắt, bảy ngày lại trôi qua.
Buổi tối đầu thu mát mẽ, từng cơn gió nhè nhẹ thoảng qua.
Trong lầu trúc của Phương Chính.
Phương Chính ngồi trên ghế chủ vị bên phải trong phòng khách, ánh mắt không giấu được sự chán ghét liếc qua ghế chủ vị bên trái.

Mà ở đó, Phương Nguyên đang ngồi nhàn hạ uống trà.
- Phương Nguyên, ngươi cảm thấy chỉ bằng bí mật hai con nô lệ cổ là ngươi có thể uy hiếp ta tiếp sao?
Phương Chính hỏi, giọng hắn lạnh lùng mang theo một chút tức giận.
Phương Nguyên cười, đáp.
- Đệ đệ thân ái của ta, ta nhưng là không có uy hiếp ngươi.

Ta chỉ là chân thành hướng ngươi hỏi mượn cổ trùng.
Nói đến đây, Phương Nguyên hơi dừng lại, vẻ mặt chân thành nhìn Phương Chính, nói tiếp.
- Ta có thể viết thêm giấy nợ.
- Hừ.
Phương Chính hừ lạnh, sắc mặt không vui nói.
- Cổ trùng cất trữ trên bảng chiến công không thiếu, ngươi sao không đổi? Cho dù trên bảng chiến công không phù hợp với ngươi, bằng vào thân phận gia lão, ngươi vẫn có thể hướng gia tộc đổi cổ.

Như thế nào lại phải đến tìm ta mượn?
Phương Nguyên nghe xong, liền thở dài một hơi, bộ dạng rất bất đắc dĩ nói.
- Ngươi cũng biết, ta làm gia lão chưa lâu, điểm cống hiến không có bao nhiêu.

Nếu không phải không có cách nào, ta cũng liền không muốn đến tìm ngươi.
- Đúng thật là vậy.
Phương Chính gật gù, sắc mặt có hơi hòa hoãn lại.
Trước đây Phương Nguyên chỉ có một mình, vì không muốn gây chú ý nên hắn cũng không giao nộp nhiều mắt sói, vì vậy điểm cống hiến của hắn trước đây thật thấp.
Hiện tại Phương Nguyên đã thành gia lão, thi hành nhiệm vụ gia tộc trong khoảng thời gian qua tuy đem lại cống hiến, nhưng chung quy vẫn còn quá ít.
- Cho dù có nhiều điểm cống hiến, kỳ thực Phương Nguyên cũng không đổi được con cổ như ý.
Phương Chính trong lòng cười nhạt.
Trong nguyên tác, Phương Nguyên đắc tội Dược Cơ, bị lão bà này nhắm vào.

Bà ta ra lệnh cưỡng chế giao nộp cửu diệp sinh cơ thảo lên, nhưng Phương Nguyên tuyệt nhiên không giao.
Đến khi Phương Nguyên lên tam chuyển, hắn khiến Dược Cơ mất đi chức vị gia lão dược đường.

Người thay thế Dược Cơ vì để tạo ra danh tiếng, dùng một cái lệnh bài đổi cửu diệp sinh cơ thảo của Phương Nguyên.

Dựa vào lệnh bài này, Phương Nguyên vào trong gia khố, miễn phí đổi lấy con tam chuyển đâu suất hoa.
- Nhưng hiện tại, thứ nhất Dược Cơ không ghi thù Phương Nguyên.

Thứ hai cũng không hề có việc cưỡng chế giao nộp cửu diệp sinh cơ thảo, Phương Nguyên liền không có lệnh bài.

Thứ ba, cứ cho là hắn có lệnh bài thì đâu suất hoa cũng đã vào tay ta, hắn làm sao đổi được?
Phương Chính trong lòng rất vui vẻ, ngoài mặt vẫn như cũ tỏa vẻ khó chịu.
— QUẢNG CÁO —
Hắn trầm mặt, bộ dạng đắng đo suy nghĩ.
Phương Nguyên một bên quan sát Phương Chính, cũng không có hối thúc.

Hắn vừa nhàn hạ uống trà, vừa cho Phương Chính thời gian suy nghĩ.
Phương Chính cũng không phải là nghĩ có nên cho mượn hay không? Hắn lúc này đang nghĩ là nên cho Phương Nguyên mượn trư lung thảo hay là đâu suất hoa.
Cái trước là nhị chuyển, cái sau là tam chuyển.

So sánh ra, cái sau giá trị rõ ràng cao hơn cái trước rất nhiều.

Về trình tự, về cả không gian dự trữ, về thêm vấn đề nuối nấng.
Không thể nghi ngờ, cho Phương Nguyên mượn trư lung thảo là hợp lý nhất.
Nhưng Phương Chính thì không nghĩ vậy.

Hắn muốn Phương Nguyên phải nợ hắn nhiều một chút, giá trị cao một chút, như vậy đối với hắn sau này càng dễ lấy lời.
Phương Chính quyết định rất nhanh, nhưng ngoài mặt lại làm bộ dạng rất khó xử.

Cuối cùng hắn thở dài, nói.
- Trong tay ta có một con cổ có thể cho ngươi mượn.

Nó là đâu suất hoa, tam chuyển cổ trùng.
- Đâu suất hoa!
Phương Nguyên hơi giật mình, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ vui mừng nhưng rất nhanh đã bị hắn giấu đi.
Đâu suất hoa này, chính là con cổ trùng mà Phương Nguyên mong muốn.

Chính hắn cũng không ngờ trong tay Phương Chính lại có con cổ này.
- Ta chỉ vừa đổi được nó từ gia tộc vài ngày trước, kỳ thực cũng không nỡ cho ngươi mượn.
Phương Chính than thở.
- Nhưng niệm tình ngươi là ca ca của ta, ta sẽ cho ngươi mượn nó, với điều kiện.

Nghe đến đây, Phương Nguyên hơi hơi cao mày.
Phương Chính cũng không dài dòng, nói thẳng.
- Ta muốn thêm vào giấy nợ một điều khoản.

Nếu sau này khi ta đòi nợ, ngươi không thể lập tức trả nó lại cho ta, ta có thể lấy một con cổ tam chuyển khác trên người ngươi làm vật thay thế, đương nhiên giá trị cả hai phải tương đương nhau.
Phương Nguyên nghe xong, liền lắc đầu.
- Lỡ như ta vừa ký giấy nợ ngươi liền đòi lại thì sao? Ta cũng không thể trả ngay lập tức.

Lại nói, nếu ngươi chỉ định một con cổ quan trọng nào đó của ta, chẳng phải ta chịu thiệt rồi sao? Điều kiện này ta không thể chấp nhận.
- Hừ, ta không phải loại người hẹp hòi như ngươi.
Phương Chính ánh mắt giận dữ nhìn Phương Nguyên, nhưng vẻ mặt cũng không có tỏ ra giận dữ, giọng nói cũng có chút bình thản.
- Vậy thế này đi.

Trong vòng hai năm, ta sẽ không đòi lại nó.

Sau đó nếu đòi lại, cổ trùng chỉ định cũng sẽ không phải là cổ trùng trung tâm hay gần trung tâm của ngươi.

Ví dụ như nguyệt quang cổ là trung tâm, tiểu quang cổ là gần trung tâm.
Phương Chính hơi dừng, nhìn nhìn Phương Nguyên một chút mới nói tiếp.
- Điều kiện này có thể viết bổ sung lên giấy nợ.

Ngươi nghĩ thế nào?
Lần này đến Phương Nguyên suy tư.
Hai năm sau, lúc đó Phương Nguyên cũng đã sớm rời khỏi Thanh Mao sơn.

Cứ cho là Phương Chính không phải Phương Chính trong kiếp trước của Phương Nguyên đi nữa, Phương Nguyên cũng không nghĩ bản thân và Phương Chính có cơ hội gặp nhau trong lúc đó.
- Khoảng hai năm sau, Thanh Mao sơn cũng toàn diệt, ngọn núi này toàn bộ đều chìm trong băng tuyết, căn bản không có ai sống sót.

Cho dù Phương Chính có sống sót, ta và hắn lại gặp nhau đi nữa thì lại như thế nào.

Ha ha, giấy nợ cái rắm, không có ước thúc của cổ trùng, ta căn bản không để nó vào mắt.

— QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên nghĩ đến đây, liền gật đầu, nói với Phương Chính.

- Ta đồng ý.
- Vậy ta gọi gia nô đem giấy bút ra, ngươi tự mình viết giấy nợ.
Phương Chính nói xong, liền gọi gia nô mang giấy bút tới.
Rất nhanh, giấy bút cùng mực đã bày ra trên bàn ở giữa cả hai.
Phương Nguyên kiểm tra bút cùng nghiên mực, quả thật chỉ là vật bình thường, ngay cả giấy cũng chỉ là loại giấy trúc thông thường nhất.

Đảm bảo những thứ này không phải cổ trùng xong, hắn thế này mới viết.
Phương Chính một bên nhìn Phương Nguyên viết giấy nợ, vẻ mặt có chút đau lòng cùng bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại không khỏi cười lạnh.
- Lần này còn kiểm tra cả giấy, ha ha, ngươi quả thật rất cẩn thận a.

Nhưng mà, giấy cổ cũng không phải chỉ có thể tạo ra quyển trục đâu.

Giấy do tam chuyển giấy cổ tạo ra càng là giấy giống thông thường, nhưng nếu vận dụng chân nguyên, thông qua mực do mực cổ tạo ra, vẫn có thể làm ra tác dụng của cổ trùng.
Bút lông cổ, nghiên mực cổ, mực cổ cùng với giấy cổ, cả bốn con cổ này đều không phải là cổ trùng do Phương Chính tạo ra, hắn là dựa theo cổ phương có sẵn để luyện chế.
Thay lời khác nói, bốn con cổ này đã tồn tại trong thế giới này.

Dù sao thì hệ thống cũng không có những cổ phương sẽ xuất hiện trong tương lại.
Ví như tứ vị tửu trùng, đợi sau khi Phương Chính hợp luyện thành thì cổ phương mới xuất hiện trong hệ thống.

Hay như ẩn lân cổ cũng vậy, phải đợi Phương Nguyên luyện thành rồi, cổ phương mới được thêm vào.
Nhưng cho dù Phương Nguyên có kiến thức uyên thâm, tầm nhìn rộng lớn thì cũng không rõ về bốn con cổ này.
Cổ trùng vô số, Phương Nguyên không thể nào biết hết được, mà bốn con cổ này lại vừa vận rơi vào cái Phương Nguyên không biết.
Cái không biết thì không thể phòng bị, Phương Nguyên cũng liền không thể phòng bị được việc này, Phương Chính cũng vì vậy nắm được điểm sơ hỡ để giở trò.
- Giấy nợ ta đã viết xong, ngươi kiểm tra đi.
Phương Nguyên lúc này nói.
Phương Chính đặc ly trà trên tay xuống, cằm tờ giấy lên cẩn thận xem xét.
- Ùm, không có vấn đề.
Phương Chính gật đầu, hơi hiện vẻ an lòng, sau đó gọi đâu suất hoa trong không khiếu ra.
Đợi Phương Nguyên điểm chỉ xong, hắn liền giao con cổ này cho Phương Nguyên, đồng thời phối hợp Phương Nguyên luyện hóa nó.
- Cứ như vậy, trong tay ta đã có cổ trùng dự trữ.
Phương Nguyên trong lòng mừng rỡ.

Có đâu suất hoa, xem như các phương diện cổ trùng của hắn đã được bổ khuyết hoàn tất.
Trong tay Phương Nguyên hiện tại mà nói, công có huyết nguyệt cổ, thủ có thiên bồng cổ, trinh sát có địa thính nhục nhỉ thảo, di động có lôi dực cổ, chữa trị có cửu diệp sinh cơ thảo, mà dự trữ liền có đâu suất hoa vừa tới tay.
Rất nhanh sau đó, Phương Nguyên mang theo đâu suất hoa rời khỏi lầu trúc của Phương Chính.

Mà trong tay Phương Chính lại tăng thêm một tờ giấy nợ này.
Ngồi trong phòng khách hồi lâu, Phương Chính cuối cùng cũng vang lên hai tiếng cười khẽ.

Hắn nhìn tờ giấy nợ trên tay, chân nguyên quán trú vào trong.
Liền, tên trên giấy nợ thay đổi, tên của Phương Nguyên đổi thành Phương Chính, mà tên của Phương Chính lại đổi thành Lạc Hành.

— QUẢNG CÁO —
- Lạc Hành, ta thật sự không hiểu, không có ước thúc của cổ trùng, cho dù tên trên giấy nợ có thay đổi thì cũng không cách nào lợi dụng được.

Ngươi làm vậy thì có ích gì chứ?
Lúc này, trong lòng Phương Chính vang lên câu hỏi.
Hắn liền cười cười, thu hồi giấy nợ rồi nói.
- Ngươi là tên ngốc sao? Ngươi quên nguyên tác rồi à?
- Hừ, cứ cho là giống như nguyên tác, Phương Nguyên thật sự dùng tên của ta đi ra ngoài, thì với tính cách của hắn căn bản không để đóng giấy vụn này vào mắt.
Trong lòng hắn lại vang lên tiếng hừ lạnh.
Hắn lại chỉ cười, không có đi giải thích, chỉ nói.
- Nếu nghĩ không ra, thì chờ hai năm sau liền rõ, không phải sao?
Nghe hắn nói vậy, linh hồn kia lại chỉ hừ lạnh, không tiếp tục truy vấn.

Qua một lúc, liền thở dài nói
- Lạc Hành, bên nhau lâu như vậy, ta thật sự cũng chẳng biết rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu.
- Phương Chính a Phương Chính, đến cả hệ thống còn nói như vậy, ngươi cảm thấy mình thân thiết với ta hơn cả hệ thống sao?
Hắn cười giễu, đứng lên đi về phòng ngủ.
- Nhưng mà, kỳ thực cũng không có cái gì đâu, bởi vì cái gì ta cũng nghĩ và không nghĩ.

Ha ha, đơn giản mà nói thì chính ta cũng không biết mình cụ thể là nghĩ cái gì nha.
- Ý là, vì nghĩ quá nhiều thứ nên chính ngươi cũng không rõ đó hả?
- Chính là vậy đó.
Linh hồn kia nhất thời chẳng biết nói gì trước đáp án đó.

Thật lâu sau, hắn cuối cùng cũng thốt lên được một câu.
- Chẳng trách ngươi làm mãi mà không bao giờ hết việc.
---
Phương Nguyên quay về lầu trúc được gia tộc cấp.
Gió thu nhẹ nhàng thoáng qua mái tóc đen dài của hắn.
- Mặc dù cửu diệp sinh cơ thảo không quá tốt trong việc trị liệu, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận, bất quá, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ đổi nó đi.

Hiện tại xem như ta đã bổ sung đầy đủ các phương diện, tiếp theo lại tiếp tục đào móc truyền thừa của Hoa Tửu.

Sau khi lấy xong, ta liền rời khỏi Thanh Mao sơn.
Phương Nguyên vừa đi, trong lòng vừa suy tính.
- Ta hiện tại đã là tam chuyển cổ sư, con cự xỉ kim ngô kia cũng có thể lấy tới tay rồi.

Tìm cơ hội quay lại bí động vậy.
Khoảng thời gian qua lang triều căn thẳng, sau đó tuy có một ít bình ổn, nhưng Phương Nguyên lại bận suy tính để lên tam chuyển, cho nên đã gần khoảng hai tháng hắn không có đi bí động.
Hiện tại xem như bản thân đã có chút thời gian, chỉ cần tìm được cơ hội, Phương Nguyên liến đến đó, tiếp tục đào móc truyền thừa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi