HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA


- Sáu khối tử kim thạch, từng cái đều có to bằng nắm tay.

Lấy tu vi của Phương Nguyên lúc đó, thế mà liên tục mở năm khối tại chỗ.

Hắn tại sao có thể có nhiều chân nguyên như vậy?
Thiết Nhược Nam nhìn chằm chằm vào một nội dung trong thư, đắc ý cười rộ lên.
Thiết Huyết Lãnh gật gật đầu.
- Con rốt cục phát hiện điểm đáng ngờ này, không tệ.

Cẩn thận chú ý mới có thể phát hiện điều mà người bình thường nhìn không thấy.

Nhưng mà phát hiện được điểm đáng ngờ này, có thể suy đoán ra điều gì?
Thiết Nhược Nam nhắm hai mắt lại, âm thầm thôi động trực giác cổ.
Trong bóng tối, nàng đột nhiên cảm thấy thông suốt.

Nàng bỗng nhiên mở hai mắt ra.
- Trực giác nói cho con biết, Phương Nguyên có lẽ sớm đã có tửu trùng!
- Nhưng trực giác có đôi khi cũng có sai lầm, nó cũng không thể đại biểu cho chứng cứ.
Thiết Huyết Lãnh nhắc nhở.
- Muốn chứng cứ còn không dễ dàng? Ha ha, chỉ cần hắn có tửu trùng, thì phải nuôi nó.

Chỉ cần nuôi nấng, đều sẽ để lại dấu vết.
Thiết Nhược Nam khóe miệng dần dần kéo lên một đường cong.
- Ngày mai chúng ta đi tìm Phương Chính, hắn là đệ đệ, hẳn là quen thuộc với Phương Nguyên.
---
- Ngươi hỏi ta việc trước đây của ca ca?
Phương Chính hơi giật mình, đem quyền thu lại.
Trời mới hửng sáng, cha con Thiết gia đã tới cửa tìm Phương Chính.

Phương Chính lúc này đang luyện quyền buổi sáng, cũng liền tiếp hai người họ ở sân tập.
Lúc này bị hỏi, hắn liền dừng lại, suy tư nói.
- Ca ca ta từ nhỏ đã thông minh hơn người, sớm nuôi trí lớn, thơ của hắn rất được nhiều người xem trọng.

Lúc đầu ai cũng nghĩ hắn có tư chất loại giáp, thấp nhất cũng phải loại ất, nhưng đến khi khai khiếu sự thật lại là loại bính.

Từ đó, ca ca liền bắt đầu uống rượu.

Ban đầu chỉ là rượu thường, sau đó liền say mê rượu thanh trúc.

Cứ cách đoạn thời gian là mua rượu uống.

Ta nhớ lúc còn ở học đường, hắn cướp nguyên thạch của bạn học, cuối cùng ra khách sạn mua rất nhiều rượu dự trữ trong phòng...
Nói tới đây, Phương Chính quay lại nhìn Thiết Nhược Nam, hỏi.
- Nhưng có vấn đề gì sao?
- Có một vấn đề rất lớn.


Ta đang hoài nghi, tửu trùng của ca ca ngươi cũng không phải là đổ thạch mà ra, mà đã sớm có được.

Việc ca ca ngươi suy sụp tinh thần, chẳng qua là vở kịch của hắn.

Mục đích chân thực là che giấu việc mình vốn đã đạt được tửu trùng, để đường đường chính chính nuôi nấng nó.
Thiết Nhược Nam trầm giọng đáp.
Sắc mặt Phương Chính lập tức trầm xuống, hơi lạnh giọng nói.
- Thiết cô nương, nghi ngờ cũng cần có chứng cứ...
Thiết Nhược Nam không đợi hắn nói hết đã xua tay nói.
- Muốn chứng cứ không khó.

Ta hỏi ngươi, Phương Nguyên mua rượu ở nơi nào? Ta sẽ đến đó điều tra là rõ ngay.
Phương Chính hơi nhướng mày nhìn nàng, sau đó bình thản nói.
- Là ở khách sạn hôm qua chúng ta ghé qua.
- Vậy ta cáo từ! — QUẢNG CÁO —
Thiết Nhược Nam lập tức rời đi, làm việc cực kỳ nhanh nhẹn.
Phương Chính không có đi cùng, chỉ cho gia nô tiễn họ ra, còn bản thân lại tiếp tục luyện quyền làm nóng cơ thể.
Nửa canh giờ sau.
Thiết Nhược Nam đi trên con đường đá xanh, tổng kết lại nói.
- Vừa rồi mới hỏi rõ chưởng quỹ, rất dễ để nhận ra.

Phương Nguyên mua nhiều rượu như vậy, có mục đích cả.

Đó chính là nuôi nấng tửu trùng.

Sau đó, hắn cố ý đi đổ thạch, chính là tạo ra lý do hợp lý để có được tửu trùng.

Hết thảy điều này, đều là kế hoạch của hắn.

Nhưng vấn đề là, hắn lấy được tửu trùng từ đâu?
Thiết Nhược Nam nhíu mày.
Theo những gì nàng tra được về Phương Nguyên, lúc đó Phương Nguyên chỉ mới tu hành, tư chất loại bính lại không có di sản của song thân.

Cứ như vậy, hắn lấy đâu ra được tửu trùng?
- Dạng tình huống này, chủ yếu có hai loại.

Một là được người khác giúp đỡ, loại còn lại là di tàng truyền thừa.

Ai sẽ đầu tư vào một người chỉ có tư chất bính đẳng? Nếu như là di tàng, thì là cái gì? Di tàng truyền thừa...!Di tàng truyền thừa...
Trong đầu của nàng, ý này không ngừng hiện lên.
Nàng lâm vào trầm tư.
- Nếu là có di tàng truyền thừa, hết thảy đều đã thông suốt.

Đầu tiên, nơi xuất hiện tửu trùng có thể được giải thích.


Tiếp theo, động cơ ám sát Cổ Kim Sinh, cũng có!
Tim Thiết Nhược Nam đập thình thịch.
Vấn đề chủ yếu làm nàng nghi hoặc, chính là động cơ giết người.
Giết người luôn phải có động cơ.
Phương Nguyên lộ ra tửu trùng, Cổ Kim Sinh muốn thu mua.

Nhưng tửu trùng giá trị còn hơi thấp, cũng không đủ để cấu thành động cơ giết người.
Nhưng với tình cách không chịu thiệt của Cổ Kim Sinh, có ý muốn thu mua tửu trùng của Phương Nguyên, sau đó theo dõi hắn, phát hiện được di tàng truyền thừa thì...
Phương Nguyên sẽ làm như thế nào đây?
Không thể nghi ngờ, Phương Nguyên sẽ giết người bịch đầu mối.
- Ta cần phải tìm đọc chính sử của Cổ Nguyệt bộ tộc!
Ánh mắt Thiết Nhược Nam lóe sáng.
Nhưng Thiết Huyết Lãnh lại lắc đầu.
- Chính sử gia tộc là thứ không đưa cho người ngoài xem.

Không thể chỉ vì chúng ta điều tra án mà cưỡng chế lấy xem được.
Thiết Nhược Nam giật mình, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra phương hướng.
- Đi tìm Phương Chính, hắn là thiếu tộc trưởng, có thể sẽ giúp được chúng ta.
---
Phương Chính đang ngồi trong thư phòng xé vụn vải màu liền nhận được tin cha con Thiết gia quay lại.

Việc này không khỏi khiến hắn cảm thấy đau đầu.
- Các người điều tra bộ hết người hỏi hay sao? Sao cứ đến tìm ta vậy?
Hắn trong lòng càm ràm, nhưng vẫn cho mời hai người vào.
— QUẢNG CÁO —
- Phương Chính, ta muốn đọc chính sử của Cổ Nguyệt bộ tộc, ngươi có thể giúp ta chứ?
Thiết Nhược Nam vừa vào đã vào thẳng vấn đề.
Phương Chính nhìn nàng, mày ninh thành cái dấu ngoặc kép.

Nhưng rất nhanh, hắn giãn mày ra, thở dài một hơi.
- Xin đừng nói cho người khác biết, nếu không ta sẽ gặp phiền phức đấy!
Vừa nói, hắn vừa đi đến kệ sách lấy quyển sách ghi chép chính sử ra đưa cho Thiết Nhược Nam.
Quyển sách này là gia tộc cho hắn mượn, nhưng lôi quan đầu lang tập trại lại thêm cha con Thiết gia tới, vì vậy hắn còn chưa kịp đem đi trả.
- Thiết cô nương hãy ở đây đọc, sau khi đọc xong mời ngươi trả lại cho ta ngay.
Thiết Nhược Nam tiếp nhận quyển sách từ tay Phương Chính, lập tức gật đầu nói.
- Được.
Nói xong, nàng lập tức ngồi xuống ghế mở ra xem, Thiết Huyết Lãnh cũng ở ngay bên cạnh, im lặng nhìn.
Phương Chính nhìn thoáng qua cả hai, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Hắn cũng thật lười đi quan tâm hai cha con này, hiện tại hắn đang rất bận tâm đến vấn đề khác.
- Dấu chân hạc đã nhiều như vậy, chắc hiện tại chúng đã bao vây toàn bộ Thanh Mao sơn rồi.
Phương Chính nghĩ đến dấu vết mình nhìn thấy đêm qua, trong lòng không khỏi thở dài.
- Kế hoạch A xem như phá sản, chỉ có thể xem vào kế hoạch B.


Như vậy xem ra, ta trước tiên phải tìm cách giao thạch khiếu cổ vào tay Phương Nguyên.
Phương Chính một bên đem vải màu mình đã xé vụn, cẩn thận dán lên một tờ giấy, một bên suy tính kế hoạch.
Mà lúc này, Thiết Nhược Nam đang chăm chú nhìn vào ghi chép chính sử.
Thời kì đầu, khi Cổ Nguyệt sơn trại vừa mới thành lập cho đến thời kì huy hoàng cường thịnh, cho tới sự nghèo túng hiện nay.

Trong chính sử này ghi lại tường tận những sự kiện lịch sử lớn nhỏ trong mấy trăm năm.
- Tộc trưởng đời đầu, lai lịch thần bí, một mình sáng lập Cổ Nguyệt sơn trại.

Rất có thể là ma đạo cổ sư!
Thiết Nhược Nam nhìn vài trang đầu, nói ra.
- Điều này cũng không là gì.

Rất nhiều ma đạo cổ sư, xông pha mệt mỏi, đều lựa chọn sáng lập gia tộc.

Mấy trăm năm sau, liền từ đen tẩy thành trắng, hậu nhân của những gia tộc này đều trở thành nhân sĩ chính đạo.

Chuyện như vậy, kỳ thật có rất nhiều, không lạ lắm.
Một bên, Thiết Huyết Lãnh mở miệng nói.
- Tội lỗi lúc trước của hắn, cứ như vậy mà xóa bỏ sao?
Thiết Nhược Nam vẻ mặt khó chịu.
- Những ma đạo cổ sư này phạm phải tội nghiệt, đợi đến thời điểm nhất định, bản thân mệt mỏi thì định cư, an hưởng tuổi già.

Điều này chẳng phải rất tiện nghi cho họ?
Thiết Huyết Lãnh u lãnh thở dài một tiếng.
- Nhược Nam.

Lúc ta còn trẻ, ta rất giống con, cho rằng thế giới này đen là đen, trắng là trắng.

Nhưng khi con đã thấy nhiều việc, con sẽ phát hiện rằng thế giới này kỳ thật còn có màu xám.

Có đôi khi đen có thể chuyển thành trắng, trắng cũng có thể chuyển thành đen.

Có đen không âm hiểm bằng trắng, có trắng tội nghiệt còn sâu hơn đen.
- Hơn nữa ma đạo cổ sư, cũng có nỗi khổ của họ.

Cổ sư chính đạo khống chế tài nguyên tu hành, mà ma đạo cổ sư thế đan lực bạc, chỉ có thể dựa vào phương pháp tiêu cực mà làm.

Giống như tộc trưởng đời đầu vậy, có thể quay đầu lại đã là tốt.

Ít nhất hắn không hề làm ác, từ đen chuyển thành trắng, vì chính đạo cống hiến một phần lực lượng a.
Thiết Huyết Lãnh khuyên giải, nhưng cô con gái Thiết Nhược Nam hiển nhiên không tin phục.
Nàng lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói.

— QUẢNG CÁO —
- Phụ thân, người đồng tình ma đạo cổ sư là không đúng.

Trắng chính là trắng, đen chính là đen.

Phạm phải tội lỗi, phải bị trừng phạt.

Làm trái với luật, phải bị xử lý.


Nếu không công đạo ở đâu, chính nghĩa ở đâu, luật pháp ở đâu?
- Điều này cha không đồng tình.

Nơi nào có người, ắt có ích lợi.

Nơi có lợi ích, sẽ có tội lỗi.

Chỉ cần con người còn tồn tại, tội lỗi sẽ không bao giờ biến mất.

Con của ta, con sẽ dần dần phát hiện: Lực lượng của một người thật sự quá mức nhỏ yếu.
Thiết Huyết Lãnh ngữ khí tang thương nói.
Nói xong, hắn nhìn lại Phương Chính đang ngồi gần đó.
Phương Chính vẻ mặt bình thản, như cũ chuyên tâm dán vải vụn lên giấy, bộ dạng như không có bao nhiêu quan tâm đến việc hai người vừa nói.
Thiết Nhược Nam phát hiện ánh mắt của phụ thân, hơi giật mình.
Nàng một bên khẳng định người sáng lập Cổ Nguyệt sơn trại là ma đạo cổ sư, lại còn phê phán ma đạo cổ sư.

Nhưng trước sau lại quên mất Phương Chính chính là hậu nhân của người sáng lập vẫn đang ngồi ở đây.
Những lời nói của nàng, nhất định sẽ chọc giận cao tầng Cổ Nguyệt gia tộc.

Mà Phương Chính là thiếu tộc trưởng, không thể nghi ngờ hắn cũng nằm trong số người này.
Phương Chính lúc này hơi thở dài, hắn bị nhìn đến có chút thiếu tự nhiên, không còn cách nào chỉ có thể phản ứng lại.
Hắn lấy một mảnh vải đen trên bàn giơ lên, hỏi Thiết Nhược Nam.
- Thiết cô nương nhìn xem, đây là màu gì?
Thiết Nhược Nam khó hiểu, đáp.
- Màu đen.
Phương Chính lại hỏi.
- Đã là màu đen, vậy là nó không trắng, đúng không?
Thiết Nhược Nam càng khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
- Đúng vậy.

Nhưng có vấn đề gì sao?
Phương Chính mỉm cười không đáp, lấy một tấm vải màu lục bên cạnh giơ lên, hỏi.
- Thế đây là màu gì?
- Màu lục!
Thiết Nhược Nam lại đáp, nàng cảm thấy chỉ cần đáp nhất định sẽ hiểu dụng ý của Phương Chính.
Phương Chính cười nhẹ, nói.
- Nó là màu lục, nghĩa là nó không trắng, đồng thời cũng không phải là đen.

Thiết cô nương, ngươi hiểu ý ta chứ?
Thiết Nhược Nam giật mình, nàng bắt đầu mơ hồ hiểu ý của Phương Chính.

Nhưng Phương Chính cũng không đợi nàng nghĩ ngợi, đã nói tiếp.
- Không trắng, không có nghĩa là đen.

Tổ tiên của tộc ta cũng vậy, người bắt đầu từ hai bàn tay trắng, một thân một mình, nói rõ người không phải chính đạo, tức là không trắng.

Nhưng như vậy không có nghĩa người là ma đạo.
- Ta từng nghe nói về Thương gia thành, người thành lập Thương gia không phải chính đạo nhân sĩ, mà là một thương nhân có cơ duyên thành cổ sư, sau đó mới gây dựng lên Thương gia, một trong những gia tộc chính đạo của Nam Cương.

Điều này cho thấy, người một thân một mình không nhất định là ma đầu, còn có thể là một tán tu.
- Thiết cô nương, quy chụp người khác là ma đạo cổ sư không hay chút nào đâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi