HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA


Thiết Nhược Nam không khỏi cảm thấy mờ mịt, nàng theo bản năng nhìn về phía phụ thân Thiết Huyết Lãnh.
- Phụ thân nhất định đã nắm giữ manh mối đi.
Sự khâm phục trong lòng nàng với phụ thân, càng ngày càng lớn.
- Nếu đổi lại là phụ thân, án này hẳn là đã sớm phá.

Khoảng cách giữa ta với phụ thân, vẫn còn rất xa.

Bất quá, cho dù là bản thân thất bại, chỉ cần có phụ thân tại bên cạnh, chân tướng sẽ rõ ràng, hung thủ sẽ bị đem ra ánh sáng.
Thiết Nhược Nam trong lòng vừa xấu hổ, vừa cảm thấy tự hào.
Có Thiết Huyết Lãnh ở đây, nàng cũng không lo lắng tên tội phạm kia sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nhưng nàng rất nhanh liền lắc đầu, trong lòng có chút buồn bực.
Điều buồn bực này, có liên quan đến nàng.
- Nhược Nam, ngươi thật không có tiền đồ.

Ngươi không phải muốn vượt qua phụ thân sao? Luôn muốn ỷ lại phụ thân, với tâm lý như vậy, ngươi làm sao vượt qua phụ thân!
- Nhược Nam, ngươi cố gắng lên, ngươi nhất định có thể làm được!
Nàng lảm nhảm nơi miệng, tự mình động viên chính mình.
Ý chí chiến đấu của nàng lại tràn đầy.
Nàng quyết định đem giả thiết lúc trước loại bỏ, bắt đầu lại từ đầu.
- Nếu tửu trùng không phải từ di tàng truyền thừa đoạt được mà là được người khác cho thì Xích mạch có hiềm nghi nhất.

Nhưng tại sao Xích mạch lại bí mật cho một đệ tử chỉ có tư chất loại bính tửu trùng?
- Trên người Phương Nguyên có cái gì đáng giá để Xích mạch đầu tư? Bởi vì hắn là ca ca của Phương Chính sao.

Không đúng, điều này có giá trị rất nhỏ.

Đợi đã, là Xích mạch chủ động đầu tư, còn có một khả năng, Xích mạch bị Phương Nguyên áp chế!
- Nếu là như vậy, Phương Nguyên rốt cuộc nắm giữ nhược điểm gì, khiến cho Xích mạch ngoan ngoãn thoả hiệp?
Thiết Nhược Nam trầm tư suy nghĩ, một cái đáp án dần dần hiện ra trong đầu nàng.
Nhưng đáp án này rất mơ hồ, giống như là ánh đèn sau cửa sổ giấy.


Thiết Nhược Nam có thể cảm ứng được, biết là nó ở chỗ này, nhưng không tiếp xúc được.
- Phụ thân.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thiết Huyết Lãnh.
- Cho con mượn tiên nhân chỉ.
— QUẢNG CÁO —
Ngữ khí của Thiết Huyết Lãnh trầm xuống.
- Tiên Nhân Chỉ này, căn cứ theo manh mối mà người trồng biết mà cung cấp gợi ý cho người trồng.

Nó chỉ thay con suy nghĩ nên không nhất định sẽ chính xác.

Con xác định muốn dùng sao?
Nàng gật gật đầu.
Tiên nhân chỉ là một hạt giống.
Thiết Nhược Nam vùi hạt giống vào sâu trong đất, sau đó dùng lòng bàn tay ép sát vào mặt đất, quán chú bạch ngân chân nguyên.
Sau vài cái hô hấp, nàng rút bàn tay về.

Rất nhanh, từ dưới đất, một chồi non chui từ dưới đất lên.
Chồi non này vừa có màu xanh lục lại vừa trong suốt, thập phần tươi mới.

Nó sinh trưởng nhanh như gió, càng ngày càng dài và to, từ màu vàng lục biến thành màu xanh nhạt, cuối cùng trở thành màu xanh đậm.
Hình dạng lúc trưởng thành của nó giống như một cây xương rồng cảnh.

Bề mặt ngoài của cái cây tràn đầy gai nhọn màu đen, lớp vỏ dày màu xanh đậm.
Sau một lúc, ở giữa đỉnh chóp của cái cây, xuất hiện một nụ hoa.
Nụ hoa màu trắng dần dần lớn lên, trở thành bông hoa, kiều diễm ướt át.

Nhưng cái cây lại héo đi, giống như là chết khô.
Thiết Nhược Nam duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng mà ngắt bông hoa này xuống.

Cây xương rồng dần dần hoá thành bụi, sau vài giây thì hoàn toàn biến mất.
Tiên nhân chỉ, là cổ trùng tam chuyển, thuộc loại cổ trùng tiêu hao.
Thiết Nhược Nam lấy bông hoa ra, cẩn thận từng li từng tí mở ra.

Bông hoa này không phải được từng cánh hoa bọc lại, mà giống một tờ giấy bị vò lại.
Thiết Nhược Nam đem bông hoa mở ra hết, bông hoa trở thành một tờ giấy trắng.
Trên tờ giấy trắng viết hai chữ “tư chất”.
Hai chữ này, đối với những người khác mà nói, không có gì lạ, hay đúng hơn là họ không hiểu được.

Nhưng đối với Thiết Nhược Nam mà nói, đây là lời nhắc nhở vô cùng quan trọng.
Thảo cổ như tiên nhân chỉ, vốn vận dụng như thế, cung cấp linh cảm cho cổ sư suy nghĩ mãi mà không ra, có tác dụng phá vỡ lớp cửa sổ giấy kia, làm cho cổ sư hiểu ra vấn đề.
- Đúng rồi, chính là tư chất!
Thiết Nhược Nam khẽ kêu một tiếng.
Nàng chợt từ trong ngực lấy ra bức thư, trong bức thư ghi lại toàn bộ tình báo mà Cổ Phú thu thập được.
— QUẢNG CÁO —
Trong những tình báo này, có như vậy một hàng nội dung, viết rằng tịnh thuỷ cổ lúc nào, giá gì bị Cổ Nguyệt Xích Luyện mua được.
- Đúng, chính là cái này! Con lúc trước cũng nhìn đến chỗ này, nhưng không có nghĩ đến hàm ý sâu xa trong này.

Luôn có những chỗ mà chúng ta xem nhẹ.

Tiên nhân chỉ thay con trả lời, cho con đáp án.

Đúng vậy...!tác dụng của tịnh thủy cổ chỉ có một, đó là tiêu trừ khí tức dị chủng chân nguyên bên trong không khiếu.
- Cổ Nguyệt Xích Luyện vì cái gì cần đến nó? Ha ha, tình huống này quá thường gặp, thường xuyên phát sinh trong nhiều sơn trại.

Hẳn là cho người thừa kế Xích mạch dùng a.

Tư chất của người thừa kế Xích mạch quá thấp, Cổ Nguyệt Xích Luyện liền quán chú chân nguyên, nâng cao tu vi của hắn.

Để loại bỏ di chứng, phải cần tịnh thủy cổ.

Phương Nguyên không biết vì sao biết được bí mật này, liền uy hiếp Xích mạch, bởi vậy làm cho Xích mạch thỏa hiệp, cho hắn tửu trùng.
Thiết Nhược Nam không ngừng thì thào, nói ra giả thiết của nàng.
- Thiết cô nương, người khế thừa Xích gia là Cổ Nguyệt Xích Thành, hắn có tư chất loại ất.


Đã là loại ất thì cần gì Xích Luyện gia lão quán trú chân nguyên cho hắn!
Phương Chính nói, đau lòng nhìn mặt đất chỗ Thiết Nhược Nam gieo tiên nhân chỉ.
Đây là sân nhà hắn, các người tùy tiện trồng cây như vậy đã hỏi qua hắn chưa? Cái lỗ trống đó lớn nhỏ thế nào hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm là trong sân nhà hắn có cái lỗ cần lấp.
- Tư chất loại ất, ha ha, chẳng lẽ không thể lừa gạt sao? Muốn chứng minh điều này, rất là đơn giản.

Chỉ cần kiểm tra không khiếu của Xích Thành, chân tướng sẽ rõ ràng.
Thiết Nhược Nam còn không phát hiện tâm trạng của Phương Chính, ánh mắt nàng sáng rực, khóe miệng nhếch lên.
- Không được.
Thiết Huyết Lãnh lắc đầu ngăn cản.
- Điều tra ra điều này, sẽ là sự đả kích nghiệm trọng đối với Xích mạch, khiến cao tầng của Cổ Nguyệt sơn trại xao động, tiến hành đấu đá chính trị.
Thiết Huyết Lãnh nói nhỏ.
- Chúng ta tới đây để phá án, không phải đến để phá hoại.

Chúng ta chỉ là người ngoài, trừ khi không thể làm gì, nếu không không cần nhúng tay vào chính trị.
Thiết Nhược Nam gật gật đầu.
- Phụ thân nói đúng.

Bất quá trừ phương pháp này, còn có phương pháp khác có thể chứng minh.

Ta nhớ rõ, phàm là trọng đại hiến tế điển lễ, các gia tộc đều dùng lưu ảnh tồn thanh cổ ghi lại, đây đã là thông lệ truyền thống.

Tin tưởng rằng Cổ Nguyệt gia tộc sẽ không phải là ngoại lệ đi.

Ta muốn xem lại hình ảnh của lần khai khiếu đại điển kia!
Nghe đến đây, ánh mắt Phương Chính chợt lóe, hắn liền nói.
- Vậy để ta cùng hai vị đi gặp tộc trưởng!
---
- Thiết thần bộ, các ngươi bôn ba phá án nhiều ngày như vậy, thật sự rất vất vả, mời uống trà! Về phần hình ảnh mà các người muốn kiểm tra, nó nằm trong mật thất trong khu vực cấm của tộc ta.

Hai vị không tiện đi vào, nhưng ta đã phái người đi lấy.

Chờ một lát sẽ có.
Cổ Nguyệt Bác ngồi xuống, mỉm cười nói.
— QUẢNG CÁO —
- Quấy rầy tộc trưởng rồi.
Thiết Huyết Lãnh khách sáo nói.
Thiết Nhược Nam và Cổ Nguyệt Phương Chính đứng ở một bên.

- Thiết thần bộ, tại hạ có một yêu cầu quá đáng.
Cổ Nguyệt Bác đột nhiên nói.
- Ồ? Mời Tộc trưởng nói.
Thiết Huyết Lãnh lập tức ồ khẽ.
- Đó là chuyện trong Thanh Mao sơn.

Tộc của ta, Bạch gia, Hùng gia vẫn liên tục giằng co, nay lang triều làm thực lực ba nhà thay đổi, Hùng gia ác ý tránh né, ý đồ lợi dụng lang triều làm suy yếu thực lực hai tộc.

Cuộc đàm phán lúc trước, yêu cầu bồi thường lại không đạt được kết quả như mong muốn.

Vì thế ba nhà chúng ta thảo luận, quyết định tổ chức tam tộc đại bỉ.

Chỉ có cổ sư dưới ba mươi tuổi được tham gia, thắng bại quyết định tương lai của từng tộc.
Nói tới đây, Cổ Nguyệt Bác thở dài một tiếng.
- Sự cổ quái trên người Phương Nguyên, kỳ thật ta đã sớm phát hiện, nhưng bởi vì lang triều nên không có thể điều tra.

Nếu hắn thật sự là hung thủ, tộc của ta tuyệt đối sẽ không bao che.

Nhưng hy vọng Thiết thần bộ có thể kéo dài vài ngày, dù sao thì tam tộc đại bỉ bắt đầu tại ngày mai.
Phương Nguyên giết cả nhà Vương lão hán, nhưng chúng đều là phàm nhân, căn bản không đáng truy cứu.

Giết thì đã giết rồi, cũng không có cái gì ghê gớm.
Nhưng nếu Phương Nguyên thật sự giết Cổ Kim Sinh, tình huống sẽ hoàn toàn ngược lại.
Nếu Cổ Nguyệt tộc tiếp tục che chở Phương Nguyên, điều này sẽ làm trở mặt với Cổ gia, dẫn đến Cổ gia thương đội không tiếp tục đến mua bán, thậm chí Cổ gia còn có thể trả thù.
Tổ chức sẽ bảo vệ thành viên của mình, nhưng nếu ảnh hưởng thật lớn đến lợi ích, thì phải loại bỏ một hai thành viên của tổ chức, chỉ cần là tổ chức lâu đời, đều có những chuyện như vậy.
Tổ chức được hình thành sớm nhất vào thời kì viễn cổ, dưới áp lực sinh tồn mà từng con người tập hợp lại một chỗ, mượn lực lượng của nhau, nên thu thập được nhiều thức ăn, săn bắn được càng nhiều.
Bản chất của mọi tổ chức, đều là thu hoạch được nhiều ích lợi hơn.
Nếu mà một hai thành viên ảnh hưởng đến lợi ích thì dù phải hy sinh toàn bộ bọn chúng, cũng là điều tất nhiên.
Bởi vậy, tuy rằng gia lão của Cổ Nguyệt tộc rất ít, nhưng khi phải lựa chọn vứt bỏ Phương Nguyên, tộc trưởng sẽ không chút do dự.
Nhưng từ bây giờ trở đi, chính là tam tộc đại bỉ.

Kết quả của kì luận võ quyết định việc phân phối lợi ích của cả Thanh Mao sơn trong những năm sau.

Phương Nguyên là tam chuyển cổ sư, là chiến lực trọng yếu của Cổ Nguyệt sơn trại.
Giống như Bạch gia tộc trưởng, Cổ Nguyệt Bác cũng muốn nghiền ép ra giá trị lớn nhất từ Phương Nguyên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi