HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA



Rầm!
Gia lão học đường vỗ mạnh lên bàn, giận tím mặt.
- Tên Phương Nguyên này thật là quá quắt, hắn muốn làm gì? Hắn vẫn còn dám cướp, cướp lớp phó ba khối nguyên thạch.

Cứ như vậy, lớp phó có khác gì học viên bình thường?!
Gia lão học đường cố gắng đè thấp giọng nói, trong câu nói của lão tràn đầy sự tức giận.
Phương Nguyên từ chối chức vị lớp phó chính là khước từ bước vào trong thể chế gia tộc.

Nói nghiêm trọng một chút, đây chính là một loại phản bội gia tộc.
Điều này thôi cũng đã khiến cho gia lão học đường vô cùng giận dữ.
Nhưng ngay sau đó, Phương Nguyên lại cướp của bạn học.

Bàn tay của hắn vươn ra càng ngày càng dài, đến nỗi vượt qua giới hạn cuối cùng của gia lão học đường.
Bị trấn lột như thế, địa vị quyền thế của lớp phó đã hoàn toàn suy yếu.
Ngày qua ngày, các học viên bình thường cũng sẽ mất đi kính nể và hứng thú với chức vị này.
Hành động của Phương Nguyên nhìn thì nhỏ bé nhưng ý nghĩa lại lớn lao.
Đây là dùng sức một người để khiêu chiến thể chế gia tộc!
Gia lão học đường tuyệt đối không muốn thấy tình cảnh này.

Lão muốn đào tạo hi vọng mới cho gia tộc chứ không phải kẻ phản bội gia tộc.
Mặc dù hành động này của Phương Nguyên thách thức giới hạn cuối cùng của lão, nhưng gia lão học đường lại biết mình không thể ra tay xử lý việc này.
Nếu lão làm vậy thật, người thứ nhất, thứ hai có thành kiến với lão sẽ chính là Cổ Nguyệt Xích Luyện và Cổ Nguyệt Mạc Trần.
Với Xích Luyện và Mạc Trần, bọn họ mong muốn cháu trai của mình có thể trưởng thành trong những trở ngại này.
Nếu như gia lão học đường ra tay trừng phạt Phương Nguyên thay các học viên, chuyện này truyền ra ngoài sẽ thành "người nối nghiệp của Mạc gia, Xích gia đánh không lại Phương Nguyên, đành phải nhờ trưởng bối hỗ trợ."
Thật quá khó nghe.
Điều này chắc chắn sẽ là một đả kích lớn với danh dự của Mạc gia và Xích gia.
Đương nhiên gia lão học đường không sợ một Phương Nguyên nho nhỏ, nhưng lão lại lo lắng một khi nhúng tay vào việc này sẽ dẫn đến hai tầng áp lực từ phía Mạc gia và Xích gia.
Đó gần như là hai phần ba cao tầng của bộ tộc Cổ Nguyệt, một gia lão nho nhỏ như lão làm sao có thể chịu nổi?
May mắn nhất với lão là Phương Chính không có bị gì, nếu không thì lại liên can đến cả tộc trưởng.


Tộc trưởng gửi gắm rất nhiều hi vọng vào Phương Chính, hắn dù sao cũng là thiên tài loại Giáp ba năm trở lại đây của bộ tộc, tư chất hơn người, tu hành lại mau.
Nhưng mà, nếu Phương Chính không bị cướp vì Phương Nguyên chủ động buông tha cũng liền thôi, nhưng sự thật là Phương Chính tự mình giành lấy.

Lão đối với Phương Chính càng kì vọng, đối với Phương Nguyên lại càng chán ghét.
- Căn nguyên của chuyện này vẫn là ở bí mật kia của Phương Nguyên.

Cuối cùng thì hắn nhờ vào cái gì để nghênh ngang thăng cấp đến trung giai đây?
Gia lão học đường kiềm nén cơn tức giận trong lòng, đưa mắt tập trung vào ba bản báo cáo điều tra trên bàn đọc sách.
— QUẢNG CÁO —
Bản báo cáo thứ nhất kể lại bối cảnh gia đình Phương Nguyên.
Điều này về Phương Nguyên hoàn toàn thoả đáng, thân phận hắn không có gì kỳ quái, thân thế cũng rõ ràng.

Cha mẹ đã qua đời, hắn được cữu phụ cữu mẫu nhận nuôi.

Thế nhưng trong nhà cũng không hoà thuận, lúc đi học Phương Nguyên vẫn luôn ở trong túc xá học đường.
Bản báo cáo thứ hai là ghi chép về cuộc đời Phương nguyên đã trải qua.
Khi còn tuổi nhỏ, hắn đã sớm có trí thông minh, được tộc nhân quan tâm, cho rằng có thể có tư chất loại Giáp.

Thế nhưng hắn lại được trắc ra loại Bính trong Khai khiếu đại điển, khiến tộc nhân vô cùng thất vọng.
Bản báo cáo thứ ba là tung tích gần đây của Phương Nguyên.
Cuộc sống thường ngày của hắn vô cùng đơn giản, gần như là chỉ có ba chỗ.

Ban ngày hắn đi học trong học đường, buổi tối đều ngủ trong túc xá.

Hắn tu hành vô cùng khắc khổ, mỗi buổi tối đều tiến hành tu hành cổ sư, ôn dưỡng không khiếu.

Đôi khi hắn sẽ ra ngoài một chuyến, đi đến khách sạn duy nhất trong sơn trại để cải thiện bữa ăn, mua rượu uống.
Hắn rất say mê với rượu, thích uống rượu thanh trúc.


Dưới gầm giường trong túc xá của hắn bày ra hơn mười vò rượu thanh trúc.
Gia lão học đường đọc thật kỹ ba bản báo cáo này, ấn tượng trong lòng đối với Phương Nguyên lại khắc sâu hơn, sinh động hơn.
- Cha mẹ mất sớm, lại có bất hoà với cữu phụ cữu mẫu...!Chẳng trách tên tiểu tử Phương Nguyên này không có lòng trung thành với gia tộc.

Hắn được tộc nhân tự tay đội tên cái danh thiên tài, lại cũng bị tộc nhân tự tay lấy xuống, rơi thẳng từ trên cao xuống mặt đất...!Chẳng trách hắn ngang bướng lại lạnh lùng quái gỡ.

Hắn sống đơn giản, tu hành khắc khổ như vậy là vì nén giận, không chịu thua, muốn chứng minh cho tộc nhân thấy hắn có thể làm được! Cho nên, khi ta chèn ép hắn, hắn mới phản kích mãnh liệt đến vậy...
Gia lão học đường suy nghĩ đến đây thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Càng nghe ngóng về Phương Nguyên, lão lại càng hiểu rõ hắn.
Đương nhiên, hiểu không có nghĩa là tha thứ.

Phương Nguyên chống đối lão, xúc phạm tôn nghiêm của lão, từ chối đảm nhận lớp phó, còn trắng trợn cướp bóc bạn học, đây đều là những điều lão không thể dễ dàng tha thứ.
Giữ những tài liệu trong tay, gia lão học đường lại nhíu mày.
Tuy những tài liệu này cặn kẽ nhưng không hề liên quan đến bí mật thăng cấp của Phương Nguyên.

Đã mấy ngày rồi, đám người này cũng làm việc quá tệ!
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Gia lão học đường nói.
Cửa mở ra.
Không ngờ lại là thân vệ của tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác.
- Tộc trưởng có lệnh, mời gia lão đại nhân nhanh chóng đi đến gia chủ các, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
- Sao, là chuyện quan trọng gì?
Gia lão học đường đứng dậy từ chỗ ngồi.

Từ trong giọng nói và dáng vẻ của gã thân vệ, lão đã nhận ra việc này rất nghiêm trọng.
— QUẢNG CÁO —

- Là tứ chuyển cổ sư Cổ Phú đại nhân vừa quay lại, đệ đệ của ông ta là Cổ Kim Sinh đã mất tích!
Thân vệ đáp.
- Sao...
Gia lão học đường hít sâu một hơi.
Vầng trăng tròn lúc tỏ lúc mờ giữa những đám mây trôi.
Gia lão học đường vội vàng bước đi trên đường, vẻ mặt của lão cũng lúc sáng lúc tối theo ánh trăng, không thể nhìn thấy rõ.
Sinh tồn ở thế giới này rất gian nan, cổ sư mất tích là chuyện thường hay xảy ra.

Kinh nghiệm sống phong phú làm cho gia lão học đường biết rằng loại mất tích không có lý do này thường đồng nghĩa với tử vong.
Nhưng ai cũng có thể chết, chỉ mình Cổ Kim Sinh không thể chết được! Nhất là gã không thể chết ở Cổ Nguyệt sơn trại này.
Thân phận của gã rất đặc thù, phụ thân gã là tộc trưởng Cổ gia, ca ca gã là Cổ Phú - một tứ chuyển cổ sư.
Tứ chuyển cổ sư có hoàng kim chân nguyên, chiến lực hùng mạnh.

Trong cả bộ tộc Cổ Nguyệt cũng chỉ có tộc trưởng mới là tứ chuyển và có năng lực ngang hàng, những gia lão khác đều chỉ là tam chuyển.
Tu vi của tộc trưởng Cổ gia lại càng cao đến ngũ chuyển.

Dưới sự dẫn dắt của lão, mấy năm nay Cổ gia phát triển thịnh vượng, trở thành loại hình gia tộc khổng lồ, chiếm giữ tài nguyên của cả một ngọn núi, tộc nhân đông đúc.

So với Cổ gia, Cổ Nguyệt sơn trại cũng chỉ là gia tộc cỡ trung mà thôi.
Một khi hai bên khai chiến, Cổ Nguyệt sơn trại nhất định sẽ rơi vào thế hạ phong.
Quan trọng hơn là, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, danh dự của bộ tộc Cổ Nguyệt sẽ bị tổn hại, những thương đội khác cũng sẽ dè dặt trong việc lựa chọn tuyến đường.

Nếu Cổ Nguyệt sơn trại không có trao đổi mậu dịch của các thương đội thì sẽ không thể bán ra tài nguyên bản thổ, cũng không thể mua được tài nguyên từ bên ngoài.

Ngày này qua ngày khác, sơn trại ắt phải suy bại.
- Việc này không thể coi thường, xử lý không khéo thì sẽ là một cơn đại hoạ!
Gia lão học đường lo lắng không yên, bước thật nhanh đến gia chủ các.
Vừa bước vào nghị sự đường trong gia chủ các, gia lão học đường liền cảm nhận được một bầu không khí nặng nề và nghiêm trọng.
Ngồi trên ghế chủ vị là tộc trưởng hiện tại của tộc Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt Bác.

Mà Cổ Phú vừa mập vừa lùn thì mang theo năm sáu vị tuỳ tùng, đứng ở giữa phòng, bộ dạng dấy binh hỏi tội.
Dưới ánh đèn sáng rực, đông đảo gia lão đều đứng ở hai bên trái phải, vẻ mặt hiện rõ cảm giác nặng nề.
Cổ Phú là cổ sư tứ chuyển, ông ta không ngồi xuống thì tất nhiên những gia lão chỉ có tam chuyển này cũng không dám ngồi.
Đây là sức uy hiếp của cổ sư tứ chuyển, cũng là một sự kính nể dành cho sức mạnh.
- Bái kiến...

Gia lão học đường vừa muốn hành lễ lại bị tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác giơ tay ngăn lại.
Cổ Nguyệt Bác lúc này đang dùng ngón tay xoa xoa hai bên huyệt thái dương, hai bên tóc mai ông ta đã hoa râm, vẻ mặt tràn đầy phiền não.
— QUẢNG CÁO —
- Không cần nói nhiều nữa, học đường gia tộc vẫn luôn do lão phụ trách, ta hỏi lão, Cổ Nguyệt Phương Nguyên và Cổ Nguyệt Phương Chính ở đâu?
Gia lão học đường cả kinh trong lòng, thầm nghĩ tại sao việc này lại có liên quan đến Phương Nguyên và Phương Chính?
Nhưng ngoài miệng thì lão vẫn cung kính trả lời.
- Khoảng giờ này thì hẳn là cả hai đang tu hành trong túc xá.
Tộc trưởng thở dài một hơi.
- Hiện giờ Cổ huynh vô cùng hoài nghi việc đệ đệ huynh ấy là Cổ Kim Sinh mất tích có liên quan đến một trong hai đứa.

Ta lệnh cho lão lập tức đi mang hai đứa nó đến đây.
Gia lão học đường run sợ trong lòng.
- Dạ!
Lão cũng biết việc này nghiêm trọng nên vội vàng thi lễ rồi xoay người rời đi ngay.
- Cổ huynh, Phương Nguyên và Phương Chính sẽ được đưa đến ngay, huynh ngồi xuống đi.
Cổ Nguyệt Bác chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình rồi nói với Cổ Phú.
Cổ Phú gượng cười, ôm quyền với Cổ Nguyệt Bác.
- Xin cáo tội với Cổ nguyệt huynh trưởng! Lúc này Cỗ mỗ thật sự là lòng nóng như lửa đốt, ta đã mấy ngày không gặp được hiền đệ của mình, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Ta thật sự không ngồi yên được.
---
Phương Chính mở mắt, đem tâm thần từ không khiếu rút ra, đứng lên đi ra mở cửa.
- Gia lão đại nhân, có việc gì mà...
- Không cần nói nhiều, lặp tức đi theo ta.
Gia lão học đường nói, dẫn đầu đi ra.

Phương Chính làm mặt khó hiểu nhìn lão, sau đó ám nhìn về phía Phương Nguyên đang đứng gần đó, cười cười.
Phương Nguyên hạ mí mắt, nhìn thoáng qua Phương Chính, liền nhanh chóng đi theo phía sau gia lão học đường.
Đối với việc này, hai người đều đã đón được chín phần mười.

Thì phải là liên quan đến Cổ Kim Sinh.
Ban đầu đáng lí người bị gọi chỉ có một mình Phương Nguyên, nhưng bởi do cả hai cùng song song xuất hiện một lúc trong đổ thạch tràng, cho nên nhất thời bên phía Cổ Phú cũng không xác định chính xác được người cần tìm là ai.
Đương nhiên là không có ai ngờ, cả hai đều góp một tay vào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi