HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA



Trong một căn phòng trúc, Phương Nguyên mở mắt sau khi ngủ suốt một ngày.
Năm ngày trước, sau khi Phương Nguyên thuê phòng, sáng ngày tiếp theo liền đi ra ngoài mua vật dụng nhưng chăn nệm, bếp lò dùng trong mùa đông.

Sau đó hắn vờ hỏi chủ cho thuê về việc đào than đá dùng để đốt lò, liền rời khỏi sơn trại.
Hắn đi tới tìm Giang Hạc, tỏ ý muốn mượn nơi này của Giang Hạc, bế môn trùng kích nhị chuyển.

Bởi vì việc của gia đình Vương lão hán, Giang Hạc liền trở thành nửa minh hữu của hắn, nếu ở đây trùng kích nhị chuyển, xem ra rất an toàn, không lo bị làm phiền.
Ban đầu Phương Nguyên cảm thấy phía hang động trong khe đá so với ở đây an toàn hơn, nhưng lại không đến đó.

Thứ nhất, hắn lo đám người Giác Tam quyết tâm đi tìm hắn không bỏ, sẽ dẫn tới bại lộ hang động đó, bại lộ truyền thừa, như vậy, rất có khả năng bị giết người diệt khẩu.
Thứ hai, ngoài hắn ra, còn có Phương Chính biết chỗ đó.

Lỡ như đang lúc quan trọng, Phương Chính đột nhiên đi tới, chẳng phải sẽ làm quá ảnh hưởng đến trình trùng kích nhị chuyển của hắn sau? Bị ảnh hưởng, nhẹ thì trùng kích thất bại, nặng có thể khiến căn cơ bị hủy, không khiếu tổn thương khó chữa, thậm chí là vỡ không khiếu, chết người.
Cho nên, so với nơi đó, nơi này xem ra an toàn hơn nhiều.
Sau khi Giang Hạc nghe xong, mặc dù không xem trọng, nhưng vẫn đồng ý để Phương Nguyên ở đây đột phá.
Tiếp sau đó, Phương Nguyên tu hành liên tục bốn ngày bốn đem, vừa hấp thu nguyên thạch, vừa cọ rửa khiếu vách.

Cuối cùng ở buổi trưa hôm qua, hắn thành công đột phá nhị chuyển.
Nhưng bởi vì việc vừa hấp thu nguyên thạch vừa tu hành rất hao tốn tâm trí, lại thêm bốn ngày không ngủ không nghĩ.

Vừa thành công xong, Phương Nguyên cũng liền nằm xuống giường, nhanh chóng thiếp đi.
Cho đến hiện tại, hắn thế này mới thức dậy, đẩy cửa phòng đi ra.

Tiếng động này liền đưa tới sự chú ý của Giang Hạc ở bên ngoài.
Khi nhìn thấy Phương Nguyên với dáng vẻ tiều tụy, gã thở phào một hơi, nói.
- Cuối cùng cậu cũng đi ra, mấy ngày nữa mà cậu không ra thì ta thật phải phá cửa đi vào rồi.

Dẫu sao nếu cậu chết ở chỗ này của ta thì trách nhiệm của ta cũng rất lớn.
Phương Nguyên cười cười, không nói gì.
Phương Nguyên biết rõ Giang Hạc lo lắng về vấn đề gì.

Thì phải là bí mật chung về gia đình Vương lão hán.

Mặc dù nói đây là bí mật chỉ có hai người biết, nhưng Phương Nguyên rõ ràng Giang Hạc sẽ không giết người diệt khẩu.
Phiền phức và nguy hiểm khi giết một cổ sư thật sự quá lớn, lợi ích không đáng, cho nên không cấu thành động cơ hành hung của Giang Hạc được.

Trái lại vì phải bảo vệ bí mật, Giang Hạc sẽ càng lo lắng an nguy của Phương Nguyên hơn.

Một khi Phương Nguyên tử vong, Hình đường gia tộc sẽ điều tra xuống, không chừng bí mật về cả nhà Vương lão hán cũng sẽ bị khám phá ra.
Nhìn thấy Phương Nguyên bình yên đi ra, Giang Hạc thật sự là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà rất nhanh, gã nhận ra khí tức trên người Phương Nguyên, sắc không khỏi hơi biến đổi.
- Không ngờ cậu thật sự thành công, một lần mà đã đột phá đến nhị chuyển!
Gã đương nhiên thật sự bắt ngờ.

Ban đầu lúc Phương Nguyên nói vừa hấp thu nguyên thạch, vừa dùng chân nguyên cọ rửa khiếu vách, gã còn cho rằng tỉ lệ thành công của Phương Nguyên gần như bằng không.
Bởi vừa hấp thu chân nguyên thiên nhiên trong nguyên thạch vừa trùng kích nhị chuyển, phương thức phân tâm làm hai việc cùng lúc này cực kỳ hao tổn tinh lực.

Thông thường mà nói, cổ sư nhất định phải có ý chí cực mạnh, kiên trì, và phải có kinh nghiệm tu hành ít nhất là vài năm mới được.
Những kinh nghiệm tu hành này có thể làm cho cổ sư xem việc hấp thu chân nguyên trong nguyên thạch là một loại bản năng.

Đồng thời, cổ sư còn có thể thao túng sóng triều của nguyên hải, áp chế lực trùng kích ở một mức độ nhất định, hơn nữa mức độ này còn phải vừa đủ nhất, vừa chống lại vách khiếu tự khôi phục vừa hạn chế tiêu hao không được quá nhanh, lại phối hợp với việc khôi phục chân nguyên, tiến hành bổ sung kịp thời.
Phương Nguyên cười cười như thể không để ý.
- May mắn mà thôi.

Ta dự định hôm nay sẽ trở về sơn trại, nhưng mà trước đó có thể ăn một bữa cơm thì thật tốt quá.
- Ha ha ha, Phương Nguyên lão đệ, nếu cậu đã đến chỗ này của ta rồi thì tất nhiên là bao ăn bao uống.
Giang Hạc vỗ ngực một cái, thái độ lại càng hòa nhã.
Tuy rằng gã cũng coi trọng tiền đồ của Phương Nguyên nhưng hôm nay Phương Nguyên đã tấn thăng nhị chuyển thành công, đó giống như là đã xông qua một cửa ải khó khăn và có tư cách ngang vai phải vế với gã.
— QUẢNG CÁO —
Sau một bữa tiệc thịnh soạn, Giang Hạc tự mình đưa Phương Nguyên đến cửa thôn.
- Phương Nguyên lão đệ, chuyến này cậu cẩn thận.

Gần đây bên lang sào có hơi náo động, làm cho dã thú qua lại xung quanh sơn trại nhiều hơn.

Ồ, tuyết lại rơi rồi.
Giang Hạc ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
- Nghe theo lời ta, cậu đừng đi vội, cứ ở lại một đêm thì thế nào?
Từ khi Phương Nguyên tấn thăng đến nhị chuyển, gã lại càng nhiệt tình hơn.
Phương Nguyên lại khăng khăng phải đi, từ biệt Giang Hạc.
Mà lúc này, ở dưới chân núi.
Phương Chính phóng ra một mảnh nguyệt nhận, đem con dã lộc cuối cùng chém chết.

Đây đã là đàn dã lộc thứ tư tiểu tổ của hắn diệt trừ.

Mà ngoài dã lộc ra, bọn hắn còn giết không ít lợn rừng, hổ, các loại khác.
- Đi thôi!

Thanh Thư lên tiếng sau khi thu thập sơ qua, cả tiểu tổ liền tiếp tục di chuyển.
Đội hình đi một đoạn ngắn, chuyển hướng phía bên phải đi nhanh, lần nữa tiếp cận con mồi khác.
Đây là ba con lợn rừng.

Lợn rừng thường đi lẽ, rất ít khi kết bầy mà đi, nhưng lần này chúng lại cùng lúc xuất hiện ba con ở cùng một chỗ.
- Nguyệt nghê thường!
Phương Chính kêu khẽ, xung quanh hắn liền xuất hiện một lớp sương màu xanh.

Lớp sương nhanh chóng hội tụ thành một dải lụa màu xanh bồng bềnh.

Không dừng lại ở đó, phần sương màu xanh còn lại nhanh chóng tản ra, bay lại chỗ bốn người còn lại, sau đó hình thành nên dải lụa màu xanh quấn quanh ngang eo họ.
Đây chính là công dụng phòng ngự tập thể của nguyệt nghê thường.

Có nó hỗ trợ, bốn người kia có thể bớt đi một chút tâm trí đi lo lắng mặt phòng ngự này.

Đối với việc chiến đấu, có thể tập trung nhiều hơn cho việc tấn công.
- Thanh đằng cổ!
Thanh Thư bên cạnh cũng kêu lên, trong hai lòng bàn tay hắn lập tức xuất hiện hai cái cây nhỏ xanh biếc, cây nhỏ nhanh chóng dài ra thành dây leo, trong chớp mắt đem hai con lợn rừng chối chặt lại.
Còn lại một con lợn rừng, lúc này hướng về phía năm người lao tới.

Nhưng trong phút chốc, nó bị nguyệt nhận của ba người còn lại trong tiểu tổ chém chết.
Trong lúc này, Thanh Thư hắt tóc, từ trong tóc hắn bay ra một đám lá thông dày đặc như cơn mưa, đem một con lợn rừng đâm đến chi chít.
Phương Chính bên này lại hỗ trợ ba người kia, đánh chết con còn lại.
Cổ Nguyệt Tịnh Không lúc này nhanh tay đem răng nanh của bọn chúng lấy xuống, đưa vào cổ trùng chuyên cắc giữ.

Đó xem như là một minh chứng giao nộp lên trên lúc bàn giao nhiệm vụ.
Đợi gã làm xong, năm người lại tiếp tục di chuyển đi tìm con mồi khác.
---
- Đi mau, đừng rớt lại ở sau!
- Các tộc nhân ở tiền phương đang chiến đấu đẫm máu, đợi chúng ta chi viện!
- Tất cả theo sát phía sau, tác chiến ban đêm rất dễ mất phương hướng, nhất là người mới cần phải đặc biệt lưu ý!
— QUẢNG CÁO —
...
Trên đường quay trở về sơn trại thỉnh thoảng lại có tiểu tổ năm người chạy lướt qua bên cạnh Phương Nguyên.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Chỉ trong lộ trình ngắn ngủi chưa đến năm trăm mét mà Phương Nguyên đã gặp được mười ba nhóm người.

Hắn không khỏi phải suy nghĩ, nhưng mà ký ức suốt năm trăm năm thật là quá dài dòng, quá phức tạp.

Lại nói, từ lúc Phương Nguyên sống lại đến nay, hắn chưa bao giờ ngừng cố gắng nhớ lại.
Thế nhưng, có rất nhiều ký ức đã trở nên mơ hồ vô cùng, nếu hắn cố nhớ thì cũng chỉ như bị lạc trong sương mù, càng cố càng tổn thất.

Chỉ có một vài ký ức sâu sắc, mới có thể giống như một hạt châu, nối liền thành một cái vòng, xuyên suốt cuộc đời năm trăm năm kiếp trước của Phương Nguyên
Hiển nhiên là chuyện đang xảy ra trước mắt cũng không ở trong chiếc vòng hạt ký ức này.
Cuộc sống trong Cổ Nguyệt sơn trại chỉ là giai đoạn đầu, thực sự là đã quá lâu rồi, hơn nữa...
- Hay là kiếp trước hoàn toàn không hề xảy ra việc này, vì ta thay đổi nên mới sinh ra biến hóa, nói không chừng là vậy.
Cứ vừa đi vừa nghĩ, không biết từ lúc nào, Phương Nguyên đã đi đến cổng phía bắc của sơn trại.
Vừa đúng lúc này, lại có một tiểu tổ đang sắp xuất phát.
- Hử?
Nhìn thấy Phương Nguyên đi một mình, một người trong tiểu tổ bỗng nhiên dừng lại.
- Phương Nguyên, sao ngươi còn ở đây?
- Làm sao?
Phương Nguyên đưa mắt nhìn lại, người nói chuyện không ai khác chính là một trong những bạn học của hắn, Cổ Nguyệt Xích Thành.
Xích Thành lập tức nhíu mày:
- Ái chà, ngươi còn không biết sao? Vùng phụ cận của những thôn làng đã hình thành một thú triều loại nhỏ.

Nếu cứ mặc kệ thì sẽ dần dần tạo thành thú triều cỡ lớn.

Đến lúc đó những thôn trang nơi chân núi sẽ bị phá hủy hết.

Sơn trại chúng ta mà không có những tiện nô phàm nhân này thì đôi khi cũng sẽ rất bất tiện.
- À, thì ra là như vậy?
Ánh mắt Phương Nguyên lóe lên.
Có được nhắc nhở như vậy, hắn cũng đã nhớ ra, dường như trong trí nhớ cũng có việc này.
Tại thế giới này, loài người sinh tồn gian nan, gần như cứ cách mỗi mấy năm thì sẽ xảy ra thú triều.

Loài người cần tài nguyên, cần không gian sinh sống, dã thú, côn trùng cũng cần vậy!
Có lẽ giải thích thú triều là chiến tranh giữa dã thú và loài người thì sẽ dễ hiểu hơn.
Như ở Thanh Mao sơn mà nói, cách mỗi ba năm đều sẽ có một lang triều cỡ lớn tấn công các đại sơn trại.
- Tính theo thời gian, lúc lang triều thật sự bộc phát hẳn là qua năm sau.

Còn nguồn gốc của thú triều loại nhỏ này cũng không ngoài những lý do trên.

Đàn sói không ngừng phát triển, không ngừng chèn ép không gian sinh sống của các bầy thú khác ở xung quanh.

Ngày này qua ngày khác, sau khi đến một cực hạn nào đó thì sẽ làm cho đàn thú phải chuyển chỗ.

Mà những đàn thú chuyển chỗ này tất sẽ ảnh hưởng đến những đàn thú khác.
- Dưới tác động lẫn nhau này sẽ xảy ra xác suất ảnh hưởng lan rộng, làm cho tất cả các đàn thú cùng lúc chuyển chỗ, từ đó hình thành thú triều.

Nếu như khống chế chuyện này chậm trễ, thú triều càng ngày càng lớn, tuy rằng tạm thời không gây nguy hiểm đến tồn tại của cả Cổ Nguyệt sơn trại nhưng nếu cứ mặc kệ, sơn trại sẽ gặp suy yếu.

— QUẢNG CÁO —
- Đợi một chút! Nếu nói như vậy...
Đôi mắt Phương Nguyên rồi đột nhiên bừng sáng nhưng hắn đã kịp thời rũ mi mắt xuống, che giấu thay đổi trong ánh mắt.
Thấy Phương Nguyên không nói gì, Xích Thành lại nói tiếp:
- Hiện giờ nội vụ đường và ngoại sự đường đều đã truyền lệnh động viên xuống, ban bố nhiệm vụ khẩn cấp.

Phương Nguyên, ngươi đừng có mà muốn lười biếng, tiểu tổ của ngươi cũng đã xuất phát từ sớm, ngươi cũng phải đi.

Chỉ là...
Nói đến đây, Xích Thành cố ý kéo dài giọng nói:
- Trong thú triều nguy cơ khắp nơi, các loại dã thú thường xuyên qua lại, nhất là tác chiến ban đêm lại càng nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều.

Một cổ sư nhất chuyển nho nhỏ như người cũng không phải là nhị chuyển giống như ta, ngươi càng phải cẩn thận rồi.

Ha ha ha!
Lúc nói những lời này, hắn cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực, vuốt ve đai lưng của mình một chút, vẻ mặt dương dương đắc ý.
Đai lưng của hắn đã không còn là màu xanh nhất chuyển mà là màu đỏ đại diện cho cổ sư nhị chuyển.

Đồng thời, miếng thép được khảm ngay phía trước đai lưng cũng có khắc chữ "Nhị".
Trước đây không lâu, dưới sự trợ giúp của gia gia Xích Luyện, Cổ Nguyệt Xích Thành cũng đã tấn thăng nhị chuyển thành công.
- Ta cũng chỉ mới nghe được tin này, nhưng mà nếu như thế...
Phương Nguyên bỗng nhiên mỉm cười.
- Vậy thì ta đi cùng các ngươi vậy.

Đến tiền tuyến rồi ta sẽ rời khỏi đội ngũ, trở về tiểu tổ của ta.
- Cái gì? Ai mà muốn mang theo ngươi chứ!
Xích Thành khoanh tay, khinh thường bĩa môi.
Phương Nguyên nói với giọng điệu lo lắng:
- Gia tộc quy định: cổ sư lạc đội hợp lại với tiểu tổ gần đó, tiếp tục nghĩa vụ chiến đấu.

Xích Thành, ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết sao?
- Ngươi!
Xích Thành trừng mắt, muốn nổi điên.
- Đúng là có như thế.
Xích Sơn vẫn luôn im lặng mở miệng nói.
Dáng người gã cao gần hai mét, lưng hùm vai gấu, ở trần thân trên, cơ bắp cuồn cuộn, cứng như sắt.

Làn da toàn thân màu đỏ lửa cứ như đang tỏa ra nhiệt.
Không cần nghi ngờ, gã là người đứng đầu của tiểu tổ này.
Thấy gã mở miệng, Xích Thành tuy có thân phận người thừa kế của Xích gia nhưng cũng không thể không ngậm miệng lại.
Xích Sơn với gương mặt không chút biểu cảm mà nhìn vào Phương Nguyên, tiếp tục nói:
- Chúng ta đi, ngươi đuổi theo!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi