HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

“Thần thật vui vì hoàng tử đã dành thời gian quý báu của mình đến gặp thần.” 

Vũ Lương Nhi thanh tao nhấp trà, đôi mắt cong hình bán nguyệt lấp lánh rạng rỡ. Tuy nhiên, đối phương vẫn một thân tuấn dật, vững vàng như đá tảng, chẳng mảy may để ý tới nàng.

“Tiểu thư không cần ngại, ta chỉ muốn ra đây làm rõ một điều.” Âm thanh lạnh băng, không có chút hơi ấm.

“Vậy sao? Nếu thần đoán không nhầm, hoàng tử muốn từ chối thần sao? Thần là người được Hoàng hậu nương nương dày công gửi gắm và đặt kỳ vọng, hoàng tử không thể suy nghĩ lại? Thần đường đường là nhi tử của tể tướng triều đình, cầm kỳ thi họa không thua kém bất cứ thiên kim đài các nào, sau này còn có thể cho người một đứa con trai nối dõi, làm vẻ vang cả dòng tộc.”

“Tiểu thư không cần nhọc công tự quảng bá bản thân, ta chính là không đồng ý.” Hy Chấn nhìn nàng bằng đôi mắt sắc lẹm, lạnh đến thấu xương. “Ngươi hẳn biết chuyện gì đã xảy đến với những người trước rồi. Ở cạnh ta chỉ có kết cục xấu mà thôi, tốt nhất nên từ bỏ ý định đi.”

Bị từ chối thẳng thừng như thế, đối với Vũ Lương Nhi là một điều không thể chấp nhận được. Tuy nhiên, nàng đã được cảnh báo trước về thái độ lạnh nhạt của tên hoàng tử này từ Hoàng hậu trước rồi, nên sự khó chịu đã được che đậy hoàn hảo bằng lớp mặt nạ nền nã đúng chuẩn.

“Đùa giỡn thế đủ rồi, ta không muốn một con ruồi như ngươi vo ve trong cung nữa.”

“Ơ?”

Vũ Lương Nhi giật mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà nhìn Hy Chấn.

“Ngươi… Không phải là tiểu thư Vũ Lương Nhi chân chính, đúng chứ?”

Vũ Lương Nhi mặt thoáng tái đi, ngón tay cầm tách trà vô thức nắm chặt lại.

“Hoàng tử… Nói gì thần không hiểu…”

“Mọi thứ liên quan đến người của ta, ta đều nắm chắc. Ngươi nghĩ lúc đó ta không có mặt sao?” Hy Chấn bình tĩnh nhấp một ngụm trà. “Một tiểu thư được dạy dỗ nghiêm ngặt như ngươi, dù có là một tên nô tài cũng không tùy tiện sờ má như vậy, cũng không trắng trợn dụ dỗ như thế. Thậm chí, vào lúc đó ngươi để lộ giọng nói rất lạ, không giống chất giọng tiêu chuẩn thường ngày của ngươi. Một tiểu thư luôn để ý lễ tiết và hình tượng sao có thể thất thố như thế?”

“Hoàng tử, xin người đừng suy đoán lung tung, thần chỉ là có chút yêu thích ngoại hình của tên nô tài đó một chút, thần không dám-“

Vũ Lương Nhi chưa kịp dứt lời thì một con dao găm ghim thẳng xuống trước mặt nàng, lưỡi dao bén nhọn đâm xuyên bàn gỗ rắn chắc khiến nàng không khỏi đánh rơi tách trà, tiếng vỡ toang của sứ cũng không đủ để đánh thức nàng khỏi nỗi sợ hãi đang bao bọc lấy tim.

“Vì ngươi dám động vào hắn, ta càng có lý do để khinh miệt ngươi. Cái mặt nạ ngươi giữ cũng khá phết đấy, nhưng tốt nhất ngươi nên cẩn thận, đừng để ta phát hiện là kẻ nào đứng sau giật dây cho ngươi. Ta nhất định sẽ không để ngươi sống sót, quân mạo danh bẩn thỉu.”

Để lại những lời vàng ngọc xong, Hy Chấn xách lưỡi dao bỏ đi, để lại một bóng lưng cao ngạo mà tiêu sái trước sự ngỡ ngàng của Vũ Lương Nhi. Nàng vẫn còn chưa hoàn hồn trước sự nhạy bén của Hy Chấn, lúc mọi thông tin đều được tiếp thu thì nàng rùng mình, mồ hôi chảy ròng trong cơn sợ hãi tột đỉnh.

Không thể nào! Sao y có thể biết được!?

Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!

Rốt cuộc tên hoàng tử đó là quái vật thật sao???

Vũ Lương Nhi đột nhiên cảm thấy sinh mạng mình đang treo trên chân tơ, lời đe dọa của Hy Chấn không phải là lời nói suông, y đã nói nhất định sẽ làm được. Ai cũng biết Hy Chấn là một thiên tài có một không hai của Đại Việt, là nam nhân xuất chúng với vẻ ngoài lạnh lùng quyến rũ khó cưỡng nhưng cũng không kém phần thị huyết, y nhất định sẽ không ngần ngại khi giết người.

Vũ Lương Nhi nghiến chặt răng, thầm nghĩ mọi chuyện hỏng bét rồi.

Không, không thể được! Chủ tử đã giao nhiệm vụ cho nàng, cha nàng cũng đặt kỳ vọng vào nàng, nàng không thể chùn bước vào lúc này.

“Hy Chấn, cứ chờ đó, ngươi sẽ không còn có thể kiêu ngạo nữa đâu!”

———————————————————-

Hy Dương chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy đầu óc vẫn còn ong ong. Hắn thấy hai tay mình bị trói nghiến lên đầu giường, xung quanh là không gian kín chỉ có hai khung cửa sổ nhỏ phủ đầy rêu và cánh cửa gỗ đóng chặt rất chắc chắn. Chiếc giường hắn đang nằm êm đến nỗi hắn có thể lăn ra ngủ tiếp không bằng. 

Không khó để hắn đoán ra đây là căn phòng bí mật mà hắn đã rỉ tai Hy Chấn nên xây vào nhiều năm trước, nằm sâu trong khu rừng mà ngày bé y luôn đến chơi. Khu rừng này khá lớn nhưng ngoài chim chóc và động vật nhỏ hoang dã ra thì chẳng có gì thú vị, chỉ có đám cây um tùm giăng lối. Bình thường chả ai rảnh mà đi vào đây, sau khi Hy Chấn chính thức có thân phận nó tự nhiên trở thành khu rừng độc quyền của y, đến cả hoàng thượng cũng không cho vào, đủ để thấy phân lượng của y nặng đến nhường nào. Mọi người đều nghĩ rằng cánh rừng đó vốn là chốn vui chơi quen thuộc của hoàng tử thời tấm bé, y quý nó như báu vật thế cũng là điều dễ hiểu, mà nếu dám ngỏ ý muốn đi vào thì phải nhận lấy ánh nhìn đầy sát khí của y nên ai ai cũng không dám bén mảng.

Thiên tài thì cũng có một số điều kỳ quặc, nên họ cũng không dám hé răng nửa lời. Kẻ nào dám bỏ qua sự cảnh cáo, như hoàng tử Hồ Hàn Kiếm máu nóng chẳng hạn, sẽ chẳng nhận được kết cục tốt đẹp gì. Họ không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hoàng thái tử ở trong phòng một tuần chẳng dám ló mặt, hỏi đến cũng không trả lời, hẳn là gặp phải chuyện kinh khủng lắm.

Thế nhưng, mọi người cũng thắc mắc vì sao Hy Dương lại rỉ tai Hy Chấn làm một căn nhà nhỏ giữa rừng?

Hy Dương là ai? Hắn là một con cáo già, là con hồ ly tinh thứ thiệt.

Hắn “dụ dỗ” y rằng xây nhà sẽ tạo không gian hai người riêng tư, không ai quấy rầy, là căn cứ bí mật chỉ cả hai mới biết.

Và tất nhiên, tạo điều kiện thuận lợi nếu như y hắc hóa muốn giam cầm play thì đã có sẵn đạo cụ hết rồi, chỉ cần đem hắn trói lại mang đến thì có hét cũng không ai thèm đến.

Hy Dương tự cảm thán, hắn quả nhiên là một người yêu đủ chức trách.

“Ký chủ cũng thật đáng sợ đi.” Tiểu Đinh Đang á khẩu, cũng không biết làm gì hơn ngoài việc ca ngợi cái đầu đen thui của ký chủ nhà mình.

“Ta đây là biết nhìn xa trông rộng, là một bạn đời chu toàn. Thử hỏi Askar kiếm được ai tử tế hơn ta không? Tính phúc của chủ nhân ngươi đều được ta đảm bảo, ngươi phải vui mừng ấy chứ.” 

Bị trói mà Hy Dương vẫn không mất đi dáng vẻ lưu manh thiếu đánh, Tiểu Đinh Đang thực sự không nhìn nổi.

“Được rồi, sắp tới chỗ này sẽ nóng lên nhiều đó, bé ngoan tốt nhất nên tắt nguồn đi nhé.”

Tiểu Đinh Đang leng keng một hồi, nếu nó là con người Hy Dương chắc chắn nó đang nổi da gà. Mà không cần Hy Dương nói thì nó cũng tự biết điều mà tránh xa, miễn ở lại đây bị đau mắt hột nữa. Ngoài cái màn cấm-trẻ-vị-thành-niên nóng bỏng kia, nhìn ký chủ nhập vai diễn cảnh tượng ngược thân ngược tâm với chủ nhân là nó chịu không nổi nữa, tốt nhất là biến đi cho rồi.

Đúng như dự đoán, chẳng lâu sau khi Tiểu Đinh Đang bỏ đi, Hy Chấn với khuôn mặt hầm hầm khói lửa đập cửa tiến vào. Thân hình to lớn của y choán hết gần như mọi tia sáng chiếu vào trong căn nhà nhỏ, chân bước chậm rãi về phía báu vật đang bị trói nghiến trên giường của mình. Khi nhìn thấy người nằm trên giường, ánh mắt u ám của Hy Chấn dịu dần đi, trái tim giận dữ chỉ vì hình bóng người nọ mà bình yên trở lại.

Hy Dương, vĩnh viễn là chốn bình yên để y trở về.

Tuy nhiên, y đã không thể giữ bình tĩnh, y không biết việc làm của mình có là sai hay không, vào lúc đó y chỉ có thể nghĩ ra cách này để giữ thần của y ở lại. 

Hy Dương muốn trở về, vậy còn đâu chốn yên bình cho y, hắn có nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi hắn rời bỏ không? Nếu đã trở thành người quan trọng nhất của y rồi, sao hắn có thể cứ vô tâm như thế mà muốn bỏ đi?

“Dương ca.”

Giọng nói ôn nhu như muốn tan chảy cả thế giới, lộ ra cũng chỉ vì một người.

“Đừng gọi ta Dương ca, mau dừng cái trò trẻ con này lại!” 

Hy Dương quyết tâm làm mặt lạnh với Hy Chấn, quyết không cho y cái nhìn tốt. Hy Chấn thấy vậy vô cùng buồn rầu, cả cuộc đời đều được Hy Dương cưng chiều đến hư, việc hắn lạnh nhạt với mình thế này dễ khiến y mất kiểm soát, nhưng y vẫn cố gắng kiềm chế sự bạo ngược trong lòng.

“Nếu Dương ca không có ý định muốn rời khỏi ta, ta đã không làm như vậy.” Hy Chấn ủ rũ nói, tay sờ lên gò má trơn mịn của đối phương nhưng nhanh chóng đã bị từ chối.

“Ta đã nói từ trước, trở về là chuyện không sớm thì muộn.” Hy Dương gầm lên. “Đây là những gì ta nhận được sau khi chăm sóc ngươi sao?”

“KHÔNG!”

Hy Chấn nằm đè lên người Hy Dương, đôi tay gọng kìm thô bạo đè nghiến Hy Dương xuống giường, cả thân hình to lớn bao bọc hoàn toàn Hy Dương dường như không còn chừa cho hắn một con đường trốn thoát. Con ngươi của Hy Chấn long sòng sọc, cả cơ thể cường tráng cương lên như một con quái thú đang giận dữ.

Ai nhìn cũng sẽ thấy sợ hãi, nhưng Hy Dương lại không.

Vì lúc này, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi xuống gương mặt hắn.

“Tại sao? Tại sao cơ chứ? Tại sao ai ai cũng muốn rời bỏ ta?”

Hy Chấn, một nam nhân thị huyết và lạnh lùng, lại đang rơi lệ.

“Ta chỉ có Dương ca là người quan trọng nhất, là chốn về duy nhất của ta, là người ta trao trọn con tim cho. Một trái tim và mất đi chốn đỗ sẽ thành gì chứ, chỉ còn là cái xác cằn cỗi. Dương ca, ngươi có từng nghĩ ngươi đi rồi ta sẽ thế nào không? Hay ngươi nghĩ ta sẽ sớm quên đi ngươi mà cưới vợ sinh con, sống như vậy đến già?” Hy Chấn cao giọng chất vấn. “Nói cho ngươi biết, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra! Đời này ta chỉ muốn Dương ca, mãi mãi chỉ có ngươi, nên xin đừng ruồng rẫy ta được không? Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ phát điên lên mất, sẽ giữ ngươi ở đây vĩnh viễn, không ai kể cả thánh thần có thể cướp ngươi khỏi ta!”

“Ngươi đã nói… Nếu phát sinh quan hệ thể xác với phàm nhân, ngươi sẽ không thể trở về, đúng chứ? Hay ta nên làm vậy, trói buộc ngươi ở bên cạnh ta, cho ngươi không còn đường trốn chạy nữa?”

Hy Chấn vừa khóc vừa cười điên dại, hai cánh tay bấu chặt vai Hy Dương như muốn bóp gãy xương của hắn. Hy Dương dù đã chuẩn bị tinh thần chịu đau vì y hắc hóa nhưng thế này vẫn khiến hắn không khỏi sợ hãi, nhưng cũng thương xót và phấn khích và mong chờ.

Nói chung, cảm xúc bây giờ của Hy Dương như một nồi lẩu thập cẩm.

Môi Hy Dương mấp máy, không biết nên làm gì bây giờ. Tầm này có thể là hoàn thành nhiệm vụ hắc hóa rồi, nhìn con ngươi bịt bùng bão tố thế kia của y là đủ hiểu. Thế nhưng, hắn đang phân vân không biết mình nên tiếp tục giả đò chống cự hay là trực tiếp cảm động, nguyện ý trao thân cho y luôn nhỉ?

“Hy Chấn, ta…”

“Ta không muốn nghe bất kì lời từ chối nào từ ngươi nữa! Ngươi không thể rời bỏ ta!”

Chưa để Hy Dương kịp nói hết câu, Hy Chấn liền vồ lấy đôi môi mọng nước mà mình đã ao ước bấy lâu, theo bản năng mà ngấu nghiến hôn. Hai cánh tay rắn chắc rời khỏi lưng mà vòng qua eo của Hy Dương, nâng nửa thân dưới của hắn ép sát vào mình. 

Y đem hết mọi thứ tà dâm mình học được từ đám nữ nhân tranh sủng trong hậu cung cộng với cuốn sách cấm kia để đem dục vọng của mình thành hình.

Hy Dương vô lực chống cự trước sự hung hãn của Hy Chấn, đầu lưỡi của hắn không biết tự lúc nào đã bị đối phương bắt lấy, bị mạnh mẽ cuốn đi cùng với tiếng mút mát đầy tham lam. Hy Dương vặn vẹo cơ thể cho có lệ rồi để cho Hy Chấn muốn mạt sát thế nào thì làm, dù gì người hưởng thụ cũng là hắn.

Cơ mà, mả cha nhà ngươi, làm gì mà chặn miệng ông? Ông đây còn định nói lời cảm động rồi trao thân luôn mà, cần gì phải hóa cuồng thú mà nhào vào người ta là thế nào?

Tuy nhiên, hưởng thụ không quên nhiệm vụ, chửi thì chửi nhưng thực chất vẫn là mắng yêu, Hy Dương cố tình thoát ra những lời cầu xin cùng tiếng rên rỉ dưới nụ hôn cuồng dã của Hy Chấn.

“Ưm… Khoan… Hy Chấn… Ưm…”

Đầu lưỡi giao nhau kịch liệt đến nỗi nước miếng tuôn ra từ khóe miệng, cơ thể trai tân ở thế giới này của Hy Dương không chút tiền đồ mà cứng lên rất nhanh, vô thức mà hướng về phía Hy Chấn mà khao khát. Đến lúc đôi bên chạm nhau mới thấy, “cậu em” của Hy Chấn tự lúc nào đã cứng như sắt mất rồi.

“Dương ca… Dương ca…” 

Hy Chấn vừa tụng tên của hắn mổ chóc chóc miệng hắn liên tục, không hề cho hắn thời gian nghỉ ngơi, chẳng khác nào một kẻ đói lâu ngày tìm thấy đồ ăn thượng hạng. Hy Dương tay bị trói không thể làm gì nhiều, chỉ có thể cảm nhận đối phương xé toang xiêm y của hắn ra, chỉ để lại một chiếc khố trắng che lại chỗ hậu yếu nhất. 

“Đừng… Đừng nhìn…”

Hy Chấn như say mê mà nhìn tấm thân trần trụi của người mình thương, thon thả nhưng vẫn không mất đi sự cứng cáp của đàn ông, da trắng không tì vết được bảo dưỡng rất tốt. Thế nhưng Hy Dương lại muốn giấu mặt mình đi vì xấu hổ, cả người ửng tầng hồng nhạt, trông đáng yêu vô cùng khiến Hy Chấn không khỏi nuốt nước miếng. Y cũng cởi bộ xiêm y của mình, để lộ khối thân thể với cơ bụng sáu múi rắn chắc và cường tráng, nước da rám nắng mạnh mẽ tỏa ra khí tức đàn ông mạnh mẽ. 

Hy Dương lúc này còn xấu hổ bây giờ đã đổi sang nhìn chằm chằm vào cơ thể hoàn mỹ kia, tiết tháo tự nhiên rơi rụng đầy đất.

Y quả nhiên không bao giờ bạc đãi hắn về khoản ngoại hình.

“Thích thứ ngươi đang nhìn chứ?”

Hy Chấn để ý ánh nhìn của Hy Dương, trong tim trồi lên cảm giác tự hào và vui mừng, nếu Dương ca không bài xích thì y vẫn còn rất nhiều cơ hội.

“Cùng là đàn ông với nhau, thích cái gì chứ?”

Hy Dương mắng lại nhưng vẫn yếu hơn sự chống cự ban đầu, lúc này vào tai Hy Chấn lại như người tình nhỏ đang giận dỗi. Sự sủng nịch càng khiến đôi mắt y tỏa sáng hơn, một nụ hôn âu yếm được đặt lên trán của Hy Dương.

“Kỳ thực ngươi không bài xích ta, không chán ghét ta đúng chứ? Ngươi chỉ là chưa quen với việc này thôi. Ta sẽ cố gắng, Dương ca, ngươi sẽ nhìn ta như một người đàn ông.”

“Ta… Ta…”

Hy Dương dùng hai khuỷu tay che lại khuôn mặt đỏ lựng, như để chứng minh Hy Chấn hoàn toàn chính xác. Không ngờ tới kết quả này, tim Hy Chấn chấn động như muốn rớt ra ngoài, lửa dục sâu bên trong cơ thể bùng nổ lan ra khắp toàn thân.

Dương ca của y… Thật sao?

“Thật sự hai chúng ta có thể lưỡng tình lương duyệt sao?” Nhìn Dương ca xấu hổ không muốn hé răng nửa lời, Hy Chấn vừa gỡ tay hắn ra vừa cưng chiều dỗ dành. “Dương ca, Dương ca, ngươi phải chăng cũng không muốn về? Ngươi chỉ muốn khích ta để có lí do ở lại? Hay là ngươi cũng thích ta, muốn trở về để bác bỏ tình cảm phàm nhân này?”

“Dù là gì đi chăng nữa, Dương ca có thể yêu ta thương ta, thật hạnh phúc.” Hy Chấn cười, một con người lạnh lùng lúc cười còn có thể tỏa sáng đến vậy. “Thật hư, Dương ca, nhưng ta cũng không phàn nàn đâu. Nỗi khao khát bấy lâu nay của ta, cuối cùng cũng biến thành hiện thực rồi.”

Hai người nhìn nhau, không nói một lời, nhưng ánh mắt đôi bên đã nói lên tất cả.

Cuối cùng, cả hai sáp lại với một nụ hôn.

Hy Chấn dường như còn chưa tin đây là sự thật, lúc hôn còn mang theo chút cẩn trọng. Thế nhưng, ngay khi cảm thấy mình được đáp lại, dù chỉ là một động tác nhỏ, vẫn đủ khiến Hy Chấn đánh mất lý trí. Hy Chấn chuyển những nụ hôn cuồng nhiệt xuống cần cổ thanh mảnh, rồi đi xuống lồng ngực nhỏ gọn với núm ti hồng hồng xinh xinh.

“Dương ca cứ thư giãn, còn lại cứ để ta lo.”

Hy Dương nghe vậy, lại nhìn gương mặt thấm đượm tình dục của Hy Chấn mà tim đập bang bang như trống bỏi, màu hồng của cơ thể lại đậm thêm một tầng. Dù có bao nhiêu lần đi nữa thì Hy Dương gặp sự gợi tình trắng trợn này vẫn không khỏi thấy bối rối.

Dùng gương mặt đẹp trai và giọng nói quyến rũ đó mà nói vậy, quả thực rất phạm quy mà!

“Ừ… Ừ…”

Hy Chấn hôn khắp ngực của Hy Dương, dừng lại ở đầu ti mẫn cảm liền ác ý thổi một cái, đầu ti hồng hồng ấy run rẩy một hồi đã có dấu hiệu cứng lên. Hy Chấn muốn chọc thêm nhưng thấy người mình thương đủ xấu hổ rồi, liền trực tiếp hành động luôn. Y dùng răng day day hạt đậu hồng nhỏ ấy, đợi nó cứng lên liền vươn lưỡi liếm lộng, mút cho nó đến đỏ tấy.

“Ưm… A… Hy Chấn…”

Hy Dương cong mình rên rỉ, cái thân thể xử nam này chịu có tí kích thích đã bắt đầu khát tình như vậy rồi. Thế nhưng Hy Chấn cũng đâu thua kém, thanh niên gần 18 vẫn đang độ sung mãn tính dục nãy giờ cứng đến phát trướng rồi, khó chịu đến độ nổ tung. Vì thế, thanh niên trở nên gấp gáp hơn, lấy tinh dầu bôi trơn thượng hạng đã chuẩn bị sẵn đổ trên ngón tay, tay còn lại vừa thoát y chiếc khố y liền vội tìm đến kẽ mông của Hy Dương, ngón tay dò xét đưa vào.

“A… A…”

Vách thịt non mềm lần đầu tiếp nhận dị vật vẫn còn rất chật hẹp, vừa mới đưa vào Hy Chấn liền thấy ngón tay mình được bao bọc bởi một nơi ấm nóng, chặt chẽ và mềm mại. Mới đưa ngón tay vào mà đã thấy thích vậy rồi, lát nữa y chân chính vào trong hắn không biết sẽ tiêu hồn đến nhường nào.

Nghĩ đến đó, máu nóng trong người Hy Chấn tăng mạnh.

“Dương ca, thả lỏng đi, ta sẽ nới lỏng ngươi ra, tí nữa sẽ vào dễ dàng hơn.”

Hy Chấn ôm Hy Dương vào lòng an ủi, đối phương cũng biết đùi cuộn người lọt thỏm trong lòng y khiến y thấy ấm áp không thể tả, vì thế động tác càng nhẹ nhàng tình cảm. Dần dần, y đưa thêm ngón thứ hai rồi ngón thứ ba vào, ba ngón tay ấy thay phiên nhau đảo lộng và nới rộng hậu huyệt xử nam của Hy Dương khiến hắn không khỏi phát ra những tiếng nức nở.

“Dương ca, ta chuẩn bị vào đây.”

Nói rồi, Hy Chấn cởi bỏ tiết khố của mình, để lộ con quái vật đã được giấu kín bấy lâu. Hy Dương trố mắt ra mà nhìn, dương v*t cương cứng của Hy Chấn trông như cái trụ trời phủ đầy gân xanh mạnh mẽ, đỉnh bao quy đầu bóng loáng rỉ chút màu trắng của tinh dịch, đủ hiểu nãy giờ y kiềm chế đến độ nào.

“Sợ không? Dương ca đừng lo, ta sẽ nhẹ nhàng.”

Hy Dương trong lòng thầm giơ ngón giữa khinh bỉ.

Ông đây đang thèm muốn chết còn hỏi sợ không. Vả lại, lúc đầu nói nhẹ nhàng nhưng lúc sau lại giã ông ra bã, ông mới đếch thèm tin cái lời đó của ngươi!

Thế nhưng, trong ngoài bất nhất, Hy Dương lúng liếng nước mắt ngại ngùng gật đầu, cho phép Hy Chấn hành động. Hy Chấn chỉ chờ có thế, nâng lên cánh mông yêu kiều của Hy Dương, đỉnh dương v*t dò xét cọ cọ trước cửa huyệt, sau đó chậm rãi chui vào. Mới vào được có đỉnh đầu thôi nhưng xúc cảm tuyệt vời suýt chút nữa chặt đứt lý trí của Hy Chấn.

“Trướng… Trướng quá…” Hy Dương khẩu thị tâm phi nức nở.

Hy Chấn hôn lên trán người thương. “Sắp rồi, tí nữa sẽ sướng thôi.”

Hy Chấn dang rộng đôi chân của Hy Dương ra, đẩy hông từ từ chen hết dương v*t vào sâu đến tận cùng của Hy Dương. Ngay khi tuyến tiền liệt bị chạm tới, lưng Hy Dương cong lên một đường cong mỹ miều, lồng ngực cọ xác với khuôn ngực rắn chắc của Hy Chấn.

“Dương ca, ta không chịu nổi nữa rồi, ta động nhé.”

Nói thì nói, nhưng gã thanh niên sung huyết chưa đợi sự đồng ý đã bắt đầu kịch liệt ra vào, từ cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ thỏa mãn.

“Á… Ha ha…. Hy Chấn chậm lại chút! Đau ta, đau ta!”

Hy Chấn hôn lên đôi môi của Hy Dương, chặn lại lời van xin của Hy Dương, hai bắp tay rắn chắc ôm lấy vòng eo đối phương mạnh đến nỗi chắc chắn sẽ để lại dấu, hạ thân liên tục va chạm kịch liệt vang lên những tiếng bạch bạch đầy dâm mỹ. Rất nhanh sau đó mông của Hy Dương bị va chạm đến đỏ tấy và ê ẩm, mỗi lần Hy Chấn đỉnh nhập liền chạm ngay điểm G nông của hắn, cộng thêm bị hôn ngấu nghiến thế này khiến hắn sớm trở nên hỗn loạn, thần trí mơ hồ.

A, nãy nói nhẹ nhàng đâu? Quả nhiên lên giường có nói hoa bướm thế nào cũng thành mây bay hết!

“A, Hy Chấn, cởi trói cho ta.” Hy Dương nức nở, giọng như ca oanh ca yến khiến Hy Chấn không khỏi thêm si mê. “Cởi cho ta, ta muốn ôm ngươi.”

Nghe thấy gì không? Đó là thanh âm đứt phựt của lý trí đấy.

“Dương ca! Ta yêu ngươi!”

Hy Chấn cởi trói cho hắn, xong khoác hai tay của hắn lên cổ mình, ra sức ra vào như cái máy khoan. Hy Dương bị thúc đến sảng nhưng đôi tay vẫn bấu chặt lấy Hy Chấn, toàn thân xóc nẩy theo từng đợt tấn công mưa dền sóng dữ của đối phương. Hy Chấn như uống thuốc kích tình mà ra sức cày cấy, những giọt mồ hôi chảy dài trên sóng lưng đẹp đẽ đầy cơ bắp của y.

Cuối cùng, Hy Chấn thoát ra tiếng gầm lớn, bắn thật sâu trong vách thịt mất hồn kia.

Như thế này, Dương ca của y sẽ vĩnh viễn không thể trở về, Dương ca sẽ ở bên cạnh y mãi mãi.

“Dương ca, làm tình như thế này là ngươi không trở về được nữa đúng chứ?” Hy Chấn đưa tay vén mái tóc dài, nở nụ cười ranh ma. “Nhưng ta vẫn còn lo lắng lắm, thôi chúng ta làm thêm mấy hiệp nữa để cho chắc chắn nhé.”

Hy Dương mặt tái mét, đã thở không ra hơi rồi mà đã bị Hy Chấn đổi sang tư thế khác, đôi chân bị vác đặt lên hai bên vai của Hy Chấn.

Có lẽ tối nay thằng ranh này muốn thử hết mọi tư thế trong cuốn sách xuân cung đồ kia rồi.

Được, vậy ông đây bồi ngươi!

Thế là Hy Dương mạnh miệng tiếp nhận sự nhiệt tình về tính dục của thanh niên cả buổi tối, cái thân già chịu đủ mọi loại tư thế từ dễ đến khó, nhiều đến nỗi Hy Dương cũng chả nhớ bên trong mình nuốt bao nhiêu tinh dịch của đối phương nữa. 

Thế nhưng, là con người thì sức lực cũng có hạn, khi mặt trời lấp ló đằng đông thì cả hai đều đã ngừng lại, Hy Dương một thân tơi tả mệt mỏi nép mình vào lòng Hy Chấn.

Hy Chấn âu yếm nâng sườn mặt của Hy Dương, đôi mắt đen chớp nhoáng một tia xanh biếc, nhưng sự yêu thương vô bờ bến vẫn không thay đổi dù chỉ một khắc.

Hy Dương áp mặt vào lòng bàn tay của y, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ, vẫn không biết sắp tới sẽ có một hồi bão tố mới ngăn cách hai người họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi