HỆ THỐNG TRẢI NGHIỆM NHÂN VẬT CHÍNH NGHỊCH THIÊN!

Đã rời giường rất lâu mà Thẩm Bất Phàm vẫn chưa thể bình tĩnh nổi, hắn ngồi trên bàn ăn mà tâm hồn treo lơ lửng tận chín tầng mây. Vừa rồi khi Cẩm Ngọc Nghiên cho người đến gọi hắn ra ăn điểm tâm thì hắn đã chạy rất nhanh để một mình Văn Minh Ngọc ở lại trong phòng, không biết là y sẽ nghĩ gì, có nghĩ hắn là một tên vô trách nhiệm ăn no bụng rồi liền quất ngựa truy phong hay không? Nhưng mà chuyện đến quá bất ngờ hắn làm sao có thể tin tưởng được, hắn đã “làm” Văn Minh Ngọc.

Qua một lúc Văn Minh Ngọc đi xuống, y phục chỉnh tề nhưng vẽ ngái ngủ vẫn còn trên khuôn mặt. Hắn đã gọi cho y một chén cháo nóng. Tuy rằng Thẩm Bất Phàm không phải là đoạn tụ nhưng mà sách đam mỹ cũng đã từng đọc qua, hắn biết được sau khi làm chuyện đó rồi thì người ở dưới sẽ rất khó chịu, nơi đó… cũng không ổn không thể ăn đồ cay, cũng không nên ăn đồ cứng chỉ ăn cháo mới là tốt nhất vì vậy quyết định để cho Văn Minh Ngọc ăn cháo. Văn Minh Ngọc cũng không nói gì mà nhận lấy tô cháo thổi thổi rồi húp, Thẩm Bất Phàm biết tội trạng của chính mình nên cũng không dám nhìn thẳng chỉ đem hai cái màn thầu nhét vội vô miệng rồi chạy luôn ra xe ngựa chờ. Mãi một lúc Văn Minh Ngọc mới trở ra, vẫn là leo lên xe ngựa ngồi chung với hắn. Còn Cẩm Ngọc Nghiên vẫn ở xe phía trước. Thẩm Bất Phàm nhìn thấy y lại ngồi đả tọa liền nói, rất nhỏ.

- Hay là huynh nằm đi.

- Không cần.

Văn Minh Ngọc đang giận hắn sao? Chỉ nói hai chữ như vậy.

- Ta… ta xin lỗi!

Văn Minh Ngọc mở mắt ra nhìn hắn, y đã muốn cười lắm rồi nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh.

- Xin lỗi chuyện gì?

Thẩm Bất Phàm như đã muốn úp mặt luôn vào hai đầu gối, tuy là hắn không nhớ gì nhưng cũng không thể xem như không biết.

- Chuyện đó… ta sẽ chịu trách nhiệm!

- Hửm?

Thẩm Bất Phàm ngước mặt nhìn Văn Minh Ngọc, y nhướng mày nhìn hắn, bộ dạng hung dữ có thừa.

- Ta… ta sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện đó. Sẽ… sẽ lo cho huynh, chăm sóc huynh!

Văn Minh Ngọc quay mặt đi, y chỉ sợ nhìn Thẩm Bất Phàm thêm một chút lại cười chết. Đứa nhỏ này sao lại có thể ngốc như vậy, muốn chịu trách nhiệm, còn không xem thử chính mình có khả năng đè được người ta hay không đã vội chịu trách nhiệm. Đúng là quá ngốc!

- Chăm sóc cho ta? Ngươi chịu trách nhiệm thì có thể cho được thêm cái gì sao?

- Huynh muốn gì ta cũng sẽ cho.

- Là ngươi nói.

- Ta nhất định bằng mọi giá đáp ứng huynh!

- Ta muốn thành thân.

Văn Minh Ngọc nếu tự nhận vô sỉ thứ hai thì sẽ không ai dám nhận thứ nhất, chuyện gì cũng chưa làm nhưng trách nhiệm gì cũng muốn Thẩm Bất Phàm chịu. Ai bảo có người lại to gan lớn mật nói cái gì cũng sẽ đáp ứng y làm gì chứ! Y không nhìn Thẩm Bất Phàm cũng biết hắn đang bày ra vẻ mặt hốt hoảng nhường nào, hắn lắp bắp.

- Sao có thể…

- Là chính ngươi nói, ta không ép ngươi.

- Ta… cần thời gian suy nghĩ.

Văn Minh Ngọc không nói gì chỉ gật đầu,  Thẩm Bất Phàm thì lại rơi vào trong trầm tư. Hắn không có muốn như vậy a, Lý Tư Mẫn, Tần Lệ Dung, và n nữ nhân khác còn đang đợi hắn đến yêu thương a a a! Văn Minh Ngọc bình thường hung hãn như thế tại sao lúc này lại tỏ ra yếu thế ủy khuất để làm gì vậy hả? Thà rằng y muốn chém chết hắn còn hơn là bày ra bộ dạng đáng thương đó làm hắn không có nỡ tuyệt tình. Thẩm Bất Phàm ôm đầu muốn khóc.

Đi được thêm một ngày đường bọn hắn lại dừng lại nghỉ trọ, lần này Thẩm Bất Phàm không uống rượu nữa, cũng muốn ở khác phòng với Văn Minh Ngọc. Hắn tạm thời chưa muốn cho y đáp án ngay, thật sự rối rắm. Hắn xuyên qua từ đó đến giờ chưa làm ra cái gì ra hồn, bàn tay vàng còn chưa mở chẳng lẽ lại đi lấy một nam nhân khác rồi? Thật quá hoang đường.

- Theo như lộ trình bây giờ thì tối ngày mai có thể tới nơi. Ca ca và Văn huynh ngủ ngon nhé.

Tỳ nữ của Cẩm Ngọc Nghiên đặt ngân lượng lên quầy tính tiền rồi đi theo nàng lên gác. Văn Minh Ngọc cũng đi lên, Thẩm Bất Phàm đi sau cùng. Văn Minh Ngọc cả ngày nay chỉ ngồi đả tọa không nói năng gì với hắn, ngay cả lúc này cũng không cho ý kiến là muốn ngủ chung hay riêng. Hắn nhìn Văn Minh Ngọc như vậy lại thấy lồng ngực khó chịu vô cùng, hắn không thích Văn Minh Ngọc không nói chuyện với hắn.

Rồi Thẩm Bất Phàm nghĩ lại, hắn thân là người đi ăn người ta, Văn Minh Ngọc mất mát như vậy không muốn nói chuyện với hắn cũng không sai. Chẳng lẽ hắn lại vì vậy mà cũng trốn tránh luôn thì đâu còn là tư thái của một nam nhân nữa.

- Minh Ngọc, huynh… có muốn ngủ chung phòng với ta không?

Văn Minh Ngọc trợn mắt nhìn hắn, đứa nhỏ là lại tự mình câu dẫn y sao, chẳng lẽ vẫn luôn cho rằng hai người thật sự đã phát sinh quan hệ, cả ngày rồi mà vẫn không nhận ra có chỗ không đúng hay sao? Ngốc thế này mà y không ăn được thì đúng là vô dụng. Văn Minh Ngọc gật đầu rồi theo Thẩm Bất Phàm vào phòng của hắn.

Văn Minh Ngọc cởi áo ngoài treo trên giá rồi tự nhiên nằm xuống bên giường còn Thẩm Bất Phàm thì vẫn luôn đứng như trời trồng ngay cửa, mãi cho đến khi Văn Minh Ngọc lên tiếng trước hắn mới đi lại giường.

- Là tự ngươi muốn ta ngủ chung giờ lại bày ra vẻ mặt như vậy là thế nào?

Thẩm Bất Phàm nhíu mi, hắn chỉ vì một phút quân tử nhất thời mà hiện tại khó xử không gì chịu nổi, hắn phải làm sao đây, ôm Văn Minh Ngọc ngủ hay là để y một mình nằm đó còn chính mình ngủ trên bàn?

Trời ơi, thật là khổ chết hắn đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi