HỆ THỐNG TRẢI NGHIỆM NHÂN VẬT CHÍNH NGHỊCH THIÊN!

Văn Minh Ngọc bỏ đi rồi Thẩm Bất Phàm mới ngồi ôm chân mà khóc. Hắn không phải là yếu đuối như vậy, hắn trước giờ không có hở một chút là khóc như vậy. Nhưng mà Văn Minh Ngọc bị hắn hại rồi, bởi vì sự xuất hiện của hắn cho nên y mới thành ra như vậy, công lực y tự mãn cả đời bị hắn hại cho không còn gì. Nếu Văn Minh Ngọc biết được hắn là nguyên nhân dẫn đến việc y không thể vận dụng nội công vậy thì y sẽ hận hắn đến như thế nào đây?

- Tiểu Phàm, đệ cần gì phải vì Văn Minh Ngọc mà buồn lòng, hắn không có cần đệ thương xót hắn đâu.

Thẩm Bất Phàm lắc đầu, Trang Thu Vũ không biết được hắn rốt cuộc đã làm ra cái gì, hắn không thể chia sẻ với ai chỉ có thể tự mình đau lòng như vậy. Hắn đã nghĩ nếu Văn Minh Ngọc lạnh nhạt thì hắn cũng sẽ sớm không còn tình cảm với y, nhưng mà hắn đã lầm. Thì ra yêu chính là như vậy, một khi còn nhìn thấy đối phương thì không có cách nào dừng lại được, một khi còn nghĩ đến đối phương là còn đau lòng. Hắn đã hiểu tại sao hắn lại viết ra mấy thể loại truyện mà ai cũng nói là khô khan không có cảm xúc, thì ra là vì hắn chưa từng yêu cũng chưa từng biết cái gì gọi là yêu thì làm sao có thể viết ra được. Hắn cũng đã từng cười nhạo bao nhiêu kẻ ngoài kia vì tình mà bi lụy, vì tình mà thống khổ, hiện tại hắn chỉ cười nhạo chính mình rốt cuộc cũng đã bị quả báo.

Hai ngày sau Thẩm Bất Phàm cùng các đệ tử Cao Sơn lên đường đi đến kinh thành, Chúc Tiên đạo hội không phải là được diễn ra ở đây nhưng mà ở kinh thành có một địa điểm mà hoàng thượng đã nhận mệnh của tiên nhân xây dựng nên, gọi là Vọng Thiên đài. Nghĩa như tên, đứng ở trên đài Vọng Thiên không chỉ có thể nhìn được quang cảnh bên ngoài của thiên giới mà còn có thể xin chỉ lệnh để được lên trên. Ngày hôm nay chính là ngày Chúc Tiên đại hội diễn ra cho nên Vọng Thiên đài được mở cửa chào đón các nhân sĩ khắp thiên hạ đến thi thố, vừa là thi thố vừa có thể được một lần mở rộng tầm nhìn.

Nhân sĩ từ khắp nơi đổ dồn về một phương, phải mất hơn năm ngày mới sắp xếp ổn thỏa,  số người bị loại hiện tại chỉ còn lại một trăm người đứng đầu. Yên Hoa thánh tộc cũng có đến nhưng không phải là để thi đấu mà là ngồi ở vị trí giám khảo. Cát Diệu Chi ngồi nhìn bọn họ thi đấu mà không một chút biểu cảm, y ở trong tay ôm Cát Phục Dao, một lát lại hôn lên mặt người kia, qua một lát lại nhỏ nhỏ thì thầm. Thẩm Bất Phàm không ngờ hai người bọn họ lại tiến triển tốt như vậy, Cát Phục Dao đối với Cát Diệu Chi vừa kính vừa yêu lại còn có chút hung dữ, chỉ cần Cát Diệu Chi liếc mắt nhìn bất cứ nam nhân nào y liền thụi cho một cái lên ngực la lên oai oái.

- Tiểu đệ này của ngươi đúng là có sức hút, Cát Phục Dao lại chết mê chết mệt như vậy.

Thẩm Bất Phàm thì thào nói với Cát Lĩnh Nam ngồi bên cạnh, Cát Lĩnh Nam chỉ cười rồi đáp.

- Không chỉ đệ đệ có sức hút, bản thân ta cũng rất tốt không phải sao?

Cát Lĩnh Nam nói rồi lại liếm môi, y như có như không liếc Trang Thu Vũ một cái. Trang Thu Vũ nhìn thấy ánh mắt ám muội của Cát Lĩnh Nam liền quay đầu đi, vành tai hơi ửng đỏ.

Thẩm Bất Phàm nhìn tình hình có chút gì đó không đúng nhưng cũng không nghĩ ra là không đúng ở chỗ nào, bình thường Trang Thu Vũ đâu có như vậy, y cũng hung dữ lắm mà! Thẩm Bất Phàm lại nhìn sang Văn Minh Ngọc, y chăm chăm nhìn lên trên sàn đấu chờ đợi đến lượt của mình. Y lo lắng không phải là không có lý do, tuy rằng Lang trưởng lão đã điều chế ra một loại dược làm gia tăng công lực trong thời gian ngắn nhưng y lại không chút yên tâm nào. Lúc nào cũng sợ sẽ có sơ sẩy.

- Minh Ngọc, sẽ không sao đâu.

Văn Minh Ngọc không nói, cũng không nhìn hắn, tay y cứ vậy nắm chặt Minh Nguyệt kiếm trong tay. Có Minh Nguyệt kiếm hỗ trợ y cũng mạnh lên được ít nhiều, y nhất định, nhất định phải vào được Chúc Tiên tiên môn học tập.

Thẩm Bất Phàm lại nhìn, ở vị trí chủ tọa có ba người đang ngồi, hai vị tiên nhân và người ngồi ở giữa là đương kim hoàng thượng. Người này ngũ quan tuy không thể gọi là đẹp nhưng đường nét cương nghị vẫn ẩn hiện trên khuôn mặt. Đệ đệ này sinh sau hắn và Cẩm Ngọc Nghiên chỉ vài tháng nhưng lại chững chạc, người thẳng như gốc cây tùng. Nếu không phải sự việc ở thôn Hồng Ký xảy ra hắn còn không dám tin người này lại lòng dạ lang độc như vậy, vì hoàng vị mà đến tình thân cũng không cần.

- Trận thứ bốn mươi sáu, Văn Minh Ngọc của Cao Sơn phái và Công Tôn Diệp Diêu của Vô Nhai cung.

Văn Minh Ngọc đánh cùng Công Tôn Diệp Diêu, sao có thể?  Bình thường y công lực phát huy mạnh mẽ nhất cũng không thắng được Công Tôn Diệp Diêu vậy thì lúc này sao có thể. Nếu Văn Minh Ngọc thua thì Thẩm Bất Phàm hắn đến Chúc Tiên còn có ý nghĩa gì nữa.

Văn Minh Ngọc thoáng chút chần chừ rồi cũng bước lên đài, Công Tôn Diệp Diêu vừa nhìn thấy y liền nói.

- Lại gặp nhau rồi, tiểu tử ngươi đúng là không thoát được ta.

Văn Minh Ngọc không hiểu Công Tôn Diệp Diêu này là đang nói gì, y rút Minh Nguyệt kiếm, lưỡi kiếm sáng chói, giữa ban ngày mà giống như mơ hồ nhìn thấy được cả ánh trăng. Khuôn mặt có vài phần nhợt nhạt của Văn Minh Ngọc chảy xuống một giọt mồ hôi, đối thủ quá mạnh y chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.

Công Tôn Diệp Diêu không một tiếng báo trước cứ vậy hung hăng đánh tới, hai thanh kiếm đánh vào nhau phát ra tiếng leng keng vô cùng chói tai, tuy kiếm của y không thể so được với Minh Nguyệt kiếm nhưng thực lực của y lại bỏ xa Văn Minh Ngọc cho nên đánh thoải mái vô cùng, mà Văn Minh Ngọc lúc này trán đã ướt một tầng mồ hôi ngay cả chống đỡ cũng thấy vô cùng khó khăn.

“Văn Minh Ngọc có thể thắng được hay không? Hệ thống ngươi có cách nào hay không?”

Thẩm Bất Phàm cùng hệ thống trao đổi.

“Có một cách.”

“Chỉ cần Văn Minh Ngọc thắng thì bằng cách nào cũng đều được.”

“Đổi tất cả giá trị nghịch thiên hiện tại của ký chủ. Hệ thống sẽ giữ lại 5 giá trị, không ảnh hưởng đến tính mạng của ký chủ.”

“Được.”

Thẩm Bất Phàm nói không chút suy nghĩ, giá trị nghịch thiên thì có thể cày lại nhưng nếu Văn Minh Ngọc thua thì phải đợi đến tận mấy năm sau mới thi được lần nữa, chỉ sợ đến lúc đó hắn lại không thể nhìn thấy được người hắn yêu đứng trên đài cao, không thể nhìn thấy y phong quang vô hạn người người vang hô được.

Hắn vừa dứt lời thì Công Tôn Diệp Diêu giống như bị ai kéo chân ngã rầm xuồng sàn, Minh Nguyệt kiếm như có như không đặt trên cổ của y. Trưởng lão phân xử liền hô.

- Văn Minh Ngọc thắng!

Thẩm Bất Phàm: …?!

Này cũng quá hoang đường rồi đi, hệ thống này có cảm thấy chuyện như vậy có quá sức vô lý hay không? Mẹ nó, người xem đều mù cả rồi sao, còn vỗ tay hoan hô nói Văn Minh Ngọc thật mạnh mẽ, thật uy vũ, còn nói Công Tôn Diệp Diêu yếu như sên! Còn cả giám khảo, các ngươi cũng giả bộ không thấy đường hết sao?

Thẩm Bất Phàm cũng thật phục hệ thống, chuyện vô sỉ hạ lưu như vậy cũng làm ra được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi