HỆ THỐNG TRẢI NGHIỆM NHÂN VẬT CHÍNH NGHỊCH THIÊN!

Cuối cùng khi Thẩm Nhan cùng với Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc trở lại Cao Sơn vẫn còn kịp thời gian xem thi tuyển. Hắn không thích gọi hai người bọn họ là Thiên Minh hay Thiên Miên, dù sao nghe cũng rất là lạ miệng.

Còn có thể không lạ mà được sao, trong nguyên tác của hắn vốn dĩ là không có hai cái tên này đâu.

Thẩm Nhan không có ấn tượng gì với việc thi tuyển, lúc hắn xuyên qua thì kỳ thi sát hạch đã qua từ lâu rồi. Hắn chẳng qua là muốn Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc nhớ lại chuyện trước kia mà thôi, nhưng cuối cùng bọn họ cái gì cũng không nhớ. Ngay cả phòng của hắn ở trước kia cũng không đem đến cho họ chút ấn tượng nào vì vậy Thẩm Nhan dứt khoát quyết định đi khỏi Cao Sơn luôn.

Hắn cùng với Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc đi đến một tửu lầu, hắn từ lâu đã không cần ăn uống gì nhưng mà ở trước đồ ăn vẫn thấy thèm nhỏ dãi. Nhất là đi ngang mấy con phố đương buổi chiều tối xào nấu đồ ăn làm cho hai cánh mũi hắn chỉ biết mở rộng ra mà ngửi.

- Các ngươi ăn gì?

Thẩm Mộc Miên gõ gõ tay lên bàn, mắt lơ đãng nhìn xuống dưới lầu. Bọn hắn là ngồi ở lầu hai, ở giữa gian lầu một là một sân khấu với rất nhiều người trang điểm vô cùng kỳ quặc, hẳn là đang diễn tuồng đi. Thẩm Mộc Miên không trả lời Thẩm Nhan mà nói với Văn Minh Ngọc.

- Ca, ngươi nói xem bọn họ có phải là nói về chúng ta hay không?

Giữa sân khấu là hai nam nhân, trên mặt trét đầy phấn trắng, một người y phục màu vàng kim, một người y phục đen đang đánh nhau. Mà xung quanh thì có rất nhiều người nhìn giống như tiên nữ và yêu ma đang vỗ tay hoan hô.

- Ta làm sao biết được.

Thẩm Nhan cũng đưa mắt nhìn xuống, nhân gian vẫn thường đem các giai thoại của các vị thần quan ra diễn, mà chuyện Đế Quân cùng Minh Vương đấu đá nhiều năm chắc chắn là vở kịch đặc sắc nhất. Hắn phẩy tay nói với tiểu nhị đứng cạnh.

- Món gì ngon cứ đem lên đi. Thêm chút đồ nhắm và rượu.

Xem kịch mà không uống rượu thì không gọi là hưởng thụ nữa rồi, hai người kia hẳn là cũng nghĩ như vậy đi. Văn Minh Ngọc nhướng mày ra vẻ không thích.

- Hóa trang xấu như vậy! Chưa từng nhìn thấy mặt của ta cũng đừng có hóa trang bậy bạ chứ!

Người hóa trang thành Minh Vương mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn, thân hình cao to gồ ghề trên tay còn cầm một thanh đao to càng làm cho Văn Minh Ngọc thêm khó chịu. Thẩm Nhan chỉ thấy buồn cười, Minh Vương được chúng tiên mê mẩn đặt do danh hiệu tuyệt sắc Minh Vương điện chủ vậy mà bị hóa trang thành bộ dạng như vậy y có thể không tức giận mà được sao?

Minh Vương cùng Đế Quân đánh nhau một hồi rồi dừng lại, Đế Quân nói.

- Tà ma như ngươi mà cũng xứng với y sao?

- Xin hỏi Đế Quân, như thế nào mới gọi là xứng đôi?

Bọn họ hẳn là đang diễn về nữ nhân mà Đế Quân cùng Minh Vương đấu đá tranh giành ba ngàn năm rồi đi.

- Ta và y đều là thần trên thiên giới, về xuất thân đã hợp, còn chưa nói đến nhan sắc của ta so với ngươi hơn gấp vạn lần, Minh Vương, ngươi từ bỏ đi.

Văn Minh Ngọc lúc này bàn tay đã siết chặt, mà Thẩm Mộc Miên thì chỉ hớp một hớp trà, trên miệng y treo một nụ cười khinh khỉnh.

- Xứng đôi thì đã làm sao? Ngươi còn chưa hỏi qua y là thích ai, dựa vào đâu mà muốn ta tác hợp!

Thẩm Nhan bốc một hạt lạc bỏ vào miệng, kịch dân gian cũng thật thú vị, ngay cả tình tiết đặc sắc như vậy cũng nghĩ ra. Đế Quân dưới đài liền nói.

- Kết Duyên Thần, ngươi nói xem là ai thích hợp?

Được rồi nha, hắn ở trên thiên giới cả ngày nghe hai người này lải nhải chọn ai, ai chọn cả ngày đã đủ nhức đầu rồi a, không ngờ người dân lại biết hắn khổ cực như vậy còn cho hắn một vai diễn. Nhưng mà hắn cũng muốn xem thử Kết Duyên Thần của nhân gian sẽ thay nữ tử kia chọn Đế Quân hay là Minh Vương đây? Hắn lén nhìn vẻ mặt khẩn trương của Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên càng thấy thú vị mà tu một lúc liền hai chén rượu, mặt cũng đã hơi ửng đỏ.

- Nếu bắt buộc phải chọn, ta nguyện ý cùng Minh Vương cả đời cả kiếp!

…?!

Cái qué gì vậy? Thẩm Nhan trợn mắt, chuyện kể dân gian này không có đúng a, không phải là hắn chọn được chứ?

- Kết Duyên Thần, tiên ma không chung đạo ngươi hà tất phải như vậy!

- Đạo không một hướng, chỉ cần một lòng!

…Đệch mợ!

Thẩm Nhan nhìn Văn Minh Ngọc tay nhặt hạt lạc trong đĩa ăn ngon lành, trên môi còn treo một nụ cười vô cùng tiêu soái mà Thẩm Mộc Miên lúc này đã bóp nát chén rượu trong tay.

- Đám dân đen này đúng là muốn chết!

Thẩm Mộc Miên nổi giận rồi a, cả thiên đình y còn dám đánh đừng có nói là phàm nhân. Thẩm Nhan ngay lập tức vuốt vuốt tay hắn dỗ dành.

- Chỉ là kịch, là kịch thôi, ngươi nổi giận cái gì chứ!

- Ngươi cũng giống như vậy, chọn Thiên Minh có đúng không?

Văn Minh Ngọc cũng nhìn hắn mong chờ hắn trả lời, nhưng mà hắn đâu có ngu mà đi chọn lựa làm gì.

- Xem tiếp, xem tiếp đi!

Thẩm Mộc Miên tức giận nhìn hắn rồi sau đó nắm lấy bàn tay hắn, giọng điệu giống như muốn điên tới nơi. Thẩm Nhan bị y nắm có chút không được tự nhiên muốn rút ra thì y đã nói.

- Bù đắp tổn thương cho ta đi!

Mẹ nó, Đế Quân đại nhân đại lượng trên đời này đếch có ai dám làm ngươi tổn thương được chứ? Nhưng hắn còn chưa kịp trả lời thì Văn Minh Ngọc đã nắm lấy tay còn lại của hắn.

- Ta cũng rất tổn thương!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi