Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc đều không nghĩ Thẩm Nhan sẽ nói ra câu như vậy cho nên trong chốc lát không phản ứng gì mà ngồi im tại chỗ. Hai người họ một là Đế Quân thống lĩnh ba giới Thần, Nhân, Tiên, một người là Minh Vương cai quản ba giới Yêu, Ma, Quỷ, bọn họ hậu cung ngàn vạn chưa từng nghĩ sẽ vì ai mà tranh giành lẫn nhau.
Vậy mà hai ngàn năm trước có một lời tiên tri rằng bọn họ sẽ vì một người mà đấu đá giành giật, hiện tại người cũng đã xuất hiện rồi, còn nói đều cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Bọn họ không phải là vì lời tiên tri đó mà yêu thích Thẩm Nhan. Mà chính là từ lần Thẩm Nhan nắm lấy tay của Đế Quân ở đại lễ tuyển phi đó, sự thú vị của hắn rơi vào tầm mắt của hai vị quân vương. Sau một thời gian lui tới Duyên Thần Điện lại càng yêu thích hắn hơn.
Nhưng mà cái chính vẫn là Thẩm Nhan là người duy nhất làm cho bọn họ yêu thích muốn tranh giành, muốn đem lại cho hắn những điều tốt đẹp nhất. Bất tri bất giác đã yêu luôn từ lúc nào.
Thẩm Mộc Miên tay trượt trên sườn mặt của Thẩm Nhan, sờ thật nhẹ, y khẽ vạch cổ áo hắn, hít hà mùi rượu nhàn nhạt.
- A!
Thẩm Nhan rên lên một tiếng, Văn Minh Ngọc áp ở sau lưng hắn, y hôn lên gáy hắn, thổi một hơi thật nhẹ cũng đủ làm cho hắn run rẫy. Đã bốn trăm năm rồi hắn chưa tiếp nhận loại xúc cảm này thêm một lần nào, hiện tại bị động chạm như vậy vật giữa khố gian liền không nghiêm túc mà ngẩng đầu.
Dưới ánh trăng vàng bóng ba người bọn họ lại nhìn không rõ, thuyền qua thuyền lại cho dù có chú ý cũng không biết bọn họ là đang làm gì, nhưng mà ở trên thuyền lúc này đã vô cùng hỗn loạn, không khí giống như bị lửa hun cho nóng. Thẩm Nhan y phục bị cởi ra chỉ còn lại tiết khố, hắn ngồi trên bụng Thẩm Mộc Miên, mông hắn cùng với đùi y tiếp xúc thân mật gợi lên một loại cảm xúc mềm mại ấm nóng không nói thành lời.
Hắn hai mắt híp lại, Văn Minh Ngọc lúc này đứng bên cạnh hắn, y đã cởi xuống đai lưng, đại điểu ngạo nhân ở ngay trước mặt hắn đã cứng giống như một khúc côn. Thẩm Nhan nhớ lại lần đầu tiên hắn động chạm thứ to lớn này, cũng như vậy gân guốc dữ tợn lại nóng bỏng tay. Hắn di đầu ngón tay lên vùng lông rậm rạp của y sau đó có chút ngượng ngùng mà nắm lấy hung khí dữ tợn đang chĩa vào mặt mình kia. Hơi thở hắn có chút gấp rút, hắn giống như rơi vào mây nghĩ cái gì cũng lưng lửng không rõ ràng, hắn miệng há to ngậm lấy đỉnh đầu cực đại kia. Tiếng thở dốc trầm thấp từ phía trên truyền xuống làm cho hắn hồi hộp không chịu nổi. Đây là lần đầu tiên hắn cùng Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên chơi ba, nghĩ thôi đã làm thần kinh hắn căng thẳng muốn chết.
Thẩm Nhan đẩy lưỡi để c*n thịt Văn Minh Ngọc đi vào càng dễ dàng, miệng hắn chẳng mấy chốc bị lấp kín, cổ họng cũng khó khăn màn đón nhận đỉnh đầu to lớn ra ra vào vào. Nhưng mà hắn cũng không được yên. Thẩm Mộc Miên ở phía dưới hai tay du tẩu trên ngực hắn, từ hai khỏa thù du trượt xuống bụng hắn. Y rất nhanh cởi bỏ tiết khố của hắn nắm lấy tính mạng của hắn vuốt ve lên xuống. Thẩm Nhan ư hử một tiếng trong cổ họng, tiếng rên rỉ của hắn bởi vì bị vật lớn của Văn Minh Ngọc chặn lại cho nên cũng không phát ra được âm thanh nào.
Hai cánh mông hắn bị Thẩm Mộc Miên hết nhào rồi nặn, y cho một tay vào miệng chính mình thấm chút nước miếng rồi nương theo hai cánh mông hắn tìm tòi, y chen vào hậu đình hắn hai ngón tay, nhẹ nhàng tách mở.
Thẩm Nhan đã rất lâu rồi chưa có bị động chạm qua nơi này liền mẫn cảm đến co rút, tiểu huy*t hắn bóp chặt ngăn chặn dị vật xâm nhập. Nhưng mà ngón tay Thẩm Mộc Miên càng hung, y giống như đã vô cùng quen thuộc cơ thể của hắn, một tay vuốt ve tính phúc thèm khát của hắn, một tay mở rộng tiểu huy*t mà đi vào. Thẩm Nhan bị ba tầng cảm xúc đột kích không tránh được mà thở dốc, hắn khuỵu người muốn tránh né thì đã bị Văn Minh Ngọc giữ lại, đại điểu kia cũng từ miệng hắn trượt ra, nước miếng chảy dài xuống cổ hắn.
- Hay… hay là thôi đi! Đừng tiếp… tục nữa…
Nhưng mà tên đã lên dây sao có thể nói dừng là dừng, Thẩm Mộc Miên ở bên dưới rút ra hai ngón tay. Y cởi bỏ đai lưng chính mình rồi nâng mông hắn lên, để tiểu huy*t của hắn áp lên trên đại điểu của chính mình mà áp xuống.
- A… A!
Thẩm Nhan thở hắt một tiếng, đỉnh đầu cực đại không chút lưu tình mà xé rách miệng huy*t của hắn, làm cho cả người hắn căng cứng không dám động. Thứ này của Thẩm Mộc Miên so với bốn trăm năm trước cùng hắn còn muốn to hơn, đây thực sự gọi là kiêu ngạo của nam nhân trưởng thành sao? Quá kinh khủng rồi đi!
Đau đớn cũng rất nhanh qua đi, Thẩm Nhan sau khi được vuốt ve dỗ dành thì nơi tiểu huy*t cũng bắt đầu bắt được cảm xúc, từng cơn hư không ngứa ngáy xâm chiếm, hắn đứt quãng nói từng chữ.
- Miên… Miên, tới, tới đi!
Thẩm Mộc Miên chỉ chờ có vậy y ngay lập tức đỉnh tới đem một nửa chưa cho vào kia đẩy đến tận gốc rễ.
- A! A… Ha!
Thẩm Nhan không ngờ là lại bị đỉnh sâu đến như vậy, hắn hai mắt trợn lên, miệng há hốc phát ra tiếng rên rỉ. Hắn mơ màng nghe mặt bị giữ lấy, Văn Minh Ngọc ở phía trên khẽ vuốt mặt hắn, trong đêm tối tiếng cười của y vang lên thật nhẹ.
- Đừng có thấy trăng quên đèn chứ, Nhan nhi thật là hư nha!
Thẩm Nhan ngước mặt lên, Văn Minh Ngọc dưới ánh trăng vàng không nhìn rõ mặt nhưng hai mắt y sáng tựa sao trời. Trong tay Thẩm Nhan vẫn còn nắm giữ thứ kia của Văn Minh Ngọc, y áp tay lên tay hắn nắm lấy rồi dịch người đến gần hắn.
- Ta… Ta hư như vậy sao?
- Rất hư nha, mà trẻ hư thì nên bị phạt có đúng không?
Văn Minh Ngọc nhếch lên một nụ cười vô cùng hạ lưu, y đem vật lớn trong tay không chút lưu tình đánh lên mặt Thẩm Nhan, nước miếng trước đó dính đầy trên mặt hắn. Hắn không thấy đau ngược lại thấy thích thú, thì ra thứ này của nam nhân còn có thể sử dụng như vậy. Thẩm Nhan cười hi hi ha ha, Văn Minh Ngọc liền đánh hắn thêm hai cái nữa rồi đem đại điểu kia nhét vào trong miệng hắn, ngăn lại tiếng cười kia của hắn. Thẩm Mộc Miên lúc này ở bên dưới đỉnh lên, Thẩm Nhan bị đột ngột tập kích liền không chống đỡ được mà run người.
Miệng trên miệng dưới của hắn đều bị vật nam tính to lớn xuyên xỏ không chút lưu tình, tầng tầng lớp lớp đánh vỡ từng tuyến phòng ngự của hắn. Làm cho thân thể đã mấy trăm năm chưa được động chạm phải run lên khe khẽ. Nội bích sâu thẳm không ngừng tiết ra d*m thủy để c*n thịt Thẩm Mộc Miên đi vào càng sâu, mà miệng của hắn cũng không ngừng gia tăng nước miếng để không bị sự nóng cháy dồn dập của Văn Minh Ngọc bỏng chết. Miệng hắn bị Văn Minh Ngọc đẩy đưa đến đau, hai cánh môi giống như bị sưng lên, nước miếng từ trong miệng hắn tràn ra vô cùng d*m đãng. Y sau một hồi dây dưa liền rút c*n thịt ra, miệng hắn lúc này đã tê rần, tiếng rên rỉ bị nghẹn lại cũng ngay lúc này phát ra.
- Ưm… A… A! Miên Miên… Nhẹ một chút!
Thẩm Mộc Miên không chút lưu tình nào mà dồn dập đẩy lên, tư thế này làm cho c*n thịt đi vào càng sâu, sức nặng của cơ thể hắn áp xuống cho dù muốn thoát cũng không thoát được. Văn Minh Ngọc lúc này ở phía sau đẩy hắn nằm ấp sấp trên người Thẩm Mộc Miên, y hôn một đường trên sống lưng hắn, hôn xuống hai cánh mông tròn mẩy của hắn không chút chần chừ mà đánh một cái. Tiếng “bốp” thanh thúy vang lên lại không làm cho Thẩm Nhan thấy đau mà còn thấy kích thích, có lẽ do men rượu thúc đẩy càng làm cho hắn thêm mạnh dạn.
- A… Thật mạnh! Lại… lại đánh đi!
Văn Minh Ngọc không ngờ là Thẩm Nhan lại nói ra câu như vậy, y hơi im lặng một chút rồi xuống tay đánh thêm hai cái, tiếng rên rỉ cùng với tiếng đánh đấu chọi nhau dưới đêm tối càng thêm kích thích. Văn Minh Ngọc ra hiệu Thẩm Mộc Miên dừng lại, y hai tay tách mở hai cánh mông Thẩm Nhan ra mà phun xuống một bãi nước miếng, đem nước miếng cùng ngón tay chen vào tiểu huy*t đã có sẳn một cây c*n thịt phía trong.
- AA… A! Huynh… làm gì?
Văn Minh Ngọc không trả lời hắn mà tiếp tục thăm dò, từ hai ngón tay chen thêm một ngón, cho đến khi nơi này đã quen thuộc với sự xâm phạm mới rút ra thay vào đó là đỉnh đầu căng cứng ngạo nghễ của chính mình.
- A… Không! Không được! C…chết người đó… A… A!
Thẩm Nhan khổ sở vùng vẫy nhưng mà hai tay hắn đã bị Thẩm Mộc Miên cố định lại, Văn Minh Ngọc được thế càng đem hông đẩy vào, chẳng qua bao lâu đã đi vào đến tận gốc rễ. Thẩm Nhan lúc này trán đầy mồ hôi lạnh chảy ra, bên dưới đau đớn như muốn xé rách hắn ra.
- Đau… Đau quá!
Tiếng nức nở của hắn làm cho hai đại ma vương trong phút chốc đáy lòng mềm nhũn, Văn Minh Ngọc xoay mặt hắn lại hôn hôn lên khóe mắt đầy nước của hắn, Thẩm Mộc Miên ở bên dưới luồng tay ra sau vuốt ve lưng hắn vỗ về.
- Nhịn một chút, rất nhanh sẽ hết đau thôi.
Thẩm Nhan “Hừ” một tiếng, nếu họ là người bị thao thì đã không dám nói những lời này. Hắn nhích người một chút để tiểu huy*t giảm bớt khó chịu, qua đi một lúc đau đớn cũng đã không còn mà ngứa ngáy lại càng lúc càng rõ rệt. Hắn chôn mặt trong hõm vai Thẩm Mộc Miên, tiếng van xin nỉ non phát ra.
- Tới… Lại tới đi!
Có men rượu càng làm hắn thêm dạn dĩ, hai tay ngược ra sau giữ lên đùi Văn Minh Ngọc, cảm nhận cơ đùi rắn chắc của y càng làm hắn thêm ngứa ngáy khó chịu.
- Cho ta…
Không để Thẩm Nhan nói gì thêm Văn Minh Ngọc đã ở phía sau đẩy tới, Thẩm Mộc Miên từ bên dưới đẩy lên, hai tầng va chạm xen kẽ nhau khuấy động bên trong hắn càng lúc càng điên cuồng. Văn Minh Ngọc hôn lên gáy hắn mà Thẩm Mộc Miên ở bên dưới miệng đã ngậm lên *** *** *** trên ngực hắn vừa cắn vừa mút.
- A… A!
Thẩm Nhan há hốc miệng rên rỉ, c*n thịt của hắn theo từng nhịp đẩy cọ xát với bụng của Thẩm Mộc Miên không biết đã bắn ra bao nhiêu lần, bụng của hắn cũng đã ướt đẫm bạch trọc của chính mình bắn ra.
Tiếng rên rỉ cùng với tiếng va chạm bạch bạch càng làm cho không khí thêm d*m loạn, thuyền lớn cũng bị ba người bọn họ làm cho lắc lư đung đưa, dưới ánh trăng mờ nhạt bóng ba người cao lớn điên cuồng quấn lấy nhau một tấc cũng không rời.
Không biết là qua bao lâu, cho đến khi trăng đã treo trên đỉnh đầu, cho đến khi trên sông đã không còn bóng người nào thì thuyền lớn của bọn họ vẫn điên cuồng lắc lư chưa dừng lại. Tiếng rên rỉ cùng với tiếng va chạm đan xen thêu dệt những âm thanh tinh túy nhất thế gian.
- A… A! A! Thích… Thích a!
Thẩm Nhan giống như đã rơi vào hố bùn không thể nào thoát ra, hắn bị Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên luân phiên dây dưa đến nỗi không nghĩ được gì nữa chỉ có thể há hốc miệng rên rỉ. Hắn sống hơn bốn trăm năm rốt cuộc cũng biết như thế nào là tận khoái của đời người, chết cũng không hối tiếc.