HỆ THỐNG TRẢI NGHIỆM NHÂN VẬT CHÍNH NGHỊCH THIÊN!

Ngày mà Thiên Minh và Thiên Miên ra đời thì Vô Ảnh kiếm cũng đã hóa hình được một ngàn năm.

- Vô Ảnh ca ca, cùng ta chơi đi!

- Cùng ta chơi!

Thiên Vô Ảnh mặt không chút cảm xúc.

- Nhị vị sau này chính là chủ nhân của Cửu Trùng Thiên, thống trị lục giới, không thể cứ mãi vui chơi như vậy được.

- Thật nhàm chán!

Năm Thiên Minh và Thiên Miên bốn tuổi, Huyền Nguyệt đem hai người bọn họ trốn xuống nhân giới, phong ấn khí tức của họ lại. Sau đấy nàng cùng Thiên Vô Nhai đánh một trận cuối cùng cũng không đánh lại được, nàng hiến tế linh lực chia đều cho Thiên Minh cùng Thiên Miên rồi tan biến vào hư vô.

Hai đứa trẻ lúc đó vẫn còn quá nhỏ, những chuyện trước đây đều không nhớ rõ ràng chỉ biết là mẫu thân cùng phụ thân là bị Đế Quân sát hại, bọn họ không ngừng tu luyện. Thiên Minh không mang dòng máu thuần khiết của thiên giới như Thiên Miên, y là có một nữa dòng máu của ma tộc cho nên quyết định tu ma. Hai huynh đệ vì vậy chia làm hai hướng tu luyện, vào thời điểm linh lực đại phát phá bỏ phong ấn khí tức cùng Thiên Vô Nhai một trận oanh tạc đất trời. Hủy thiên diệt địa khai sinh lại đất trời.

Cho đến sau cùng chính là khuất mắt như vậy, ngày đó Vô Ảnh kiếm là bị hủy đi nguyên thân. Thiên Vô Nhai dùng chút linh lực cuối cùng tạo ra vết nứt thời không cùng với một phần tàn hồn của Vô Ảnh kiếm chạy thoát. Chính là đến thế giới hiện thực đem tàn hồn của Vô Ảnh kiếm che giấu bên trong một người phụ nữ đang mang thai, chờ ngày quật khởi.

Thẩm Nhan thật sự không hiểu, rốt cuộc là chuyện Thiên Vô Nhai bị giết có trước hay là chuyện hắn viết bộ truyện này có trước. Nếu hắn không viết ra thì làm sao Thiên Vô Nhai có thể tạo ra vết nứt thời không để đi đến thế giới này, còn nếu y đã xuất hiện sau khi hắn viết ra vậy tại sao y lại có thể đem tàn hồn của Vô Ảnh phong ấn lên cơ thể khi còn đang là bào thai của hắn?

Hắn không hiểu, hắn không hiểu, nhưng hắn biết rõ, hắn, không phải là…

- Ta không phải là Vô Ảnh kiếm, ta là con người!

Hắn rống lên, hắn sẽ không phải là thanh kiếm cứng nhắc vô tri vô giác như trong tiềm thức đó, cũng sẽ không quên đi người thật sự rèn đúc ra mình mà nhận giặc làm cha. Thiên Vô Nhai khống chế được hắn chẳng qua là chút tàn hồn còn ở trong cơ thể của hắn mà thôi. Hắn không phải, hắn không phải!

- Ngươi không phải, ngươi chính là ngươi. Thẩm Nhan, tin tưởng chính mình!

Minh Vương từ lúc nào đã bay đến chỗ hắn bế hắn lên không để cho hắn bị rơi xuống, dung nhan thật gần của y làm cho hắn trong chốc lát bình tĩnh lại. Đế Quân ở bên cạnh lại nói.

- Xin lỗi, là chúng ta đã lợi dụng ngươi.

Lợi dụng hắn, Đế Quân đang nói gì vậy chứ? Hắn thật sự không hiểu!

- Thiên Vô Nhai, ngươi thật sự là nghĩ thứ ngươi lấy được chính là linh lực của chúng ta sao?

- Ngươi nói gì?

Đế Quân lúc này đưa tay lên đầu Thẩm Nhan, lượng linh lực hùng mạnh giống như xuyên qua đầu hắn, làm cho thức hải hỗn loạn của hắn càng thêm xao động. Chẳng qua bao lâu một làn khói nhỏ bay ra, ở trong lòng bàn tay của y từ từ biến thành hình một thanh kiếm, là Vô Ảnh kiếm.

- Ngươi… Linh lực của ngươi, chẳng phải là…!

Thiên Vô Nhai một phen hoảng hốt, y đột nhiên cảm thấy khối thân thể mà bản thân vừa mới đi vào giống như lại muốn đẩy y ra lần nữa. Nguyên thân càng khổng lồ thì lực lượng càng hùng mạnh, y nếu muốn đi vào nguyên thân này thì thần lực cũng phải đạt được cực đại. Nếu thần lực không đủ chắc chắn sẽ bị bài xích đẩy ra.

- Các ngươi đã làm gì!

Đế Quân vẫn chưa vội trả lời Thiên Vô Nhai, kiếm khí trong tay y vừa mới thành hình liền được đặt vào tay Thẩm Nhan.

- Đây chính là nguyên thân của Vô Ảnh kiếm mà ta đã tái tạo lại, y là dùng một phần tàn hồn để khống chế ngươi hiện tại đã được ta lấy ra rồi.

Nhưng mà Thẩm Nhan không có cầm lấy Vô Ảnh kiếm mà lại nắm lấy tóc Đế Quân, hai mắt hắn giống như muốn chảy ra nước.

- Ngươi… ngươi lừa ta, ta lo lắng cho ngươi như vậy, lo lắng làm bị thương ngươi nhưng ngươi lại… Ngươi…!

Hắn lại đấm tay thình thịch lên ngực của Minh Vương.

- Cả ngươi nữa, thả ta xuống… Ngươi căn bản không có bị ta hút mất linh lực! Các ngươi lừa ta!

Tay Minh Vương ôm hắn càng chặt, y nhìn vào đôi mắt đầy nước của hắn mà lồng ngực đau nhói.

- Tình cảm của ta là thật.

Minh Vương và Đế Quân bọn họ vẫn luôn tìm kiếm nguyên thân của Thiên Vô Nhai, vào khoảng thời gian trước hai người bọn họ biết được phần hồn mà bọn họ nhốt vào Địa Ngục Vô Gian đã chạy thoát nhưng vẫn vờ như không biết. Bọn họ vốn dĩ là tìm không được, cũng không cảm ứng được phần hồn này của y.

Chỉ là lần trước ở đình viện của Tần San San bất ngờ lại cảm ứng được sự kỳ lạ bên trong thức hải của Thẩm Nhan, bọn họ liền biết được thứ mà hắn gọi là hệ thống thực ra là Thiên Vô Nhai giả dạng. Lần đó, cũng là lần mà Thiên Vô Nhai giao nhiệm vụ cho Thẩm Nhan tiếp cận hai người họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi