HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG

Độn Địa Thuật này cùng mình trước kia học căn bản không có bao nhiêu khác nhau, cũng ý nghĩa Độn Địa Thuật này có cũng được mà không có cũng không sao, vốn muốn dùng đến hối đoái điểm tích lũy, nhưng vừa nghĩ lại, nghĩ đến Đánh Bạc Hệ Thống, Độn Địa Thuật này xem như một bản cực phẩm kỹ năng rồi, nếu như dùng để đánh bạc mà nói, ngược lại là có thể đánh bạc một phen, nếu như đánh bạc thắng lợi, như vậy rất nhiều chỗ tốt, nếu như thua, đối với mình cũng không có tổn thất quá lớn, dù sao cái Độn Địa Thuật này đã học xong.

Cho nên đối với Độn Địa Thuật, Dương Lỗi trở mình nhìn xuống liền thu vào, về phần Sát Lục Chi Chương thật ra khiến Dương Lỗi rất hiếu kỳ.

Sát Lục Chi Chương.

Đặc thù vật phẩm, thuộc tính không biết.

Thuộc tính không biết, Dương Lỗi xem xét im lặng, thứ này đến cùng lấy làm gì.

Bất quá hẳn không phải là đồ vật đơn giản, thuộc tính đã không biết, như vậy ý nghĩa mình hiện tại còn không có năng lực kích phát nó, không biết sau khi kích phát, cái Sát Lục Chi Chương này sẽ là chuyện gì xảy ra, nhưng dựa theo danh tự đến phỏng đoán, đây cùng giết chóc có quan hệ, bằng không thì như thế nào sẽ gọi Sát Lục Chi Chương.

. . .

- Thiếu Gia, đã xảy ra chuyện.

Dương Lỗi mới trở lại trong tiểu viện, chợt nghe đến Hạ Trúc vội vàng nói.

Dương Lỗi ngồi xuống, nhìn xem nàng nói:

- Không nên gấp gáp, từ từ nói, đến cùng là chuyện gì?

Hạ Trúc thờ ra một hơi nói:

- Sự tình là như thế này, vừa mới Tịnh tiểu thư đến nơi đây, nói Thanh Thủy tiểu thư bị người bắt đi rồi, còn để lại một câu.

Dương Lỗi nghe vậy tròng mắt hơi híp, sát khí lạnh lẻo lập tức phát ra.

- Rõ ràng dám ra tay với người bên cạnh ta, lá gan thực không nhỏ, lưu lại lời nói là cái gì?

- Ở chỗ này, Thiếu Gia tự mình xem đi.

Hạ Trúc đem một tờ giấy đưa cho Dương Lỗi.

Dương Lỗi xem xét, trên đó viết: muốn cứu nữ nhân của ngươi, buổi trưa ngày mai đến Ngọa Ngưu sơn, nhớ kỹ một người, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.

- Hảo thủ đoạn, quả nhiên là hảo thủ đoạn.

Dương Lỗi không khỏi thầm khen, lần này người bắt cóc Dương Thanh Thủy tuyệt đối là loại khó chơi, có thể từ bên người Cổ Lão vị Vũ Thần này bắt Dương Thanh Thủy đi, tự nhiên không phải hạng người bình thường.

Tuy Dương Lỗi biết rõ, bọn hắn nhất định là thừa dịp Cổ Lão sơ sẩy mới thực hiện được, nhưng như vậy liền ý nghĩa bọn hắn đã hoàn toàn đem mọi người cùng mình có quan hệ giám thị lên, hơn nữa ngay cả Cổ Lão cũng không có phát giác. Có lẽ lúc này Cổ Lão rất phẫn nộ a.

Dương Lỗi nghĩ không sai, lần này Cổ Lão phẫn nộ không thôi, rõ ràng có người dám không coi hắn vào đâu giở trò, lại để cho bọn hắn đem Dương Thanh Thủy bắt đi rồi, Dương Thanh Thủy là làm cháu gái của hắn, ngay cả cháu gái của mình cũng bị bắt đi rồi, hắn như thế nào không phẫn nộ, to gan lớn mật, mình tiến vào Vũ Thần cảnh giới nhiều năm như vậy, ai ở trước mặt mình không phải cung kính có thừa, tại Càn Nguyên quốc, còn không có ai dám khiêu khích mình, mà hôm nay sinh sinh bị quạt một bạt tai.

Vũ Thần tôn nghiêm há lại cho mạo phạm, cho nên sau khi Cổ Lão biết được tin tức, liền động thủ bắt đầu điều tra.

Trong nội tâm Dương Lỗi tinh tường, những thứ này có lẽ không biết Cổ Lão là ai, nếu như biết rõ Cổ Lão là người nào mà nói, đoán chừng một lần nữa cho bọn hắn mượn cái lá gan cũng không dám đối với Dương Thanh Thủy cùng Cổ Tịnh động thủ.

- Cổ Tịnh còn nói gì không?

Dương Lỗi lại nói.

- Tĩnh tiểu thư nói sau khi Thiếu Gia trở về liền đi Huyền Cơ Các tìm nàng.

Hạ Trúc hồi đáp.

- Tốt, các ngươi hảo hảo ở lại trong nhà, không nên đi ra ngoài.

Dương Lỗi đứng người lên, đối với Hạ Trúc nói ra.

- Thiếu Gia ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho Thiếu Gia lo lắng.

Hạ Trúc biết rõ mình tu vi quá yếu, căn bản không giúp đỡ được cái gì, chỉ có cố gắng tu luyện, chờ tu vi mình tăng lên rồi, mới có thể đến giúp Thiếu Gia.

- Ngươi trở về rồi hả?

Lúc này Đoạn Dung đi ra.

Dương Lỗi nhẹ gật đầu nói:

- Ta có chuyện muốn đi ra ngoài, ngươi giúp ta chiếu cố Hạ Trúc các nàng một chút, đừng cho các nàng ly khai tiểu viện.

- Đi cứu người? Ta cũng muốn đi, nói không chừng ta có thể giúp được ngươi đây này.

Lúc này Đoạn Dung nói.

- Ta đi tìm Cổ Lão, chuyện cứu người phải trước biết rõ ràng lai lịch cùng tin tức đối phương mới có thể hành động, hiện tại ta đối với tin tức của bọn hắn hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại ngay cả Thanh Thủy ở nơi nào cũng không biết, như thế nào cứu người?

Dương Lỗi lắc đầu.

Đoạn Dung nghĩ nghĩ cũng thế.

. . .

Vài phút sau Dương Lỗi chạy tới Huyền Cơ Các, Huyền Cơ Các này chính là Huyền Cơ Môn tại Càn Nguyên Quốc thành lập một chỗ chuyên môn tuyển nhận đệ tử, bọn người Thiên Nhất trưởng lão là ở chỗ này.

- Tiểu Lỗi ngươi đã đến rồi.

Cổ Tịnh nhìn xem Dương Lỗi, trong nội tâm tràn đầy áy náy, cúi đầu, nhỏ giọng nói.

- Thực xin lỗi, ta. . . Là ta không có chiếu cố tốt Thanh Thủy muội muội, để cho nàng bị người xấu nắm đi.

Dương Lỗi khẽ lắc đầu nói:

- Đây không phải lỗi của ngươi, cho nên ngươi không nên tự trách.

- Ta. . . Thế nhưng mà ta. . .

- Không có nhưng nhị gì hết, bọn họ là hướng về phía ta đến, không nghĩ tới là ta làm phiền hà Thanh Thủy.

Dương Lỗi thở dài, sau đó trên mặt hàn khí nói ra.

- Vốn cho là bọn họ chỉ hướng về phía ta, không nghĩ tới bọn hắn rõ ràng bắt Thanh Thủy, thật sự là không biết sống chết, lúc này đây ta muốn nhổ tận gốc bọn chúng, để cho bọn hắn ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.

- Tiểu Lỗi.

- Dương Lỗi.

Lúc này Cổ Lão cùng Thiên Nhất trưởng lão đi ra, sắc mặt Cổ Lão không khoái, hiển nhiên là bởi vì sự tình Dương Thanh Thủy bị bắt cóc mà phẫn nộ.

- Cổ Lão, Thiên Nhất trưởng lão.

Dương Lỗi bề bộn nghênh đón tiếp lấy.

- Tiểu Lỗi, ngồi, ngươi ngồi đi.

Dương Lỗi ngồi xuống, nhìn xem Cổ Lão cùng Thiên Nhất trường lão nói:

- Cổ Lão, sự tình có chuyển biến hay không?

Dương Lỗi tinh tường, Cổ Lão nhất định sẽ điều tra, người Huyền Cơ Môn ra tay, những người bắt cóc Dương Thanh Thủy kia, dù cho không có bị tìm ra, nhưng khẳng định cũng sẽ tìm được dấu vết để lại.

- Là người Hắc Hổ sơn làm.

Cổ Lão gật đầu, trên mặt giận dữ nói.

- Lần này chính là vì chờ ngươi, bằng không thì ta đã sớm đối với bọn họ động thủ, rõ ràng dám bắt đệ tử Huyền Cơ Môn ta, còn lấy uy hiếp, quả thực tội không thể tha thứ, đây cũng là khiêu khích uy nghiêm của Huyền Cơ Môn ta.

Nghe xong, đối phương là Hắc Hổ sơn Cuồng Hổ, điều này cũng bình thường trở lại, bất quá để cho Dương Lỗi buồn bực chính là, Cuồng Hổ này hẳn không phải là người lỗ mãng, Hắc Hổ sơn có thể có cơ nghiệp lớn như vậy, chứng minh Tư Đồ Hổ cũng không phải một người không có đầu óc, lần này vì một đồ đệ không nên thân, rõ ràng không tiếc cùng Dương gia chống lại, thậm chí còn cùng Huyền Cơ Môn chống lại, nên biết Huyền Cơ Môn là một quái vật khổng lồ, hắn làm như vậy tuyệt đối là khiêu khích đối với Huyền Cơ Môn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi