HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG

- Không nói thì thôi, sớm muộn gì ta cũng sẽ thu thập ngươi.

Lâm Lung hất ống tay áo ên, đẩy Dương Lỗi ra, liền đi vào bên trong.

- Ta chờ đây, bất quá chỉ sợ ngươi không có cơ hội kia, trừ phi ngươi luyện thành Ngọc Nữ Tâm Kinh, sau đó phối hợp với nội lực của Cửu Âm Chân Kinh, dùng ra Ngọc Nữ kiếm pháp, nếu thế chỉ có lẽ còn cơ hội, nhưng ngươi căn bản không tìm thấy một người mình yêu, không cách nào phát huy được uy lực chính thức của Ngọc Nữ kiếm pháp, cho nên, ngươi muốn hơn ta, xác xuất cơ hồ là không thôi.

Dương Lỗi nhìn nàng lắc đầu, mà lúc này Lâm Lung đã tiến vào trong thạch thất, Dương Lỗi đành phải đuổi theo.

- Ngươi nói có Tiên Thiên Công, Tiên Thiên Công ở nơi nào thế?

Lâm Lung đối với những tài vật hoàng kim kia không hề để mắt đến, trước mắt tuy rằng bày đầy các rương hoàng kim cùng bạch ngân lớn, nhưng nàng lại chẳng thèm ngó tới, về phần những châu báu kia, ngược lại khiến hai mắt nàng sáng rực lên, nhưng so với chuỗi dây mà Dương Lỗi xuất ra lúc trước thì kém hơn nhiều lắm, cho nên nàng cũng không xem nữa.

Dương Lỗi đi đến phía trước nàng, Chân Thực Ưng Nhãn xem xét xuống, tất cả không hề có chỗ nào lẩn tránh được.

Tiên Thiên Công có phải ở chỗ này hay không, Dương Lỗi cũng không thật sự xác định.

- Ồ.

Dương Lỗi kinh ngạc nhìn cách đó không xa, tại đây rõ ràng có trận pháp, hơn nữa trận pháp này còn không giống bình thường, lại là một Truyền Tống Trận. Như thế khiến Dương Lỗi rất khó hiểu, Xạ Điêu nội dung cốt truyện thế giới này xem ra cũng không phải đơn giản như vậy, rõ ràng có tồn tại trận pháp, nếu vậy thì chỉ sợ trong Xạ Điêu thế giới này quả thật có tồn tại một ít cao thủ không thể biết trước, tu vị những người này rất có thể đã đột phá Vũ Thần, thậm chí có khả năng đạt tới cảnh giới Thông Huyền.

Không biết trận pháp này truyền tống đến đâu, nếu như truyền ra khỏi không gian này vậy thì mình phiền toái rồi, có thể trở về hay không vẫn chưa biết, cho nên không thể hành động thiếu suy nghĩ được, có muốn thử cũng phải chờ sau khi mình hoàn thành nhiệm vụ tại Xạ Điêu thế giới đã nói sau, nếu như nhiệm vụ không hoàn thành mà tiến vào Truyền Tống Trận, vạn nhất không về được vậy thì mình lỗ lớn rồi.

- Đây là cái gì?

Lâm Lung thấy Dương Lỗi ngẩn người nhìn, không khỏi nói:

- Có phải ngươi phát hiện được gì không?

- Ah...

Dương Lỗi phục hồi tinh thần lại, vội lắc đầu nói:

- Không có gì, không có gì, ngươi đừng có đi qua.

Thấy Lâm Lung đi tới trước, Dương Lỗi kéo nàng lại.

- Ngươi, ngươi buông ra cho ta.

Lâm Lung phẫn nộ quát.

- Tốt, tốt, ta buông ra.

Dương Lỗi thấy nàng như vậy, cũng chỉ có thể buông tay:

- Bất quá ngươi không nên lộn xộn, ở đây còn có cơ quan, không cẩn thận sẽ mất mạng đấy

Dương Lỗi không biết cơ quan này đến cùng có phải do Vương Trùng Dương bố trí hay không, bất quá cơ quan này, quả thật không phải một võ giả Võ Thánh sơ kỳ như Lâm Lung có thể ngăn cản được.

Một khi sơ xuất chính là vạn tên cùng bắn, đó cũng không phải chuyện đùa, mặc dù mình đạt đến cảnh giới Vũ Thần nhưng cũng không thể lơ là, cho nên một khi Lâm Lung xúc động cơ quan vậy thì mình cũng không bảo hộ được nàng, một tuyệt sắc đại mỹ nhân như vậy lại hương tiêu ngọc vẫn ngay trước mặt mình, chuyện này cũng không phải Dương Lỗi mong nhìn thấy.

- Ngươi lừa gạt ta sao?

Lâm Lung giận dữ trừng Dương Lỗi, đối với lời Dương Lỗi nói cũng không cho là đúng.

- Ngươi...

Dương Lỗi khó thở:

- Ngươi là muốn ta đánh vào mông ngươi có đúng không?

- Ta... Hừ, không đụng thì không đụng, có gì đặc biệt hơn người chứ.

Dương Lỗi vừa nói như vậy, nàng quả thật giật mình, bờ mông của mình rõ ràng đã mơ hồ truyền đến từng đợt cảm giác nóng bỏng.

Thấy bộ dạng Lâm Lung như vậy Dương Lỗi ngược lại rất vui mừng, cô nàng này, càng lúc càng giống với một nữ tử ngây thơ, cách nghĩ này khiến ngay cả bản thân Dương Lỗi cũng phải hoảng sợ, chẳng lẽ cô nàng này thích mình rồi? Mình tới Xạ Điêu nội dung cốt truyện thế giới cũng không phải là để tán gái, nhưng tựa hồ đào hoa hơi đậm một chút, luôn có mỹ nữ đưa tới cửa, Dương Lỗi tự kỷ thầm nghĩ.

Dương Lỗi lo lắng nàng còn có thể đến đây, cho nên nghĩ nghĩ liền bày ra một cái trận pháp đơn giản, trận pháp này tuy rằng đơn giản, nhưng lấy tu vị Võ Thánh sơ kỳ của nàng vẫn không thể phá được, hơn nữa mình lại dùng linh thạch để bố trí, muốn phá hư ít nhất cũng cần tu vị Võ Thánh Đại viên mãn mới được, như thế, Dương Lỗi mới nhẹ nhàng thở ra.

Trông thấy một loạt động tác của Dương Lỗi, Lâm Lung giật mình không thôi:

- Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?

- Những chuyện này, ngươi cũng không biết, tốt rồi, Tiên Thiên Công mặc dù không tìm được, nhưng Cửu Âm Chân Kinh đến tay, hơn nữa những tài vật này đã tìm được, nhiệm vụ hoàn thành, ta cũng đến lúc nên đi rồi.

Dương Lỗi nhìn nhìn rương hòm đầy đất, vung tay lên, rương hòm trên mặt đất lập tức biến mất không thấy gì nữa.

- Ngươi... Ngươi dùng yêu pháp gì thế?

Lâm Lung thấy nhiều rương hòm như vậy thoáng cái liền biến mất không thấy gì nữa, lập tức kinh hô lên, như thấy quỷ vậy, nhìn chằm chằm vào Dương Lỗi.

- Đừng có kêu, cái gì mà yêu pháp hay không yêu pháp chứ.

Dương Lỗi trợn trắng mắt, bất quá chỉ là dùng Trữ Vật Giới Chỉ thôi:

- Chẳng qua chỉ là thủ đoạn trữ vật đơn giản thôi mà, ở thế giới kia của ta cũng vô cùng thông thường.

-Thế giới kia của ngươi, ngươi... Ngươi không phải người của thế giới này?

Lâm Lung chú ý tới lời của hắn.

- Đúng vậy, ta chính là tiên nhân hạ phàm, đến nơi này chính là vì một việc, đó chính là thành lập một Vương triều vĩ đại, khiến dân chúng thiên hạ không phải chịu nỗi khổ chiến loạn nữa.

Dương Lỗi thấy biểu lộ giật mình của nàng, bề ngoài cười nói:

- Nếu như ngươi nịnh bợ ta một chút, có lẽ ta có thể giúp ngươi làm việc nha.

- Ngươi... Ngươi thật sự có thể giúp ta sao? Chuyện gì cũng được?

Vượt quá ý liệu của Dương Lỗi, Lâm Lung kích động bắt lấy tay Dương Lỗi.

Như thế khiến Dương Lỗi xấu hổ không thôi, tuy rằng chỗ no đủ kia của nàng dán chặt vào cánh tay của mình, khiến Dương Lỗi thoải mái đến không muốn rời. Nhưng quan trọng là biểu lộ của nàng, cô nàng này, sẽ không phải thực cho rằng mình là tiên nhân, cái gì cũng làm được đấy chứ?

- Ngươi... Ngươi trước tiên thả ta ra có được không?

Dương Lỗi tuy rằng không biết, nàng muốn mình làm gì, nhưng thoạt nhìn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lâm Lung mặt đỏ lên, nhưng lại không buông Dương Lỗi, mà chỉ nói:

- Ngươi là tiên nhân có phải chuyện gì cũng làm được không? Nếu như ngươi đáp ứng ta một việc, ta cái gì cũng có thể đáp ứng ngươi, cho dù... Cho dù ngươi muốn ta phục thị ngươi, ... Cũng có thể.

- Khục khục...

Dương Lỗi lại càng hoảng sợ, điều kiện này cũng ra, xem ra chuyện nàng nhờ thật sự không đơn giản, nàng quanh năm ở trong Cổ Mộ này, có chuyện gì đáng để nàng trả giá lớn như vậy chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Dương Lỗi hiện lên một đạo quang mang, cái này...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi