HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG

- Hừ.

Tiêu Tiêu đắc ý nhìn đệ đệ mình một chút, tiếp theo đối với Dương Lỗi nói:

- Dương đại ca, ngươi không thể thu hắn làm đồ đệ a, tuyệt đối không thể.

Dương Lỗi cũng hiếu kì, tại sao Tiêu Tiêu chết sống cũng không chịu để đệ đệ mình bái Dương Lỗi làm thầy, học tập chế phù thuật, liền nói:

- Tiêu Tiêu, ngươi làm sao không muốn cho tiểu Trần bái ta làm thầy đây?

Tiêu Vô Trần ở một bên gật đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy, này tổng thể phải có cái lý do chứ?

Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút nói:

- Tiểu Trần Trần thiên phú tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ phi thăng lên Tiên giới, vạn nhất nếu như học phù triện, đem tu hành bỏ qua một bên, đây chẳng phải là được không bù nổi mất?

- Chỉ sợ không phải như vậy chứ?

Dương Lỗi hoài nghi nhìn Tiêu Tiêu nói, lấy tính cách của nàng sẽ để ý những chuyện này sao? Đáp án là chắc chắn không, những chuyện này, căn bản sẽ không để ở trong lòng, cho nên có thể khẳng định, Tiêu Tiêu trước đó nghĩ một đằng nói một nẻo, đây bất quá là một cái lý do gượng ép mà thôi, trong lòng đến cùng nghĩ cái gì? Trong lúc nhất thời cũng khó có thể đoán nghĩ ra, e sợ chỉ có bản thân nàng mới biết được.

- Chính là... Chính là... Nếu hắn bái Dương đại ca làm thầy, cái kia... vậy ta chẳng phải là so với Dương đại ca thấp hơn một cái bối phận sao?

- Ách...

Dương Lỗi cùng Tiêu Vô Trần nhất thời không nói gì, nguyên lai là vì lý do như thế, đây cũng quá vô nghĩa, bất quá ngẫm lại cũng đúng, Tiêu Tiêu là cái tính cách gì, ngược lại là vô cùng hợp lý.

- Nhị tỷ, cái này hoàn toàn không là vấn đề, ta bái Dương đại ca làm thầy, cùng ngươi căn bản không có quan hệ gì. Chúng ta có thể mỗi người giao một vật.

Tiêu Vô Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn tỷ tỷ mình nói.

- Không được, không được.

Tiêu Tiêu nói:

- Chuyện này không có chỗ thương lượng, tiểu Trần Trần, ngươi liền bỏ ý nghĩ này đi.

- Tại sao?

- Đã vừa mới nói.

Tiêu Tiêu nhìn đệ đệ mình nói:

- Ngươi làm sao đần như vậy, đã nói đến mức rõ ràng như vậy, không được, không được, liền không được.

Dứt lời Tiêu Tiêu kéo Dương Lỗi.

- Dương đại ca, chúng ta đi, không để ý tới hắn, gặp hắn liền phiền, làm sao đầu óc lại chậm chạp như thế.

Tiêu Tiêu thở phì phò, mặt đỏ rần.

- Hừ, Dương đại ca, đừng đi với nàng, nàng người này luôn không nói lý.

Tiêu Vô Trần cũng kéo một cái tay khác của Dương Lỗi nói:

- Dương đại ca nhất định phải thu ta làm đồ đệ, chuyện này không phải là ngươi định đoạt, là Dương đại ca nói mới có thể tính. Đúng không, Dương đại ca?

Hai người một người kéo một cái tay, đều thành kéo co.

Dương Lỗi nhất thời không nói gì, vung tay quát lên:

- Được rồi, không nên ầm ĩ.

Hai người gặp Dương Lỗi sinh khí, vội thả ra, cúi đầu.

Tiêu Tiêu nhẹ nhàng lôi kéo tay Dương Lỗi:

- Dương đại ca, ngươi... ngươi đừng nóng giận, ta... ta...

- Được rồi, đừng ta... ta nữa.

Nhìn nàng bộ dáng này, Dương Lỗi ngược lại là nở nụ cười, cô gái nhỏ này...

- Dương đại ca, ngươi không tức giận?

Tiêu Tiêu thấy Dương Lỗi nở nụ cười, mừng rỡ không ngớt nói.

- Ta làm sao có khả năng vì chút ít sự tình như thế mà tức giận đây?

Dương Lỗi cười vỗ vỗ đầu của nàng nói.

- Không tức giận là tốt rồi, không tức giận là tốt rồi, ta liền biết Dương đại ca tốt nhất.

Tiêu Tiêu lần thứ hai nắm một cánh tay của Dương Lỗi.

Dương Lỗi nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đối với Tiêu Vô Trần nói:

- Tiểu Trần, ta là không thể làm sư phụ của ngươi, còn nếu ngươi muốn học tập đồ vật phương diện phù triện, chúng ta có thể đồng thời giao lưu, bái sư, cái này thì không cần, nói thật cho ngươi biết, ta đối với phương diện phù triện này, cũng không phải là rất tinh thông.

- Dương đại ca ngươi đừng khiêm nhường, Ẩn Thân phù này không phải người bình thường có thể làm ra được, Tông Sư cấp Phù sư cũng không được, nếu Dương đại ca có thể chế tạo ra Ẩn Thân phù, vậy khẳng định là Đại Tông Sư cấp Phù sư, nếu như Dương đại ca nói mình ở phương diện phù triện không phải quá tinh thông, như vậy những người khác chẳng phải là thắt cổ tự sát? Cho nên, bây giờ có thể cùng Dương đại ca học tập phù triện thuật, đó là vinh hạnh lớn nhất của ta.

- Được rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng cho ta lời tâng bốc, ta thật sự không là Đại Tông Sư cấp Phù sư gì, có thể chế tác Ẩn Thân phù, chính ta cũng không làm rõ được, có thể là phù phương của ta cùng người khác không giống nhau lắm.

Dương Lỗi vỗ vỗ bả vai của hắn.

- Bên kia đang chờ chúng ta, hiện tại chúng ta cũng qua đi.

- Ừm.

Tiêu Vô Trần hưng phấn không thôi, bất kể nói thế nào, Dương đại ca là đáp ứng dạy mình phù triện thuật, đây là một sự tình đáng giá hưng phấn.

Nhìn Tiêu Vô Trần như vậy, Tiêu Tiêu không còn gì để nói.

... ...

- Tiểu Lỗi, ngươi đi theo ta, Tiêu Tiêu còn có Vô Trần, các ngươi không cần tới.

Cổ Thu Hàn đối với ba người nói.

- Không đi liền không đi, có gì đặc biệt hơn người , chờ sau đó ta hỏi Dương đại ca liền biết.

Tiêu Tiêu thấy thế tức giận nói.

Dương Lỗi theo Cổ Thu Hàn, đi vào trong phòng, lúc này trong phòng cũng chỉ có hai người, một người là Tiêu Thanh Thạch, một cái khác chính là Trương Dật.

Nhìn thấy Dương Lỗi đi vào, Tiêu Thanh Thạch vội nói:

- Tiểu Lỗi, ngươi ngồi đi.

Dương Lỗi cũng không khách khí, ngồi xuống, nói tiếp:

- Tiêu tiền bối, ngươi tìm vãn bối có chuyện gì, cứ nói thẳng là được.

- Tiểu Lỗi a, gọi Tiêu tiền bối, quá khách khí, ngươi gọi ta Tiêu thúc thúc đi.

Tiêu Thanh Thạch nheo mắt lại nhìn Dương Lỗi nói.

- Thanh Thạch tiểu tử, liền biết ngươi thấy sang bắt quàng làm họ.

Trương Dật bất mãn nhìn hắn một cái, bất quá trong mắt mang theo ý cười, đối với Dương Lỗi nói:

- Hắn bảo ngươi gọi như thế, cứ gọi như vậy đi, hai con gái của hắn dung mạo không kém, Tiêu Tiêu xem ra là chạy không thoát, ta ủng hộ ngươi, đem một con gái bảo bối khác của hắn cũng thông đồng lại đây, đơn giản, ngươi liền trực tiếp gọi nhạc phụ là được.

Dương Lỗi nghe Trương Dật nói như vậy, hơi có chút phát quẫn.

Mà Tiêu Thanh Thạch nghe vậy nhất thời xạm mặt lại, nhưng tiếp theo lại nở nụ cười, đối với Dương Lỗi nói:

- Tiểu Lỗi, ta nhìn ra được, Tiêu nhi đối ngươi thật sự là có cảm tình, nếu như Tiêu nhi có thể theo ngươi mà nói, ta là rất vui mừng, thậm chí, chỉ cần ngươi có năng lực, để Ly nhi cũng thích ngươi, vậy ta cũng sẽ không ngăn cản các ngươi.

Dương Lỗi ngơ ngác nhìn Tiêu Thanh Thạch, chuyện này... chuyện này... Có phụ thân như thế sao? Đây là đang quảng cáo cho nữ nhi của mình, quá mẹ nó vô nghĩa.

Không chỉ là Dương Lỗi, ngay cả Trương Dật cũng bị Tiêu Thanh Thạch nói làm kinh hãi, nhất thời có chút sững sờ, hai tỷ muội Tiêu Ly cùng Tiêu Tiêu là minh châu trên tay của hắn a, ngậm trong miệng còn sợ tan, bảo bối vô cùng, sợ các nàng chịu đến thương tổn gì, cho tới nay đối với hai nữ là muốn gì được đó, có thể thấy được hắn đối với hai tỷ muội Tiêu Tiêu sủng nịch yêu thích đến mức độ nào, bây giờ lại còn nói ra những lời này, để Trương Dật là trợn mắt ngoác mồm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi