HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG

Mà muốn tiến vào phòng tu luyện số một tu luyện, không chỉ cần thiên tư xuất chúng, hơn nữa còn phải có đầy đủ tài nguyên mới được, người bình thường căn bản không có tư cách tiến vào bên trong tu luyện, cho dù là Cổ Tĩnh cũng bất quá ở nơi này tu luyện ba ngày mà thôi.

Cổ Thu Hàn đáp ứng tặng cho Dương Lỗi tu luyện một tháng, đó chính là bằng đưa cho Dương Lỗi ba mươi khối cực phẩm linh thạch, đương nhiên có thể tiến vào phòng tu luyện số một tu luyện một tháng, giá trị tuyệt đối là lớn hơn nhiều so với ba mươi khối cực phẩm linh thạch.

Đại thủ bút như vậy, coi như là Tiêu Thanh Thạch cũng kinh ngạc không ngớt, nhìn Cổ Thu Hàn nói:

- Vô cùng bạo tay, quả nhiên là rất bạo tay, ngươi thật cam lòng, theo ta được biết, ngay cả đệ tử kiệt xuất nhất của Huyền Cơ Môn các ngươi Thu Phong cũng không có đãi ngộ như vậy?

- Ha ha, lấy tư chất của tiểu Lỗi, so với Thu Phong chỉ có hơn chứ không kém, hơn nữa tiểu Lỗi tuổi còn nhỏ, nếu như có thể ở trước hai mươi tuổi đột phá Võ Thần đi vào Thông Huyền cảnh giới, vậy Huyền Cơ Môn ta liền thật sự có hi vọng lần thứ hai siêu việt Huyền Thiên Tông ngươi.

Cổ Thu Hàn hơi có chút đắc ý nói.

- Siêu việt Huyền Thiên Tông ta, ân, cái lý tưởng này không tệ, có tiểu Lỗi, vẫn đúng là có khả năng.

Tiêu Thanh Thạch không thể không thừa nhận Cổ Thu Hàn nói, Dương Lỗi không chỉ là ở phương diện chế phù biến thái, phương diện tu luyện, cũng là không chút nào kém, so với những thập đại thiên tài kia còn muốn mạnh hơn nhiều lắm.

- Nhưng tối thiểu cũng cần đợi tiểu Lỗi trưởng thành chứ? Thời gian này làm sao cũng cần mấy trăm, thậm chí mấy ngàn năm.

Dương Lỗi nghe vậy khinh thường, mấy trăm năm, mấy ngàn năm, thời gian dài như vậy, mình đã sớm phi thăng Tiên giới, mình có Toàn Năng Tu Luyện Hệ Thống nơi tay, thiếu hụt chính là thời gian, nhưng cũng không cần hơn mấy trăm ngàn năm mới có thể đạt đến cảnh giới kia?

- Vậy thì như thế nào? Ngàn năm mà thôi, đối với người tu luyện chúng ta mà nói, chớp mắt liền qua.

Nhớ tới tư chất Dương Lỗi nghịch thiên như thế, lại có thể là đệ tử Huyền Cơ Môn, Huyền Thiên Tông mình cũng không có vận khí tốt như vậy, điều này làm cho Tiêu Thanh Thạch phiền muộn không ngớt, liền không tiếp tục để ý Cổ Thu Hàn, mà là nhìn Dương Lỗi nói:

- Tiểu Lỗi, ta cho ngươi hai khối Thượng phẩm linh thạch, bất quá nếu như có những phù triện gì khác, ưu tiên cung cấp cho ta, ngươi thấy thế nào?

Nói xong Tiêu Thanh Thạch lấy ra mười khối cực phẩm linh thạch, bỏ vào trước mặt Dương Lỗi.

- Đây là mười khối cực phẩm linh thạch, cũng tương đương với hơn một vạn khối Thượng phẩm linh thạch, xem như là tiền đặt cọc.

- Tiêu Thanh Thạch ngươi... ngươi... thực làm người tức giận, ngươi có cực phẩm linh thạch, lẽ nào ta không có sao?

Cổ Thu Hàn quát lên.

- Nơi này có hai mươi viên cực phẩm linh thạch, tiểu Lỗi, ngươi nhận lấy, còn sự tình phù triện, ngươi bây giờ có thể cho bao nhiêu liền cho bao nhiêu, không đủ, sau đó cho cũng giống như vậy.

- Này, làm ăn tóm lại phải có i thứ tự đến trước và sau chứ?

Tiêu Thanh Thạch nói.

Lại là hai mươi viên cực phẩm linh thạch, để Dương Lỗi nhìn ra hai mắt đăm đăm, cực phẩm linh thạch này mình là trông mà thèm vô cùng, nhưng đáng tiếc bây giờ trên người mình, căn bản không có nhiều Ẩn Thân phù như vậy, bất đắc dĩ nói:

- Hai vị thúc thúc, kỳ thực tiểu tử cũng không có bao nhiêu Ẩn Thân phù, tổng cộng gộp lại, ta xem một chút, ừm, mới ba trăm bảy mươi hai tấm Ẩn Thân phù mà thôi.

Dương Lỗi nói xong đem hết thảy Ẩn Thân phù đều lấy ra.

- Nếu không, hai vị một người 186 tấm như thế nào?

Dương Lỗi nhìn hai người này, không có biện pháp, hai tên này đều là Chưởng môn, một người là Huyền Cơ Môn Chưởng môn, một người là Huyền Thiên Tông Chưởng môn, mình là một cái cũng không đắc tội được a.

- Không được, này toàn bộ đều là của ta.

Tiêu Thanh Thạch tay mắt lanh lẹ, một cái liền đem hết thảy linh phù trên bàn đều thu vào.

- Ngươi... Ngươi...

Nhìn thấy hơn ba trăm Ẩn Thân phù kia đều bị Tiêu Thanh Thạch lấy đi, Cổ Thu Hàn tức đến nổ phổi, chỉ vào Tiêu Thanh Thạch nói:

- Tiêu Thanh Thạch, ngươi quá đáng, đem phù triện đều lấy đi ra cho ta, đây là Huyền Cơ Môn ta.

- Không lấy ra, hừ hừ, đồ vật đến trong tay ta, còn muốn làm cho ta phun ra, Cổ Đại ca, ngươi thực sự là quá ngây thơ rồi.

Tiêu Thanh Thạch đắc ý cười nói.

- Ngươi... Ngươi có lấy ra hay không?

Cổ Thu Hàn một cái kéo lại cổ áo của Tiêu Thanh Thạch.

Tiêu Thanh Thạch cũng không cam lòng yếu thế, bắt được cánh tay của hắn.

Hai người cứ như vậy cùng lưu manh bình thường đánh nhau không khác, nhìn mà Dương Lỗi mở to mắt, đây là Chưởng môn hai phái sao? Đánh nhau lại là cái đức hạnh như vậy? Nhất thời hết chỗ nói rồi. Ngược lại là Trương Dật ở một bên, không cảm thấy kinh ngạc, hai người này xuất hiện tình huống như thế, quá bình thường. Mỗi lần gặp gỡ, trên căn bản đều là sự tình tránh không khỏi, cho nên lâu dần, cũng thành thói quen.

- Hai vị thúc thúc, ân, các ngươi nghe ta nói một câu, Ẩn Thân phù này tuy rằng không còn, nhưng ta còn có những phù triện khác, cũng không thể kém Ẩn Thân phù.

Dương Lỗi xem hai người đánh nhau như vậy, đều đã biến thành dáng dấp ăn mày, không khỏi muốn cười, bất quá lại không thể bật cười, nhẫn nhịn thật là cực khổ.

Hai người nghe được Dương Lỗi nói, nhất thời ngừng lại, mà Cổ Thu Hàn tựa hồ không tin Dương Lỗi còn có phù triện càng tốt hơn, lớn tiếng nói:

- Phí lời, phù triện gì so với Ẩn Thân phù càng tốt hơn, càng thực dụng? Chỉ sợ sẽ không đi.

- Hai vị thúc thúc nhìn xem, đây là Định Thân phù.

Dương Lỗi lần thứ hai lấy ra Định Thân phù mình trước đây chế tạo ra, Định Thân phù này mình cũng chế tác không ít, bất quá bởi vì hạn chế, thêm vào thời điểm mình tại Xạ điêu thế giới không có chế làm cái gì, dù sao cũng vô dụng, cho nên bây giờ Định Thân phù của Dương Lỗi, cũng vẻn vẹn là hơn hai trăm tấm mà thôi. Lúc này Dương Lỗi lấy ra hai trăm tấm, cái khác, không có lấy ra.

- Chuyện này... này hữu hiệu sao? Có thể định thời gian bao lâu?

Cổ Thu Hàn nửa tin nửa ngờ nắm quá một tấm phù triện.

- Định Thân phù, định cho ta.

Sau khi lấy được Định Thân phù, Cổ Thu Hàn liền bóp nát phù triện, hướng về Tiêu Thanh Thạch sử dụng, mà Tiêu Thanh Thạch chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không biết tên, đem mình nhốt lại, động cũng không được, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng đủ để Tiêu Thanh Thạch kinh hãi.

Cao thủ so chiêu, chỉ là trong nháy mắt này, vậy thì đầy đủ quyết định thắng bại, đặc biệt là thời điểm tu vi hai người chênh lệch không lớn.

Sau khi khôi phục, Tiêu Thanh Thạch cũng mặc kệ nhiều như vậy, đưa tay phải đi chộp mớ Định Thân phù kia, bất quá lần này Cổ Thu Hàn so với hắn càng nhanh hơn, sớm trước một bước đem hết thảy Định Thân phù thu vào.

- Lúc này ngươi còn muốn theo ta cướp, ngươi người này thực sự là quá tham lam không biết chừng mực.

Sau khi Cổ Thu Hàn thu hồi phù triện, mới trợn lên giận dữ nhìn hắn nói.

Cảm ơn bác Satga đã ủng hộ truyện nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi