HỆ THỐNG ƯỚC NGUYỆN TỬ VONG



Cố Từ Thần chậm rãi kể cho bọn họ nghe cuộc tìm kiếm của cậu cùng Diệp Huyền Thanh, thậm chí còn nói rõ cả vụ bức thư và việc gia đình họ Nguyên theo đạo Công giáo.

Đến đây, giọng điệu của cậu trầm xuống, gương mặt tuấn tú đầy nghiêm túc.
- Lễ trừ tà theo các cách phương Đông nên dừng lại, tôi không hi vọng người chơi chúng ta giẫm lại vết xe đổ của họ.
Những người khác hai mắt nhìn nhau, xì xầm nghị luận.

Vượng Tài trông thấy sự tin tưởng mình xây dựng mấy hôm nay trong nháy mắt bị Cố Từ Thần soán lấy.

Gương mặt gã sầm xuống, hai mắt tối đen như hố sâu hun hút nhìn chằm chằm vào Cố Từ Thần.

Gã chầm chậm tiến đến sau lưng cậu, trên tay cầm một con dao.

Trong mắt gã lóe lên tia tàn nhẫn, nhắm chuẩn ngay gáy Cố Từ Thần mà giáng dao xuống.
- Mày chết đi!!!
Cảm nhận sát khí sau lưng tăng vọt, Cố Từ Thần nhanh nhạy lắc người tránh đi.

Vượng Tài thấy mình đâm hụt, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, vung dao liên hồi muốn chém chết cậu.

Cố Từ Thần chụp lấy tay gã, bẻ ngoặc ra sau, đạp vào đầu gối khiến gã ngã khuỵu xuống, cậu liền ghì chặt gã lại.
Mọi người bị diễn biến bất ngờ ấy làm cho ngây ngẩn, không hiểu vì sao Vượng Tài lại tấn công Cố Từ Thần.

Hà Lam phản ứng nhanh, mang dây lại trói Vượng Tài, không cho gã ta làm loạn.

Cố Từ Thần nhìn Vượng Tài bị trói thành một đống, trầm tư suy nghĩ.

Hành vi này của gã càng chứng minh gã chột dạ muốn giết chết cậu.
- Chú Vượng, chú có dính líu đến cô chủ Nguyên đúng không?
Cố Từ Thần lạnh nhạt hỏi, con ngươi đen láy trong suốt như nhìn thấu tất cả.

Vượng Tài chột dạ, trong lòng hoảng sợ nhưng bên ngoài vẫn vờ vịt khinh thường khịt mũi, ngậm chặt miệng không trả lời.

Đám người chơi cho rằng ông ta im lặng chính là đồng ý, phẫn nộ dâng lên.


Bọn họ dành cho ông ta sự tin tưởng tuyệt đối mà lại nhận lấy phản bội.

Thật sự không thể chấp nhận được! Nhất là Xuân Thu, cô còn là người chủ động bỏ điểm và tài nguyên để Vượng Tài bảo toàn tính mạng cho mình, ấy mà lại bị gã tính kế.

Xuân Thu điên tiết tát Vượng Tài một cái, cất giọng chanh chua đanh đá.
- Lão già! Lão nhận điểm của tôi mà tính hại chết tôi đấy à? Khốn kiếp, tôi muốn giết chết ông!
Thu Thủy cùng Hà Lam vội vàng giữ chặt Xuân Thu, tránh cho cô ta phát cuồng mà giết Vượng Tài thật.

Ông ta lạnh lùng nhìn bọn họ, đột nhiên cúi gập người, bật cười.

Tiếng cười của gã như bị bóp chẹt cổ lại vẫn gắng phát ra, khùng khục khó nghe nhưng đầy đắc ý.

Gã dựa đầu vào tường, đôi mắt nhìn trần nhà, nhếch môi cười khinh bỉ.
- Như thế thì sao? Hi sinh lũ mọi rợ chúng mày để nàng được trẻ đẹp mãi thì đã là gì.
Ánh mắt gã lộ ra say mê cùng kính ngưỡng.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, gã đã đem lòng yêu nàng.

Cho dù biết nàng ta là NPC, một nhân vật không có thật nhưng gã không quan tâm.

Nàng xinh đẹp, dịu dàng, nàng như ánh mặt trời soi sáng trái tim đóng băng của gã.

Từng cử chỉ, lời nói dịu êm ấy càng khiến gã say đắm.

Nhưng gã vẫn còn lý trí, gã không thể vì tình yêu mà đem tính mạng của mình bán đi.

Gã âm thầm trợ giúp cô chủ Nguyên, thúc đẩy kế hoạch của nàng càng thêm nhanh, song vẫn ở một hạn mức nhất định, không vượt quá quy định mà hệ thống đặt ra.

Gã biết, dù màn chơi có thất bại, gã cũng sẽ không bị trừ khử nếu ngay từ đầu gã đã chọn phe ác.
Nhưng gã không ngờ đến, gã cố gắng che giấu cho cô chủ Nguyên bấy lâu lại bị hai thằng nhóc miệng còn hôi sữa phá hỏng!
Vượng Tài trừng mắt nhìn Cố Từ Thần, oán hận cuồn cuộn dâng trào.

Gã cười lạnh một tiếng, hả hê nói:
- Cố Từ Thần, mày nghĩ mày thắng rồi sao? Không đâu, mọi thứ chưa dừng lại ở đây! Mày sẽ không bao giờ hại được nàng, nàng bất tử, nàng không bao giờ chết! Tất cả bọn mày rồi cũng thành bữa ăn của nàng, chất dinh dưỡng giữ thanh xuân của nàng!
Nói rồi, gã cười lớn, gương mặt vặn vẹo tàn ác.

Đôi mắt gã đục ngầu, giăng kín tơ máu.

Gã nghiêng đầu nhìn Cố Từ Thần, lắc cổ phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ, chất giọng khàn khàn chậm rãi nói:
- Thịt trẻ con chắc thơm lắm nhỉ?
...***...
Diệp Trà ngồi chờ hai người lớn quá lâu, bé mệt mỏi ngáp một cái, sau đó ngoan ngoãn leo lên giường ngủ.

Nhiệt độ trong phòng không biết từ khi nào càng lúc càng lạnh, bé mơ màng kéo chăn đắp ngang người mình.

Bỗng, một âm thanh trầm đục nhẹ nhàng vang lên.
Cốc, cốc, cốc, cốc.
Diệp Trà ngồi dậy, tưởng rằng anh trai nhỏ về liền mơ màng đi về phía cửa.

Nhưng ngay sau đó, tiếng gõ ấy lại tiếp tục vang lên, nó phát ra ngay trong phòng!
Bé tỉnh ngủ hẳn, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, cẩn thận lắng nghe lần nữa liền biết tiếng động phát ra từ trần nhà.

Bé khẽ chớp mắt, đột nhiên bật cười khanh khách.

"Thứ gì đó" ở bên trên dường như nghe thấy, có lẽ bất ngờ khi nghe tiếng cười của bé, mãi một lúc mới gõ thêm lần nữa.
- Hì hì, vui quá! Gõ vui vui!
Diệp Trà vỗ tay, giọng nói trong trẻo vang lên.
Trần nhà lạch cạch một tiếng, một ô nhỏ tầm ba gang tay chầm chậm di chuyển, để lộ không gian phòng bên trên.

Người con gái tóc vàng thò đầu ra, dịu dàng mỉm cười, vẫy vẫy tay.
- Em bé, lên đây với ta.

Ta có thứ chơi còn vui hơn.
Diệp Trà ngẩng đầu, bán tín bán nghi nhìn cô gái ấy.

Bé nghiêng đầu, phồng má, đáp:
- Hông được đâu, Trà Trà hông được phép đi bậy.


Anh Từ Thần sẽ rất rất giận luôn á!
Người phụ nữ đột nhiên thay đổi, gương mặt xinh đẹp hiền dịu hiện trở nên dữ tợn, nhào xuống muốn vồ lấy Diệp Trà.

Bé trông thấy, không trốn tránh, gương mặt bầu bĩnh ngây thơ không có bất kì sợ hãi gì.

Bé cười khúc khích, lấy ra một cây thánh giá mạ bạc, chĩa về phía người phụ nữ đó.
- Dì à, dì nhăn mặt thật là xấu.
Giọng nói trẻ con ngây thơ như lưỡi dao vô tình cắm vào tim người phụ nữ.

Nàng ta phẫn nộ hét lớn một tiếng, tránh né thánh giá mà lao về phía Diệp Trà.

Thế nhưng cây thánh giá như được điều khiển, vèo một cái đập thẳng vào tay nàng ta.

Người phụ nữ gào lên một tiếng đau đớn, ôm lấy tay mình.

Diệp Trà nhân cơ hội chạy đến cửa, cố gắng mở ra.

Nhưng cánh cửa nặng tựa ngàn cân, dù bé có dùng hết sức vẫn không thể khiến nó dịch chuyển.
Cô chủ Nguyên nhìn chòng chọc vào cơ thể nhỏ bé mũm mĩm ấy, trong mắt hiện lên sự thèm khát và điên cuồng vặn vẹo.

Nàng ta không màng đến cánh tay đau đớn, thong thả bước tới gần Diệp Trà.

Bên môi nàng nở nụ cười kiêu căng đắc ý, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa huỳnh huỵch, giọng nói lo lắng của Cố Từ Thần truyền đến khiến đôi mắt bé sáng hẳn lên, lớn giọng gọi:
- Anh ơi! Anh ơi!
Cố Từ Thần nghe được tiếng gọi thúc giục của Diệp Trà, càng thêm lo lắng, không ngừng đạp cửa.

Cánh cửa vốn mỏng như tấm ván hiện tại lại rắn chắc như đá, có làm thế nào cũng không di chuyển.

Cậu không khỏi nôn nóng, nắm tay siết chặt đến trắng bệch.

Bất chợt, tay Cố Từ Thần chạm đến một vật.
Là thanh chủy thủ mà Diệp Huyền Thanh đã đưa!
Cố Từ Thần cắn chặt môi, cầm lấy thanh chủy thủ, dùng hết sức ghim vào cánh cửa.

Không ngờ đến cánh cửa ấy lại dễ dàng bị rạch một đường, tựa như rạch một tấm vải.

Tay trái nắm chặt chủy thủ, cậu nhanh chóng phá cửa, xông vào bên trong.
Bốn bề trống không, Diệp Trà chẳng thấy đâu.
Bên dưới sàn nhà, máu kéo dài một đường rồi biến mất ngoài cửa sổ.

Cố Từ Thần chau mày.

Vết máu quá lộ liễu, giống như muốn dụ dỗ cậu theo nó.

Đi đến một chỗ, lòng bàn chân hơi cấn, Cố Từ Thần nhìn xuống liền thấy những viên kẹo rơi rớt một chỗ.

Cố Từ Thần nghi hoặc, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà ngay chỗ kẹo rơi.

Giả sử Diệp Trà bị bắt đi từ ô cửa sổ, các viên kẹo sẽ rơi lung tung, kéo dài một đường thẳng đến cửa như máu.

Nhưng thực tế, nó chỉ rơi đúng một chỗ.
Đôi mắt Cố Từ Thần hơi lóe lên tia sáng, không nói lời nào mà xông ra khỏi phòng, chạy nhanh lên tầng trên.

Tính mạng Diệp Trà đều nằm trong tay cậu, không thể chậm trễ!
Phòng bên trên chính là phòng của Nguyên Lý!
Cố Từ Thần không gõ cửa, trực tiếp phá nó đi vào.

Cô chủ Nguyên ngồi bên cửa sổ, thong thả nâng tay, dùng sắc màu đỏ tươi điểm lên vải trắng trước mặt.

Nàng nghe thấy tiếng mở cửa liền nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng.
- Ồ, anh Cố, tìm tôi có chuyện gì không?
Cậu âm thầm quan sát căn phòng một vòng, hoàn toàn không có điểm nào kì lạ.
- Cô chủ Nguyên có thấy đứa nhóc nhà tôi đâu không? - Cố Từ Thần mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại chứa toàn ý lạnh.
Cô chủ Nguyên khẽ chớp mắt, con ngươi xanh biếc lộ ra tia mơ màng.
- Không có, đứa bé ấy không có chạy lên đây.

Bất chợt, Cố Từ Thần thấy một thứ gì đó màu đỏ dưới giá vẽ.

Cậu hơi híp mắt, nhận ra đó chính là túi phúc mà Diệp Huyền Thanh đưa cho.

Khóe môi Cố Từ Thần cong lên, nở nụ cười lạnh nhạt.
Cô gái ấy đối diện với cậu hơi ngượng ngùng, trên gò má trắng nõn hiện lên rặng mây đỏ ửng.

Nàng đứng lên, uyển chuyển đi đến bên cạnh Cố Từ Thần, giọng nói mềm mại ngọt ngào tựa như đang làm nũng.
- Tôi...!tôi rất cô đơn, cậu có thể ở đây bầu bạn với tôi được không?
- Bầu bạn?
Cố Từ Thần khẽ cười một tiếng, đôi con ngươi xinh đẹp như đá Hắc Diệu không tạp chất.

Cô chủ Nguyên cười duyên, dựa cả người vào lòng Cố Từ Thần, bầu ngực mềm mại áp vào người, ngón tay thon dài trắng nõn chầm chậm di chuyển trên ngực cậu.

Cả người nàng ta mềm nhũn như không xương, mang theo mùi hương hoa hồng nhàn nhạt lan truyền trong không khí, quyến rũ mà đằm thắm khiến người ngây ngất.
Cố Từ Thần hơi híp mắt, nâng cằm người con gái xinh đẹp trong lòng mình, giọng nói cực kì ôn hòa.
- Bầu bạn với một bà chị gần bốn mươi tuổi, tôi còn chưa ăn mặn như thế.
Gương mặt xinh đẹp của nàng ta cứng đờ, đôi mắt xanh biếc trầm xuống như bầu trời giông tố, cơ mặt giần giật vặn vẹo.

Ngay khi nàng ta chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, Cố Từ Thần đã ra tay nhanh hơn, bóp chặt cổ người phụ nữ, lạnh lùng hỏi:
- Nói, cô mang Diệp Trà đi đâu?
Nàng ta khẽ chớp mắt, kiêu ngạo nâng cằm lên, cười đến híp cả hai mắt.
- Thật đáng tiếc, vốn dĩ còn muốn giữ anh ở lại với tôi.

Nhưng anh trai hung dữ quá làm tổn thương trái tim của tôi mất rồi.
Đôi đồng tử co lại, sắc bén như mắt rắn, móng tay cô ta chợt dài ra, nhanh như chớp chụp về cổ của cậu.

Cố Từ Thần nghiêng người tránh né, tay cầm chủy thủ nhanh chóng chém đứt bàn tay ấy.

Cô chủ Nguyên gào lên một tiếng đau đớn, gương mặt vặn vẹo dữ tợn bừng lên lửa giận.

Cánh tay cô ả co giật nhẹ, các thớ thịt kết nối lại với nhau, chậm rãi mọc ra bàn tay mới.

Ả cười nhạo một tiếng, cực kì đắc ý nói:
- Thân thể của ta bất tử, ta mãi mãi sẽ không chết, sẽ không bao giờ bị thương.

Nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn cầu xin ta tha thứ, chấp nhận làm món đồ chơi hèn mọn của ta, ta sẽ xem xét mà tha ngươi một mạng.
Cố Từ Thần lạnh nhạt nhìn ả ta, không nói lời nào liền nhào đến.

Cậu phải nhanh chóng ép ả nói ra nơi giam giữ Diệp Trà.

Cậu chắc chắn với khoảng thời gian ngắn ngủn ấy, ả không thể mang đứa nhỏ chạy đi xa.
Cánh cửa vốn khép hờ đột nhiên đóng sầm lại, không khí sau lưng trở nên lạnh lẽo, bên tai vang lên tiếng khè khè kì quái.

Lông tơ trên người cậu dựng hết cả lên, nhanh chóng né sang một bên.

Không biết từ lúc nào, trong phòng nhiều thêm một "người".
Nó bò trên sàn bằng tứ chi cong vẹo kì quái của mình, mái tóc vàng rũ xuống che đi gương mặt.

Nó phát ra tiếng khè khè hưng phấn, đứng chắn trước cô chủ Nguyên.

Cố Từ Thần nhận ra nó! Đó chính là con quỷ hôm qua!
Con ngươi cậu co rụt lại, Cố Từ Thần cắn mạnh môi, nắm chặt chủy thủ trong tay.
Đứa nhỏ đang chờ cậu, cậu tuyệt đối không thể bỏ mạng ở đây!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi