HỆ THỐNG ƯỚC NGUYỆN TỬ VONG



Cố Từ Thần lấy thuốc xong liền rời đi, không muốn ở cùng Hồ Ly thêm phút giây nào.

Lúc bước ra khỏi nhà thuốc, Cố Từ Thần lần nữa chạm mặt Diệp Huyền Thanh.

Anh dường như không đi mà cố ý đứng đây đợi cậu.
- Xin lỗi.
Giọng nói trầm thấp ấm áp của anh vang lên, Cố Từ Thần dừng bước, nghi hoặc nhìn anh.

Đối diện với ánh mắt của cậu, ngón tay anh hơi giật nhẹ, cố gắng kiềm chế không chạm vào đôi mắt xinh đẹp ấy.

Anh hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói:
- Xin lỗi đã khiến cậu khó chịu.

Sau này sẽ không xảy ra những chuyện ấy nữa.
Cố Từ Thần không có ý trách anh, chẳng qua cậu không muốn quá mức thân thiết thôi.

Bây giờ đích thân anh xin lỗi, nếu cậu còn lơ đi thì không lịch sự.
- Không sao\, anh không cần xin lỗi tôi.
Hai người lại bắt đầu lâm vào im lặng, không ai mở lời, bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt và lúng túng.

Đôi mắt to của Diệp Trà đảo quanh hai người, bé quyết định làm cầu nối, giúp cả hai thoải mái hơn.
- Anh\, anh ơi\, - Diệp Trà kéo áo Diệp Huyền Thanh\, thắc mắc - Ngục tối vô hạn là ở đâu vậy ạ?
Diệp Huyền Thanh nắm tay bé, nắn nắn những ngón tay búp măng trắng nõn, mở lời giải đáp.
- Đó là nơi hệ thống trừng phạt những ai nhận nhiệm vụ phụ của hệ thống mà không hoàn thành.

Không ai thoát ra khỏi đó được\, nơi ấy là một vòng tuần hoàn vô hạn những hình phạt kinh dị\, chịu đựng đau đớn tột cùng lặp đi lặp lại mãi cho đến khi hết thời hạn trừng phạt\, hệ thống mới thả ra.
- Nhiệm vụ phụ là nhiệm vụ ẩn à? - Cố Từ Thần lên tiếng hỏi.
Diệp Huyền Thanh khẽ lắc đầu, đáp:
- Nhiệm vụ ẩn không hoàn thành cũng không sao.

Còn nhiệm vụ phụ là do hệ thống thông báo đến\, cậu có quyền nhận hoặc không nhận.


Nhưng đã nhận thì bắt buộc phải hoàn thành\, đương nhiên phần thưởng rất hậu hĩnh nếu cậu hoàn thành được nó.

Trái lại\, nếu không làm được sẽ bị hệ thống trừng phạt\, tống vào bên trong ‘Ngục tối vô hạn’.
Cố Từ Thần gật đầu, không hỏi gì thêm.

Diệp Huyền Thanh còn chỉ cậu những nơi nghỉ ngơi miễn phí ở khu D.
- Có rất nhiều người chơi mới không biết đã tốn số điểm lớn chỉ để thuê phòng vài giờ đồng hồ.

Cậu nên cẩn thận một chút.
- Tôi hiểu\, cảm ơn anh.
Cố Từ Thần chân thành đáp, sau đó nắm tay dắt Diệp Trà đi đến khu nghỉ ngơi.

Cậu cần dưỡng sức trước khi tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Sáu tiếng ở Tương Thành tưởng chừng rất lâu lại trôi qua cực kì nhanh, chẳng mấy chốc tiếng máy móc lạnh lẽo của hệ thống lại vang lên, tiến hành truyền tống Cố Từ Thần đến màn chơi thứ ba.

Trước mắt cậu là một con đường mòn.

Hai bên là từng hàng cây lớn rậm rạp che khuất ánh sáng mặt trời, cỏ cùng hoa dại mọc ven đường, vài cánh bướm chao lượn trên không.

Cố Từ Thần nhìn xung quanh, trông thấy đứa nhỏ của mình liền tiến lại gần, ôm lấy bé.
- Xin chào!
Cậu nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, có hơi bất ngờ khi nhìn thấy vài người quen.

Chẳng qua cậu không muốn gây sự chú ý, khẽ gật đầu đáp lại.

Người kia dường như cũng hiểu, bước đến bên cậu, đưa tay ra, mỉm cười lịch sự.
- Tôi là Lê Tuấn.
Cố Từ Thần bắt tay với hắn, thoải mái đáp lại:
- Cố Từ Thần.
Theo sau hắn còn có hai cô gái, Cố Từ Thần hơi bất ngờ, không nghĩ đến Trần Liễu và Phượng Trần đi cùng đến đây.

Lê Tuấn chủ động kể cho cậu nghe một vài chuyện ở màn thứ hai của hắn.

Cả ba người Lê Tuấn đều may mắn gặp được nhau khi ở Tương Thành cho nên liền mua vật phẩm liên kết lại.

Chỉ có Cố Từ Thần cùng Diệp Trà xui xẻo bị tách ra.
- Màn thứ hai bên chúng tôi không hiểu sao cho tôi cảm giác dễ hơn màn một.

- Lê Tuấn nhíu mày\, thấp giọng nghị luận - Nó vô cùng đơn giản\, thậm chí còn không có người chết.
Phượng Trần gật đầu, nói tiếp:
- Chúng tôi bị nhốt vào lăng mộ cổ\, chỉ cần tìm lối ra là có thể vượt màn.

Bẫy rập vẫn có nhưng không quá khó để phát hiện ra.

Đương nhiên mấy thứ như ma quỷ không thể thiếu\, song chúng nó không mạnh như quỷ nhỏ áo đỏ\, dùng vài cách trừ tà dân gian đều qua được.
Màn hai của nhóm Lê Tuấn đơn giản đến bất ngờ, hoàn toàn trái ngược với Cố Từ Thần.

Cậu không khỏi nghi ngờ hệ thống sắp xếp mức độ cấp bậc chơi khác xa như vậy là do bên cậu có đến hai người vượt ba màn.

Thế nhưng bây giờ vẫn chưa có cơ sở, cậu tạm thời chưa thể kết luận.
Cố Từ Thần nhìn đến người đàn ông đứng ở phía xa, lưng tựa vào thân cây, vẻ mặt điềm tĩnh.

Mấy cô gái xung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn anh, có người còn mon men đến gần, ngại ngùng thì thầm với anh điều gì đó.

Bất chợt, tầm mắt của anh cùng cậu va chạm nhau.

Cố Từ Thần bị bắt gặp khi đang nhìn lén cũng không ngại, gật đầu xem như chào hỏi.
Diệp Huyền Thanh chỉ nhìn một cái rồi thôi, thấp giọng đáp lời cô gái đối diện.

Không biết anh nói cái gì, cô gái hơi sững sờ, sau đó mắt sáng bừng lên, hưng phấn đến mức hai má đỏ hây hây, liên tục gật đầu, cười tươi như hoa.

Cô gái cúi gập người, sau đó rời đi về phía nhóm bạn của mình, vui vẻ cười đùa, đôi mắt thỉnh thoảng lia về phía Diệp Huyền Thanh.

- Anh Diệp được nhiều người chào đón quá trời luôn á!
Bé Trà ôm cổ Cố Từ Thần, con ngươi sáng lấp lánh nhìn anh, chu môi ngọng nghịu nói.

Cố Từ Thần xoa xoa tóc bé, không trả lời.

Một lúc sau, trong rừng vang lên tiếng cỏ bị giẫm, tiếng lá cây xô vào nhau lào xào, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt phúc hậu, mái tóc đen dày búi gọn phía sau, vừa lau mồ hôi vừa cười nói:
- Các bé ngoan\, sơ đã liên lạc được với trại trẻ Mùa Xuân rồi.

Các con ráng đợi một tí nhé\, họ sẽ cho người đến đón.
Nói rồi, bà ấy ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm:
- Thiệt là\, sao lại xây trại trẻ mồ côi ở giữa rừng thế này? Đi ra đi vào không những khó khăn mà còn dễ lạc nữa.

May là không có thú dữ\, nếu không chẳng may có đứa trẻ nào chạy lạc thì không phải toi rồi sao?
Trần Liễu rụt rè nhìn xung quanh, em đứng sát vào Phượng Trần, ngập ngừng nói:
- Thái độ của bà ấy với chúng ta kì quá ạ.
Phượng Trần nghiêng đầu nhìn em gái học sinh của mình, mỉm cười hỏi:
- Kì lạ chỗ nào?
- Bà ấy nói chuyện với chúng ta cứ như đang dỗ dành trẻ con ấy ạ.

- Trần Liễu cau mày\, nhìn hai tay mình - Chúng ta vẫn lớn mà\, đâu có bị thay đổi hình dạng.
Phượng Trần híp mắt nghiền ngẫm, sau đó trả lời:
- Để xem đã.
Lúc này, hệ thống mới xuất hiện, giọng nói lạnh lẽo vô cảm vang lên trong đầu mỗi người chơi.
[Quý vị hẳn là biết đến đề thi trắc nghiệm đúng không? Mỗi một câu hỏi sẽ có các gợi ý ABCD, điều các bạn cần làm chính là lựa chọn ra đáp án hợp lý và chính xác nhất.

Đừng xem nó là một trò đùa, nó không chỉ gắn liền với điểm số của các bạn mà còn gắn liền với tính mạng.]
Mọi người không còn ồn ào bàn luận, biểu tình thận trọng, im lặng lắng nghe.
[Điểm số quý vị đạt được sẽ cộng vào điểm tổng kết của quý vị.

Lưu ý, mỗi người chỉ có một cơ hội trả lời, hãy cẩn thận ngẫm nghĩ trước khi đưa ra đáp án cuối cùng.

Một lựa chọn sai lầm, các bạn phải gánh chịu hậu quả kinh khủng mà nó mang đến.
Điều kiện vượt màn: đạt một trong ba điều kiện sau:
1.

Sống sót qua năm ngày ở trại trẻ Mùa Xuân.
2.

Đạt trọn điểm các câu hỏi trắc nghiệm.
3.

Trốn thoát khỏi trại trẻ Mùa Xuân.]
Trốn khỏi trại trẻ Mùa Xuân?
Người chơi nháy mắt nắm được trọng điểm.

Người phụ nữ kia khi nãy cũng đề cập đến trại trẻ Mùa Xuân, xem chừng bọn họ sắp bị mang đến đó.

Trần Liễu hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi Phượng Trần.
- Chị ơi\, trốn khỏi trại trẻ Mùa Xuân là qua màn\, vậy chúng ta chạy trốn ngay bây giờ luôn được không ạ?
- Không thể.

- Cố Từ Thần nghe thấy thì trả lời - Nếu chúng ta rời đi sẽ bị hệ thống phán xét thành từ chối tham gia màn chơi\, trực tiếp giết chết chúng ta.
Phượng Trần đồng ý với lời nói của cậu, vỗ lưng em gái nhỏ, an ủi con bé.
- Cho dù hệ thống không chạm đến thì chúng ta cũng chẳng được an toàn.

Em không nhớ đến khu rừng của quỷ nhỏ sao? Thôi\, đừng quá lo lắng\, rồi chúng ta sẽ vượt qua màn chơi mà.
Cố Từ Thần nghe thấy Phượng Trần nói, không lên tiếng đáp.

Mọi người dường như đều chú tâm vào việc “chạy trốn” mà lại quên mất “vì sao phải chạy trốn”.

Vốn dĩ trại trẻ là một mái ấm hạnh phúc của những đứa bé, thứ gì đáng sợ đang ẩn nấp ở đó? Những đứa bé giống như quỷ nhỏ áo đỏ hay là các bảo mẫu vô tâm hành hạ chúng? Nếu như không đến đó, cậu sẽ không nắm được nguyên nhân.


Cố Từ Thần rũ mi mắt, chìm đắm vào suy nghĩ của mình.
Người xung quanh không động đậy, vẫn giữ nguyên vị trí của mình, không rời đi.

Có vẻ như bọn họ cũng biết được sự trừng phạt của hệ thống khi không tham gia.

Cố Từ Thần hơi híp mắt, ở đây có tổng cộng mười lăm người chơi.

Bọn họ trông bình tĩnh, không có người nào ồn ào náo loạn, cho dù sợ hãi cũng chỉ co người run rẩy, cố gắng tụ tập lại cho đông đông.

Thật sự ngoài dự đoán của cậu.
- Chúa ơi\, sao bọn họ vẫn còn chưa đến vậy? Lũ nhỏ làm sao chịu được nhiệt độ nóng kinh người này chứ?
Người phụ nữ trung niên ấy không ngừng than phiền, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt phúc hậu của bà.

Đôi mắt bà thi thoảng nhìn về phía bọn họ mang theo thương xót cùng lo lắng.
Ước chừng nửa tiếng sau, tiếng loạt xoạt của lá cây bị giẫm mới vang lên lần nữa, bà lộ rõ vẻ vui mừng, chạy vội đến hướng phát ra âm thanh, không bao lâu sau liền trở về cùng với một người.
Người nọ mặc đồ bảo mẫu, thoạt nhìn chỉ chừng bốn mươi, khuôn mặt hiền từ dịu dàng như thiên thần.

Bà ấy hơi cúi đầu, mở lời xin lỗi.
- Thứ lỗi cho tôi\, thưa sơ\, bọn trẻ tinh nghịch quá\, tôi phải dỗ các bé rồi mới đến đây được.
Nữ tu sĩ xua tay, không dám nhận lời xin lỗi ấy, vội vàng đáp:
- Ồ không\, tôi không oán trách bà đâu.

Tôi chỉ lo bọn nhỏ của tôi không chịu nổi cái nóng khó chịu này thôi.
Nói rồi, người phụ nữ tu sĩ quay sang nhìn bọn họ, vẫy vẫy tay gọi họ đến.
- Mấy đứa mau lại đây! Để sơ giới thiệu với các con\, đây là dì Keiko - bảo mẫu và đồng thời là người quản lý trại trẻ Mùa Xuân.

Sau này các con sẽ sống ở đó\, nhớ vâng lời dì ấy.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thận trọng gật đầu.

Dường như trong mắt của hai người phụ nữ kia, họ chỉ như những đứa trẻ bé bỏng.

Cố Từ Thần chú ý đến lời bọn họ trao đổi, suy ngẫm.

Có vẻ người chơi vào vai "những đứa trẻ" được chuyển đến trại Mùa Xuân.

Song, khi coi họ là trẻ con thì có dẫn đến sự thay đổi gì hay không? Điều này Cố Từ Thần vẫn chưa phát hiện ra, chỉ có thể tạm thời quan sát.
- Các con thân mến\, thật đáng tiếc khi ta phải nói lời chia tay với các con.

- Giọng nữ tu sĩ đầy đau buồn\, ánh mắt đong đầy yêu thương - Tu viện của ta không có khả năng chăm lo cho các con một cuộc sống đầy đủ.

Bảo mẫu Keiko sẽ thay ta chăm sóc cho các con đến khi mấy đứa trưởng thành.

Hãy ngoan ngoãn nhé\, các con của ta!
Nói rồi, nữ tu sĩ không nhìn đến bọn họ nữa mà xoay người rời đi.

Đám người chơi nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi nó khuất sau hàng cây rậm rạp.

Keiko cười hiền lành, thái độ hòa nhã, dịu dàng lên tiếng.
- Những đứa bé ngoan\, đừng lo lắng\, các con sẽ có cuộc sống mới tốt đẹp hơn thôi.
Bà cười rộ lên.
- Chào mừng đến với trại trẻ Mùa Xuân.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi