HỆ THỐNG VỊT DA GIÒN

“Hàn Chấn đúng không. Lúc vụ án xảy là buổi trưa, thời gian đó cậu đang ở đâu?”

Nữ cảnh sát dùng giọng hùng hổ đe dọa.

“Ừm…… Tôi ăn cơm trong văn phòng thầy Hà.”

“Có ai làm chứng không?”

“Thầy Hà cũng ở đó, hơn nữa ngoài cửa văn phòng cũng có camera.”

“Ăn cơm xong cậu đi đâu?”

“Phòng học.”

“Có nhân chứng không?”

“…… Học sinh cả lớp.”

“Tốt.” Nữ cảnh khép hồ sơ lại, nói: “Cậu đi được rồi bạn Hàn.”

Hàn Chấn rời khỏi.

Trong phòng hội nghị, nam cảnh sát trích xuất camera, quay đầu lại nói: “Chị Trịnh, thằng nhóc kia nói không sai, sau khi vào văn phòng cậu ta không hề ra ngoài.”

Nữ cảnh sát vỗ trán bất lực, tu ừng ực nửa chai nước, nói: “Cấp trên cho chúng ta hai tuần để phá án, căn bản là chuyện không tưởng!”

“Ây, trường học này tổng cộng cũng chỉ có từng đó người. Chúng ta tra soát từng người mới, dù sao cũng sẽ đơn giản hơn so với mò kim đáy bể nhỉ?”

“Cũng đúng.” Nữ cảnh sát nói: “Cậu trích xuất camera khoảng thời gian buổi trưa lại kiểm tra cẩn thận, ghi chép lại tên họ từng người vào WC.”

Một tiếng sau, nam cảnh sát đưa cho cô một danh sách kín đặc chữ.

“Nhiều như vậy?!” Nữ cảnh sát ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Nam cảnh sát vò đầu bứt tai, “Đó là WC tầng một, từ 12 giờ đến 1 giờ mà có hơn trăm người ra vào.”

************************

Hàn Chấn trở về phòng học.

Mọi người đã không còn tâm tư học bài, hầu như đều đang thảo luận chuyện Nghiêm Ngôn bị giết. Có người tận mắt nhìn thấy hiện trường vụ án còn phóng đại lên: “Tôi mới vừa bước vào WC đã giẫm lên vũng nước, cảm giác không đúng lắm, cúi đầu nhìn mới phát hiện là máu!! Hoàng tử Nghiêm ngã gục cách đó không xa, có vẻ là bị ai đó đâm chết, máu me be bét, bụng thủng một lỗ to. Lúc ấy trên mặt cậu ta vẫn còn quấn băng gạc, sợ chết đi được……”

Lệ Đại Hải nằm nhoài xuống bàn ngủ. Hàn Chấn đi qua vỗ người gã hỏi: “Cảnh sát có tìm cậu hỏi không?”

Lệ Đại Hải không buồn ngẩng đầu, “Có.”

“Cậu nói thế nào?”

“Còn có thể nói thế nào nữa?” Lệ Đại Hải nhắm hai mắt, nói: “Bọn họ hỏi tôi có bằng chứng ngoại phạm không, tôi nói tôi vẫn luôn ở nhà ăn đợi em.”

Hàn Chấn nhíu mày, nói: “Cậu đợi tôi ở nhà ăn suốt thật à?”

“Chẳng lẽ đến em cũng nghi ngờ tôi?”

Lệ Đại Hải cười lạnh.

“Tại sao tôi không thể nghi ngờ cậu……”

“Em không được!” Lệ Đại Hải tức giận ném văng hộp bút của cậu ra xa.

Hàn Chấn cảm giác mình không hỏi nổi nữa, lẳng lặng nhặt hộp bút của mình về, chuẩn bị học lớp chính trị.

Trường học này cũng thật lợi hại, hai người đã chết mà vẫn ung dung đi học như cũ tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tố chất tâm lý thực sự vượt qua bình thường.

Chuông vào lớp vang lên.

Hà Cẩn Nhiên dẫm lên tiếng chuông đi vào tới, ánh mắt lướt qua hàng phía trước học sinh dừng ở Hàn Chấn trên người, nhàn nhạt nói: “Đi học, đứng dậy!”

“Chào cả lớp.”

“Chào thầy Hà!”

Hà Cẩn Nhiên cũng không giảng bài luôn giống như trước mà nhìn đám học sinh ngồi dưới quạt điện như đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, từ tốn nói: “Thầy biết gần đây trường học đã xảy ra một vài việc không hay, nhưng thầy hi vọng các em có thể giả vờ mất trí nhớ. Dù sao các em cũng sắp sửa vào lớp 12, thi đại học mới là việc trọng đại nhất trong cuộc đời các em!”

Học sinh lớp này là do Hà Cẩn Nhiên một tay dìu dắt, hầu như đều rất nghe lời hắn. Hầu hết các bạn học đều lục tục lấy ra sách giáo khoa, chỉ còn F3 vẫn ngồi hàng cuối cứng đầu chơi điện thoại.

Du Thiên Thiên đang nói chuyện với Tề Lạc Trạch, “Cậu có cảm thấy đây là án mạng hàng loạt không?”

Hàn Chấn lẳng lặng dỏng tai lên nghe. Đoạn Nghiêm Ngôn bị giết trong kịch bản cũng là chỗ trống, cậu cũng bó tay, có lẽ nên nghe thêm ý kiến của người khác để có thêm thu hoạch.

Tề Lạc Trạch ngó Du Thiên Thiên, giọng dửng dưng: “Cậu đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám quá rồi đấy.”

“Trường học chúng ta chưa bao giờ có người chết, giờ đã có hai người chết liên tục, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?”

Tề Lạc Trạch nói: “Tôi cảm thấy là trùng hợp.”

“Sao có thể võ đoán như vậy?” Du Thiên Thiên bất mãn nói: “Chưa biết chừng trong trường chúng ta đang giấu một tên tội phạm giết người hàng loạt biến thái.”

Khi nói chuyện, Du Thiên Thiên cứ nhìn chằm chằm vào Lệ Đại Hải.

Lệ Đại Hải hồn nhiên không phát hiện. Hoặc là gã giả vờ không thấy. Gã đẩy Hàn Chấn, nói: “Buổi tối đi bar không?”

Không đợi Hàn Chấn mở miệng nói chuyện, Du Thiên Thiên đã dựng lông: “Nghiêm Ngôn vừa mới xảy ra chuyện cậu đã đi quán bar? Cậu có lương tâm không?”

Lệ Đại Hải nói: “Cậu ta đáng đời.”

Vừa nghe thấy câu này, Du Thiên Thiên đã như một thùng thuốc nổ, nếu không phải Tề Lạc Trạch ngăn cản, chắc chắn đã mặc kệ giờ đang đi học nhào đến đánh  Lệ Đại Hải một trận.

Nhưng cậu ta chắc chắn không đánh thắng Lệ Đại Hải.

Bởi vì trong F4 Hoàng tử Lệ có giá trị vũ lực cao nhất.

Hàn Chấn gật đầu đồng ý: “Quán bar nào?”

“Ám Dạ.” Lệ Đại Hải ngạo nghễ nói: “Nhà tôi mở.”

Hàn Chấn giật mình, cảm giác đây là cơ hội tốt để phá án. Cậu có thể thừa cơ chuốc say Lệ Đại Hải moi vài câu.

“Sao ngay cả cậu cũng……” Du Thiên Thiên trợn trừng mắt nhìn Hàn Chấn, thất vọng: “Cậu thật là vô lương tâm! Không ngờ lại thông đồng làm bậy với Lệ Đại Hải!”

Hàn Chấn vô tội: “Tôi mới vừa chuyển trường tới đây, cũng không thân với Nghiêm Ngôn. Đi ra ngoài uống chút rượu thôi, cậu quản được à?”

Du Thiên Thiên đau lòng: “Cậu làm tôi cảm thấy thật xa lạ!”

“Thế ư, một khi đã vậy.” Hàn Chấn ung dung chẳng hề hoảng loạn: “Từ nay về sau, chúng ta coi nhau như người xa lạ đi.”

Du Thiên Thiên tiếp tục lầu bầu, “Nếu như Nghiêm Ngôn ở dưới suối vàng biết được……”

“Cậu câm miệng đi.” Hàn Chấn vỗ đầu cậu ta, “Còn mê tín dị đoan cẩn thận tôi bế cậu lên phường bây giờ.”

……

Hà Cẩn Nhiên trên bục giảng không hề quản đám người bàn cuối bọn họ nói chuyện. Sắp tan học, hắn nghe một cuộc điện thoại rồi nói: “Bạn Lệ Đại Hải, giờ em tới văn phòng tôi.”

Trong lớp bỗng rộ lên tiếng xì xào.

Mọi người đều biết, đi vào phòng họp coi như bị cảnh sát “thẩm vấn”.

Nghiêm Ngôn tính tình hiền lành, chưa bao giờ kết thù với người khác trong trường học. Nhưng trước đó cậu vừa đánh nhau với Lệ Đại Hải, Lệ Đại Hải còn hét lên trước mặt mọi người “sao mày không chết đi”, thực sự khiến người ta phải suy nghĩ.

Lệ Đại Hải đi nguyên một buổi chiều.

Mãi đến giờ tan học Hàn Chấn cũng chưa thấy gã đâu, đành phải cùng Hà Cẩn Nhiên về nhà trước.

Ăn xong cơm tối, cậu nói với Hà Cẩn Nhiên: “Tối nay em muốn ra ngoài chơi với bạn.”

Hà Cẩn Nhiên đang rửa bát trong phòng bếp, nghe vậy liền ngẩng đầu nói: “Ừ em đi đi, nhớ về sớm.”

Hàn Chấn còn tưởng Hà Cẩn Nhiên sẽ không đồng ý, nào ngờ lại dễ nói chuyện như vậy. Cậu gọi cho Lệ Đại Hải mấy cuộc điện thoại cũng không có ai nghe máy.

Hà Cẩn Nhiên rửa bát xong đi ra ngoài: “Em lại chơi cùng Lệ Đại Hải à? Cảnh sát Trịnh nói với thầy cậu ta rất đáng nghi, em vẫn nên tránh xa cậu ta thì hơn.”

“Cảnh sát Trịnh?”

“Chính là nữ cảnh sát tới trường học điều tra vụ án, cô ta tên là Trịnh Thu Nguyệt, là học sinh của ba thầy.”

“Ồ……” Hàn Chấn thuận miệng nói dối: “Em  ra ngoài chơi với Tề Lạc Trạch và Du Thiên Thiên, không đi cùng Lệ Đại Hải.”

Hà Cẩn Nhiên phì cười, “Em thân với F4 vậy sao?”

“Đúng vậy.” Hàn Chấn bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Bọn họ còn mời em làm F5 nữa.”

……

8 giờ tối, Hàn Chấn mới nhận được địa chỉ Lệ Đại Hải gửi đến qua WeChat. Cậu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Hà Cẩn Nhiên còn nói muốn đưa cậu đi, nhưng bị cậu từ chối.

Chuyện đi bar bị giáo viên nhân dân biết được thì không hay.

Bóng đêm hoàn toàn buông xuống. Thành phố ngợp trong vàng son trắng đêm không ngủ, xa hoa truỵ lạc. Quán bar Ám Dạ tuy có cái tên rất quê mùa, nhưng trang hoàng hết sức xa hoa, cũng rất nổi tiếng, là quán bar xếp hạng nhất.

Hàn Chấn xuống xe taxi, còn chưa đi vào, trước đó đã nhận được điện thoại từ Hà Lũng Hữu.

“Lệ Đại Hải mà cậu muốn tôi điều tra, tư liệu đã gửi vào email của cậu. Thằng nhóc này đúng là có ẩn khuất, cậu nhìn người rất chuẩn.”

Hàn Chấn nghĩ ngợi, nói: “Hà sir, anh đã nghe tiếng quán bar Ám Dạ bao giờ chưa? Lệ Đại Hải nói với tôi quán bar này là nhà cậu ta mở.”

“Ám dạ gì, công nhân viên chức chúng tôi chưa bao giờ đến những nơi như thế. Vả lại, Lệ Đại Hải kia là trẻ mồ côi mà. Thôi, không nói chuyện nữa, tôi đang bận, cậu xem xong tư liệu thì gọi cho tôi, dập máy đây.”

Tút tút tút

Trẻ mồ côi?

Hàn Chấn nhanh tay mở tư liệu ra. Nhưng tín hiệu ở đây không tốt, cậu vật lộn cả buổi vẫn chưa mở được, đứng ở cửa quán bar hoảng hốt đến nóng cả đầu.

“Ê, em đứng đây làm gì? Sao không đi vào?”

Giọng Lệ Đại Hải vang tới từ phía sau.

Hàn Chấn vội vàng tắt màn hình điện thoại, cất vào túi, quay đầu kịp thời mỉm cười, “À thì, tôi không tìm thấy đường.”

“Em bị ngốc hả? Chữ to rõ ràng như thế mà em không thấy?”

Hàn Chấn nhìn mấy chữ “quán bar ám dạ” đổi màu to tướng trước mắt, hơi xấu hổ, mà cái khó ló cái khôn nói: “Tôi bị quáng gà!”

“Sao không nói sớm.” Lệ Đại Hải cười, “Lần sau để tôi đến đón em.”

Lệ Đại Hải hoàn toàn coi Hàn Chấn là người mù, dọc đường đi vào quán bar luôn đỡ cậu. Ghế dài chỉ có mình hai người bọn họ ngồi, đồ ăn và hồng trà lạnh đầy bàn, trông hơi ngu ngốc.

Lệ Đại Hải thậm thụt nói vào tai Hàn Chấn: “Tôi cố ý che giấu thân phận, cố ý để bọn họ không biết tôi là thiếu đông gia.”

“Ồ……” Hàn Chấn gật đầu, giả vờ mình đã hiểu, bốc một miếng mực xé cho vào miệng.

“Tôi sợ làm em sợ, dù sao em cũng yếu ớt như vậy mà.” Lệ Đại Hải rót hồng trà cho cậu, “Nào, uống chút rượu.”

Hàn Chấn: “……” Cậu cầm cốc hồng trà uống ực một cái.

Cậu còn đang định chuốc say Lệ Đại Hải, cả bàn đầy hồng trà lạnh là chuyện quái gì.

“Đó…… chính là rượu cậu mua hả?”

Hàn Chấn nhìn một thùng hồng trà lạnh dưới đất.

“Đúng đó đúng đó, Louis 13. Em uống thả ga đi, uống bao nhiêu tôi bao hết!” Lệ Đại Hải hào phóng nói.

Hàn Chấn: “……”

Cậu giả vờ đi WC, sau đó giữ một bartender lại, chỉ vào Lệ Đại Hải hỏi: “Đó là ông chủ mấy người hả?”

Bartender nói: “Không phải, ông chủ nhà tôi đâu trẻ như vậy.”

Hàn Chấn chần chừ, hỏi: “Thiếu đông gia… nhà mấy người?”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Bartender phát ra tiếng cười quái dị, “Cậu tưởng đang quay phim thần tượng hả?”

Hàn Chấn: (*゜ロ゜)ノ

Cậu thật sự vẫn luôn nghĩ như vậy.

Cũng có nghĩa là, Lệ Đại Hải đang lừa cậu.

Quán bar này căn bản không phải nhà Lệ Đại Hải mở.

Như vậy vấn đề là tại sao Lệ Đại Hải lại phải lừa cậu?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi