HỆ THỐNG VỊT DA GIÒN

Ngày hôm sau Hàn Chấn nhân lúc ngủ trưa giật một sợi tóc của Lệ Đại Hải. Cậu hơi kích động, nghĩ đây là chứng cứ phá án, lập tức dùng một cái túi trong suốt đựng, chạy ra hành lang gọi điện cho Hà Lũng Hữu.

Cậu hân hoan: “Alo? Đội trưởng Hà ơi, tôi thu thập được tóc của Lệ Đại Hải có thể xét nghiệm DNA rồi đó!”

~( ̄▽ ̄~)

Hà Lũng Hữu: “Cắt xuống hay là nhổ xuống?”

“Đương nhiên là nhổ xuống rồi…… Đội trưởng quên năm nào tôi cũng được học bổng à? Thường thức cơ bản đó chắc chắn sẽ không quên.”

Hà Lũng Hữu chê bai: “Đúng là tôi quên mất cậu là sinh viên tài năng trường cảnh sát. Thời gian dài như vậy cậu nằm vùng trong trường làm gì? Chẳng lẽ ngày nào cũng chỉ ăn rồi tán gái?”

Hàn Chấn đúng là hơi chột dạ. Nhưng cậu không tán gái, mà tán con trai đội trưởng……

Cậu vội nói: “Tôi có manh mối còn gì, đã xác định là Lệ Đại Hải.”

“Đại Hải cái đầu cậu!” Hà Lũng Hữu quả thực chịu luôn Hàn Chấn, “Trong khối các cậu còn có một học sinh họ Lệ nữa! Ông trùm buôn thuốc phiện kia đã nói với chúng tôi rồi, con của gã là Lệ Đại Hà lớp 11-9!”

Hàn Chấn: “……”

Cúp điện thoại, cậu ôm ngực nghẹn ngào nói với hệ thống: “Xa nhau lâu như vậy, ai mà ngờ được Đại Hà huynh lại ra phá rối.”

Hệ thống: “Phim trinh thám đều như vậy, hung thủ thường là người bạn không nghĩ tới.”

Hàn Chấn tức giận đến mức thở hồng hộc, “Nhưng Lệ Đại Hà từ đầu chí cuối đâu có xuất hiện!”

“Xuất hiện rồi.” Hệ thống nghiêm mặt, nói: “Hai người từng bước qua nhau ở cầu thang lúc tan học. Thời điểm cách gần nhất chỉ có 0.01 cm.”

Hàn Chấn giật khóe miệng, “Sao tao có cảm giác mày đã biết trước?”

“Không, tôi không biết.” Hệ thống nhìn trời.

Sợi tóc vô duyên vô cớ lấy được từ Lệ Đại Hải, Hàn Chấn không vứt đi mà tiện tay bỏ vào túi, đi trở về phòng học. Cậu ngẫm lại, chuyện Lệ Đại Hà là hung thủ thật sự không phải không thể, ít nhất nghe hợp lý hơn tên thiểu Lệ Đại Hải là hung thủ.

Chẳng qua cách hai thế giới…… cậu không còn nhớ đối phương trông thế nào á QAQ.

Buổi sáng mới trôi qua được nửa, lớp bên đã nhốn nháo. Hàn Chấn vừa hay ngồi bên cửa sổ, trông thấy vài viên cảnh sát áp giải một nam sinh mặc đồng phục ra ngoài.

Bạn học kia trông rất ân cần lễ độ, hết sức quen mắt. Hàn Chấn nhớ ra ở thế giới đầu tiên gã còn từng mua cho cậu hạt hướng dương linh, không khỏi cảm khái thế sự vô thường.

Thực ra Lệ Đại Hà rất thích hợp làm phản diện phim giật gân. Hắn thuộc về loại người bình thường tới không thể bình thường hơn, vừa đến kết cục sẽ bại lộ thân phận hung thủ cũng sẽ không khiến người ta lấy làm lạ.

Có vài thiên phú là do ông trời định sẵn.

Hàn Chấn nghĩ, có lẽ ông trời ban cho cậu bát cơm làm biến thái. (⊙v⊙)

Án được phá, Hàn Chấn còn nghĩ cậu đã xem như hoàn thành nhiệm vụ. Ai ngờ hệ thống nói vẫn chưa có chứng cứ, nhất định phải chờ Lệ Đại Hà ăn cơm nhà nước mới được rời đi.

Hàn Chấn cũng không ngại, những ngày còn lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, mỗi ngày ngủ Hà Cẩn Nhiên một giấc, sống thư thái dễ chịu khỏi nói.

Về phần Lệ Đại Hải…… gần đây gã an phận hơn rất nhiều. Không còn động tí là bắt đầu làm quá như trước.

Nhưng khiến cho Hàn Chấn cảm thấy rạo rực tâm can chính là Hà Cẩn Nhiên. Gần đây hai người bọn họ vừa get được một kỹ năng mới, giờ chính trị bọn họ liếc mắt đưa tình, mắt đi mày lại, ngoài giờ chính trị thì lén lút nhắn tin nói chuyện.

Tình yêu vụng trộm này đúng là siêu kích thích ~

Nhưng giấy không gói được lửa. Ngay cả Du Thiên Thiên gần đây đắm chìm vào nỗi bi thương vì bạn thân không ngừng qua đời cũng cảm thấy thầy Hà không ổn.

“Sao ổng giảng bài mà cứ tia tụi mình hoài vậy?”

Hàn Chấn trả lời như chả có chuyện gì: “Chắc đang nhìn Hoàng tử Lệ ngủ.”

Lệ Đại Hải bên tay trái đang ngủ ngon lành, chảy nước dãi ròng ròng, bàn gỗ đọng một vũng nước phản chiếu khuôn mặt gã.

Nhưng Hàn Chấn cảm thấy với cái nết của nữ sinh trường này, nếu thấy cảnh đó chắc sẽ như ong bò vẽ lao đến điên cuồng quỳ liếm nước miếng Hoàng tử Lệ ……

Du Thiên Thiên ngó trái ngó phải, nhíu mày nói: “Sao tôi cảm giác thầy Hà đang nhìn tôi?”

Hàn Chấn: “………… Nhất định là ảo giác.”

Thầy Tiểu Hà rõ ràng là đang nhìn cậu mà, hiểu không!!!

Du Thiên Thiên liếc nhìn Lệ Đại Hải ngủ say như chết, thở dài: “Tôi còn rất muốn nói xin lỗi cậu ấy, mãi vẫn không có cơ hội.”

Hàn Chấn: “Sao cậu lại muốn xin lỗi cậu ấy?”

Du Thiên Thiên vò tóc ngượng ngùng nói: “Giờ bắt được hung thủ rồi mà, trước đó tôi ngu ngốc cho rằng hung thủ là cậu ấy.”

Hàn Chấn: “Cậu cũng biết cậu ngu cơ à.”

Du Thiên Thiên lẩm bẩm nói: “Ai bảo Đại Hải đôi khi rất kỳ lạ, lúc cậu ấy nổi điên thật đáng sợ, tôi, tôi mới nghi……”

“Nổi điên?”

Du Thiên Thiên giải thích: “Thôi, không có gì. Chính là trước kia bốn người chúng tôi thường xuyên gặp nhau ở ktv, cậu ấy uống xong rượu liền liên tục đi WC, trở về bắt đầu tức giận vô cớ ném đồ.”

“Ồ……”

Hàn Chấn cũng không quá để vào lòng, hiện tại trong lòng cậu Lệ Đại Hải đã từ “hoàng tử cao quý”  biến thành “công chúa ngạo kiều”.

Du Thiên Thiên: “Hung thủ Lệ Đại Hà đó, mẹ kiếp ông đây thật muốn đánh chết hắn. Người này bị điên hay sao, giết nhiều người như vậy, còn giết cả bạn thân nhất của tôi hu hu hu……”

Hàn Chấn an ủi: “May mà đã bắt được, nếu không bắt được có lẽ hắn sẽ hại cậu và Lệ Đại Hải. Nhưng…… tên của hắn giống Lệ Đại Hải, các cậu không nghi ngờ hai người bọn họ là anh em à?”

“Cậu đang đùa gì đấy?” Du Thiên Thiên làm mặt kinh tởm buồn nôn, nói: “Hắn có thể so sánh với Hoàng tử Lệ? Hai người bọn họ chỉ tên hơi có liên quan, hồi lớp 10 còn từng bị mọi người chọc ghẹo. Nhưng tôi dám bảo đảm hai người bọn họ tuyệt đối không có quan hệ huyết thống, nhìn mặt thôi đã thấy khác hẳn nhau rồi mà? Hoàng tử Lệ của chúng tôi cao quý như vậy…… tên biến thái kia không bằng nửa cái móng chân!”

“Ồ……”

Hàn Chấn suýt nữa cho rằng ở thế giới này Lệ Đại Hải và Lệ Đại Hà cũng là anh em.

Nào ngờ không phải.

Tề Lạc Trạch và Nghiêm Ngôn chết quá oan uổng. Du Thiên Thiên càng nghĩ càng buồn bực, không nhịn được mắng: “Lệ Đại Hà kia quả đúng là tên thần kinh! Não tàn! Biến thái! Nghiêm Ngôn và Lạc Trạch chọc ai?? Uổng công chú Nghiêm dùng hai ngàn vạn tìm kiếm hung thủ, vậy mà tìm ra hạng người đó, tôi đều cảm thấy không đáng thay cho chú Nghiêm.”

Cậu ta nói quá kích động, nên Hà Cẩn Nhiên bình thường không quản học sinh cũng không nhịn được: “Bạn Du, phiền em giữ trật tự.”

Du Thiên Thiên rầu rĩ không vui ngậm miệng. Nhân lúc Hà Cẩn Nhiên xoay người viết lên bảng đen, cậu ta lại dán đến bên Hàn Chấn tiếp tục nói: “Cuối tuần cậu rảnh không, chúng ta cùng đi dự lễ tang của Lạc Trạch đi.”

Bộp.

Một cục phấn ném đến.

Hà Cẩn Nhiên hiếm khi giận dữ: “Du Thiên Thiên! Em không hiểu tiếng người à?”

Cả lớp cười to.

Du Thiên Thiên xấu hổ giận dữ cúi đầu. Thân là hoàng tử F4, cậu mới lần đầu tiên bị thầy làm mất mặt như vậy giữa lớp.

Hàn Chấn hơi buồn cười. Cậu đoán được sở dĩ Hà Cẩn Nhiên sẽ nổi giận dữ như vậy là vì…… Du Thiên Thiên chắn mất tầm mắt nhìn cậu!!

Nhưng chung quy từng là bạn học, cậu thấp giọng nói: “Nếu có thời gian tôi sẽ đi. Đại Hải cũng đi à?”

“Cậu ấy không đi.” Du Thiên Thiên nói: “Cuối tuần cậu ấy đều có việc, chưa bao giờ đi chơi với chúng tôi.”

Hàn Chấn làm mặt như đang suy tư.

****** ****** ****** ******

Sau khi tan học.

Hàn Chấn ngoan ngoãn ngồi ở văn phòng chờ Hà Cẩn Nhiên tới đón cậu về nhà.

Cô Hoàng tổ ngữ văn nhìn bộ dạng trắng nõn ngoan ngoãn của cậu, không nhịn được nhét cho cậu mấy viên kẹo: “Gien nhà em tốt thật đấy!”

Hàn Chấn bóc kẹo, ngơ ngác ngẩng đầu: “??”

Cô Hoàng nhìn chằm chằm vào mặt cậu, chép miệng cảm thán: “Em và thầy Hà đều đặc biệt đẹp, còn chưa bao giờ có mụn nữa!”

“Ha ha……”

Hàn Chấn xấu hổ xoa đầu.

Cô Hoàng chuẩn bị ra về. Trước khi đi, cô thu thập một xấp bài tập làm văn đêm nay chuẩn bị chấm, rút từ giữa ra bài của Hàn Chấn, nói: “Bài viết về thầy Hà của em, tôi cảm thấy rất hay, em xem lại sửa qua đi, tôi nghĩ sẽ có thể mang đi dự thi.”

Hàn Chấn lấy về nhìn, chỉ cảm thấy mù con mắt. Cậu cũng không hiểu được tại sao trước đó mình có thể viết ra thứ này.

Cô Hoàng: “Tôi còn cho cả thầy Hà xem nữa, cậu ấy cũng cảm thấy em viết rất hay, còn cố ý mượn tôi chép một bản khác.”

Hàn Chấn: “………………”

“Tóm lại là em về nhà sửa đi, tôi đi trước đây.”

Cửa bị đóng lại, văn phòng quay về với yên tĩnh.

Hàn Chấn mở cuốn vở làm văn ra, chỉ thấy bên dưới tiêu đề《 tôi yêu thầy 》 có viết một đoạn:

Tôi yêu nhất chủ nhiệm lớp, đồng thời cũng là thầy dạy chính trị lớp tôi. Ban ngày, thầy giảng giải chính trị cho chúng tôi như một đặc vụ cơ quan tình báo, không cầu công danh. Ban đêm, thầy hóa thân thành người làm vườn vất vả cần cù, không ngơi nghỉ cày cấy đất đai vì các đóa hoa tổ quốc…… Ôi! Tôi yêu thầy Hà của chúng tôi xiết bao!

(⊙_⊙) Văn chương kiểu vậy để cho Hà Cẩn Nhiên đọc được vẫn ok hả??

Sắp tới sáu giờ, Hà Cẩn Nhiên mới đến đón cậu. Trên đường không hẹn mà gặp giờ cao điểm buổi chiều, lúc chờ đèn xanh Hà Cẩn Nhiên nói: “Hôm nay không đi siêu thị, bằng không sẽ không kịp. Vừa rồi hiệu trưởng nói chuyện với tôi.”

Hàn Chấn: “Hiệu trưởng tìm anh nói gì?”

“Nạn nhân ba vụ án mạng đều là học sinh lớp tôi, ít nhiều có ảnh hưởng.”

Trong xe, Hà Cẩn Nhiên thuận tay cầm lấy chai đồ uống thể thao Hàn Chấn mới vừa mua uống một ngụm. Gò má hắn đón ánh hoàng hôn tỏa ra hơi ấm, khiến người xem lơ đãng.

Hàn Chấn hơi mê man, không nhịn được rướn người tới hôn chụt một cái. Ngọt ngào. Vị đồ uống thể thao.

Hà Cẩn Nhiên cũng không buông tha cho lần chủ động hiếm hoi của cậu. Hai người ôm đầu gặm nhau một lúc lâu, mãi đến khi xe đằng sau tuýt còi không ngừng mới lưu luyến tách ra.

Về đến nhà, ăn xong cơm tối, Hàn Chấn xoa cái bụng căng phồng nằm trên sô pha tiêu cơm. Hà Cẩn Nhiên đi tới, lấy từ ba lô Adidasdas hồng nhạt của cậu ra cuốn vở văn.

Hàn Chấn: “Sao anh biết em mang nó về nhà?!!”

Hà Cẩn Nhiên đẩy mắt kính, nói: “Là tôi kiến nghị cô Hoàng bảo em mang vở văn về nhà sửa.”

Hàn Chấn: “…… Đừng đọc.”

Đọc thứ có độc như vầy nhiều không tốt cho sức khỏe.

Hà Cẩn Nhiên nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy có vài chỗ dùng từ không thỏa đáng.”

Hàn Chấn giật cuốn vở làm văn về, giận dỗi: “Em không cần anh chữa! Anh là giáo viên chính trị đá sang ngữ văn làm gì!”

Hà Cẩn Nhiên lôi từ đâu ra bản sao: “Chúng ta phải tìm kiếm chân lý. Mà bài văn em viết hiển nhiên không đúng sự thực.”

Hàn Chấn xù lông: “Chỗ nào không đúng??”

Hà Cẩn Nhiên lấy bút đỏ ra khoanh từng chỗ cho cậu xem, vừa giảng giải cặn kẽ: “Chỗ thầy giảng giải chính trị cho chúng tôi như đặc vụ cơ quan tình báo này, không phải “chúng tôi” mà là “tôi”. Không ngừng nghỉ cày cấy đất đai vì các đóa hoa tổ quốc, phải xóa chữ “các” đi.”

Hàn Chấn không tin nổi, “Chỉ vì những chỗ đó?”

Hà Cẩn Nhiên cười, nói: “Tôi cảm thấy hai điểm này rất quan trọng. Dù sao tôi cũng chỉ cày cấy đúng một đóa hoa tổ quốc là em.”

“Anh……”

Hàn Chấn không biết nhớ tới tình tiết xấu hổ nào, tức giận đến đỏ bừng mặt, run giọng không nói nên lời.

“Thẹn thùng như vậy là sao?” Hà Cẩn Nhiên lại cười nói: “Tôi còn đang trông chờ đóa hoa là em đêm nay hấp thu thêm nhiều chất dinh dưỡng đây.”

Hàn Chấn nói theo bản năng: “Hấp thu chất dinh dưỡng làm gì?”

“Phụng dưỡng ngược lại cho tôi.” Hà Cẩn Nhiên nói như thật: “Tôi mà cứ mãi cày cấy bên trên chẳng phải là gẫy thắt lưng à.”

Hàn Chấn: “…………”

(  ̄⊿ ̄)

Đến giờ ngủ. Hà Cẩn Nhiên vẫn đang tắm gội trong phòng tắm. Hàn Chấn chuồn vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lén lút lấy ra một chai bổ thận.

Phía sau vang lên giọng nam âm u: “Em đang làm gì?”

Hàn Chấn sợ tới mức run tay, lọ bổ thận lăn xuống sàn nhà…… sau đó liền lăn đến bên chân Hà Cẩn Nhiên.

Hà Cẩn Nhiên khẽ mỉm cười, nhặt bổ thận lên đưa cho cậu, nói: “Tôi còn đang bực mình vì hai thùng bổ thận lần trước mua chẳng hiểu sao lại mất đi đâu vậy ~”

Hàn Chấn: “Cất lượn sóng của anh đi!!”

“Được rồi, nhanh uống đi.” Hà Cẩn Nhiên nói ngắn gọn: “Cho tôi xem dưa leo của bảo bối có bự lên không.”

Hàn Chấn hiện đầy vệt đen: “Anh đừng gọi em là bảo bối đi mà?”

“Vậy thì gọi là Chấn Chấn?”

“Không!!” Hàn Chấn bị sét đánh phòi cả ruột, “Em cảm thấy hôm nay anh rất bất thường!”

“Thực ra lúc nào tôi chả vậy.” Hà Cẩn Nhiên có vẻ hơi tủi thân, “Chẳng qua trước kia tôi sợ dọa em sợ.”

Hàn Chấn: “Hôm nay anh dọa em sợ sắp chết rồi.”

Hà Cẩn Nhiên: “Về phòng ngủ thôi, chúng ta cùng ăn dưa leo ~”

Hàn Chấn: “………………”

Phong cách này hình như không được đúng lắm.

Dùng xong một hộp ba con sói, trời cũng sáng.

Hàn Chấn chui trong chăn run lẩy bẩy, nói với hệ thống: “Lần sau mày phải cho tao một cơ thể cường tráng!”

Hệ thống: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Hàn Chấn rơi nước mắt, “Lần trước Hà Cẩn Nhiên nhu nhược đều là giả bộ hết! Lừa gạt tình cảm của tao! Hắn lợi hại lên y hệt như máy ép hoa quả bật công suất cao nhất chạy hoàn toàn bằng điện!”

Hệ thống: “Xin bạn hãy ngậm miệng vào đi, đừng gây ô nhiễm hai tai thần thánh của hệ thống chúng tôi, cảm ơn vì đã hợp tác.”

Hàn Chấn khóc lớn: “Tao, tao không muốn sống nữa hức hức……”

Hệ thống: “Còn muốn tiền thưởng không? Còn muốn lương không?”

Hàn Chấn: “…… Muốn.”

Hệ thống: “money và không bị ép nước chọn cái nào?”

Hàn Chấn: “……money.”

Hệ thống: “Vậy bạn có thể tưởng tượng bản thân thành một quả dưa leo bự vô tận, như vậy là có thể từ từ thong thả bị ép khô.”

Hàn Chấn hộc một ngụm máu dưa leo… Cảm giác thân thể đã bị nạo rỗng.

…………

Hôm sau.

Hàn Chấn ngủ dậy, phát hiện Hà Cẩn Nhiên đang mặt mày si mê nâng quả dưa leo của cậu, cười hết sức tà dăm.

Cậu vội vàng bò dậy, đụng đầu vào tường mới hoảng sợ nói: “Anh định làm gì?!!”

Hà Cẩn Nhiên đẩy mắt kính, nở nụ cười thần bí, nói: “Ép nước.”

Hàn Chấn sợ tới mức dùng chăn quấn chặt lấy mình, chỉ để lộ hai con mắt xoe tròn nhìn chằm chằm Hà Cẩn Nhiên, bi thương rên lên: “Tôi không muốn làm nằm vùng nữa! Tôi muốn về nhà!”

“Chuyện này không do em quyết định!”

Phành phạch phành phạch!

Trong phòng vọng ra tiếng máy ép hoa quả.

……

Hàn Chấn người đẫm mồ hôi lạnh bừng tỉnh mới phát hiện mình chỉ nằm mơ. May quá may quá, cậu vỗ ngực. Giờ mới 6 giờ rưỡi, trên giường chỉ có một mình cậu, Hà Cẩn Nhiên hẳn đang ở bên ngoài làm bữa sáng.

Rửa mặt đánh răng xong.

Hàn Chấn nhanh chóng thay đồng phục, đi đến phòng khách ăn cơm. Không hiểu vì sao, hôm nay trên bàn cơm cũng xuất hiện một quả dưa leo bự chà bá.

Hà Cẩn Nhiên rót cho cậu một cốc sữa bò, nhìn cậu từ trên cao xuống nói: “Ăn đi.”

Hàn Chấn cầm quả dưa leo kia lên, khóc không ra nước mắt: “Tại sao?”

Hà Cẩn Nhiên khẽ mỉm cười, “Ăn gì bổ nấy.”

Hàn Chấn: “…………”

Thế giới này quá tàn nhẫn với cậu!!!

Một lát sau, cậu vừa gặm dưa leo vừa hỏi: “Nếu đã bắt được hung thủ, bao giờ em được về nhà?”

“Về nhà?” Hà Cẩn Nhiên xoay người, ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải nhà của em à?”

Hàn Chấn: “…… Em nghiêm túc mà, tuy ba mẹ em đều đã qua đời, nhưng ông bà em vẫn còn đó.”

“Cha mẹ song vong” là thiết lập về thân phận của cậu ở thế giới này.

Hà Cẩn Nhiên buông chảo xuống, âm trầm nói: “Không phải em đã nói phá xong án sẽ ra nước ngoài kết hôn với tôi à?”

Hàn Chấn: “Nhưng em không có tiền.”

Cậu có nói thế hả???

Hệ thống nhẫn tâm nói: “Đúng đó, bạn đã nói, chỗ tôi còn có ghi âm này, có thể phát lại.”

Hà Cẩn Nhiên: “Không sao, tôi có tiền. Chúng ta có thể di dân cùng nhau. Canada, Anh, Pháp, Mỹ, em thích nước nào nhất?”

Hàn Chấn: “…… Nước nào cũng không thích.”

Hà Cẩn Nhiên tự quyết định: “Vậy đi Canada đi.”

Hàn Chấn: “Ơ anh đã hỏi ý kiến đội trưởng Hà chưa?”

Hà Cẩn Nhiên: “Ý kiến của ông ấy không quan trọng.”

Hàn Chấn suy yếu: “…… Ông ấy là ba anh mà.”

Hà Cẩn Nhiên cười: “Ý kiến của em quan trọng hơn.”

Hàn Chấn tiếp tục nhu nhược: “…… Nhưng từ đầu tới cuối anh có hỏi ý kiến em bao giờ đâu.”

“Em không đồng ý?” Hà Cẩn Nhiên nhíu mày.

Giây sau, súng đã chĩa vào đũng quần Hàn Chấn như một phép màu.

Cậu run rẩy nói: “Em, em đồng ý.”

Hà Cẩn Nhiên: “Tôi không ép em đâu đấy, đều là em tự nguyện.”

Hàn Chấn lặng lẽ rơi lệ, bi ai vì trinh tiết sắp đi xa.

“Đúng…… em, em tự nguyện.”

Hức hức hức.

Lòng cậu đổ mưa tầm tã.

……

Trước khi đi học, Hà Cẩn Nhiên cố ý chuẩn bị một túi quà vặt cho Hàn Chấn, lấy lòng bạn học Hàn.

Hàn Chấn vừa cất quà vặt vào cặp sách, vừa hậm hực nói: “Anh tưởng một túi quà vặt là mua chuộc được em chắc?”

Hà Cẩn Nhiên đẩy mắt kính, khẽ mỉm cười: “Nếu không được, vậy thì hai túi.”

Hàn Chấn: “…………” =_=

Vđ, quá hiểu kịch bản.

Một ngày dài dằng dặc lại bắt đầu. Hàn Chấn đi vào phòng học, đầu tiên chào hỏi Lệ Đại Hải rồi nói: “Du Thiên Thiên đâu? Hôm nay hai người không đi học cùng nhau à?”

Gần đây Lệ Đại Hải nghiện chơi game trên điện thoại, giờ đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình, thuận miệng nói: “Tôi không biết.”

Hàn Chấn liếc nhìn rồi hỏi: “Cậu chơi cái game tiên hiệp nhà quê này á? Tôi còn tưởng cậu đang ăn gà.”

Lệ Đại Hải: “Ăn gà là gì?”

Hàn Chấn: “Không hiểu thì thôi.”

Lệ Đại Hải: “Ăn jj à?”

Hàn Chấn: “…… Cút cm cậu đi.”

Lệ Đại Hải buông điện thoại xuống, giống như một em bé hiếu kỳ: “Rốt cuộc là cái gì?”

Hàn Chấn không trả lời, chỉ hỏi ngược lại gã: “Tại sao cậu lại chơi trò tinh linh ảo mộng này?”

Lệ Đại Hải đáp: “Bởi vì chơi đến level 40 có thể kết hôn, lv 60 là có thể sinh em bé.”

Hàn Chấn ngửa mặt lên trời thở dài, nhét một miếng tiên bối vào miệng, buồn bã nói: “Xem ra cả đời cậu sẽ không có duyên ăn gà.”

Lệ Đại Hải hừ lạnh khinh bỉ, tiếp tục vùi đầu cày lv.

“Bổn thiếu gia không thèm ăn jj!”

……

Xong buổi sáng, Hàn Chấn cảm thấy mệt rã rời.

Hôm nay Du Thiên Thiên không tới trường học, nghe người khác nói là xin nghỉ ốm. Lệ Đại Hải lại không chịu đến nhà ăn một mình, chết cũng muốn kéo Hàn Chấn đi cùng.

Hàn Chấn từ chối hết sức lịch sự: “Hoàng tử Lệ, phàm nhân như tôi không xứng ăn cơm cùng ngài.”

“Không sao.” Lệ Đại Hải nhướng mày nói: “Bổn thiếu gia ban cho em cơ hội khó gặp này, mong em quý trọng.”

Hàn Chấn không thỏa hiệp, nói: “Nhìn mặt cậu, tôi sẽ ăn không ngon.”

“Ha ha ha ha ha ha.” Lệ Đại Hải xoa khuôn mặt mịn màng của mình, cảm khái: “Tôi biết em trông thấy khuôn mặt tuấn mỹ của tôi sẽ bất giác mất đi kiểm soát, tôi cũng biết ở trước mặt tôi em ăn bất cứ thứ gì cũng chỉ thấy khô khốc.”

“Nhưng cũng chẳng còn cách nào……”

Gã ôm đầu khóc rống: “Vừa đẹp trai vừa giàu có là lỗi của tôi ư???”

Hàn Chấn: “…………”

T_T tiêu rồi!! Cậu phải thoát ngay!!!

Dùng tốc độ bàn thờ thoát khỏi nơi này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi