HỆ THỐNG VỊT DA GIÒN

Ở cục cảnh sát đến khuya, bỗng nhiên hơi đói.

Hàn Chấn phục hồi tinh thần, mới nhớ ra ban nãy cậu thế mà đã ném đồ ở ven đường.

Lúc này Trịnh Thu Nguyệt còn đang khen cậu, mặt mày rạng rỡ: “Tiểu Hàn, ít nhiều nhờ cậu, lần này đã phá được hai vụ án lớn.”

“Ừ…… Tôi bỏ quên ít đồ bên ngoài, để tôi đi lấy.”

Hàn Chấn không nói thêm nữa, sợ túi đồ vứt ở ghế đá bị lấy đi, thở hổn hển chạy trở về.

Đường phố vắng tanh, ghế đá ven đường trống trơn.

“Mẹ kiếp.”

Cậu đạp lên ghế, lại làm cho chân mình đau nhức. Sh…… Cậu xuýt xoa, ngã ngồi xuống ghế đá, cởi giày chậm rãi bóp mũi chân.

“Hệ thống, thế giới này thật là đáng sợ, tuôi muốn về nhà……”

Hệ thống hiếm khi an ủi cậu một lần: “Chịu khó chút, dù sao cũng sắp phá án xong rồi.”

Đêm hè, tiếng ve râm ran không ngừng. Hàn Chấn khập khiễng đi vào cửa hàng tiện lợi 24h lúc trước. Cửa cảm ứng tự động mở ra, phát ra tiếng tít tít, đánh thức nhân viên đang nằm nhoài ra quầy ngủ gật.

Chàng trai trẻ đội mũ nồi nhìn thấy Hàn Chấn, đáy mắt hiện lên mừng rỡ, cậu ta đứng lên nói: “Chào anh, đồ trước đó anh ném lên ghế đá, tôi đã cất hộ anh rồi……”

Hàn Chấn ngạc nhiên nói: “Cậu cầm hộ tôi?”

Chàng trai hình như hơi ngượng ngùng, tầm mắt đảo quanh, thấp giọng nói: “Tôi thấy anh có vẻ rất vội, sợ túi đồ bị người khác lấy mất.”

“Ồ, cảm ơn cậu.”

Chàng trai lấy cái túi từ dưới quầy ra đưa cho Hàn Chấn, nói: “Anh có đói bụng không, có thể giúp tôi xử lý chỗ oden kia không?”

Hàn Chấn không hiểu lắm, “Hả?”

Chàng trai cười ngượng ngùng, nói: “Oden trong tiệm sắp phải bỏ, thực ra vẫn ngon lắm, tôi muốn cho anh ăn.”

Hàn Chấn: “…………” Cái gì dz?

Hệ thống: “Bạn ngốc hả? Người ta muốn cua bạn đó.”

Hàn Chấn không hiểu nổi: “Cua tao làm gì? Tao mới gặp cậu ta có một lần.”

Hệ thống: “Bạn quên mất hình tượng vạn nhân mê của bạn trong kịch bản rồi hả……”

Đúng là suýt nữa quên luôn. Hàn Chấn lắc đầu, nói một câu “Không ăn” liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Có lẽ thuộc tính biến thái của Hà Cẩn Nhiên đã để lại ấn tượng quá sâu cho cậu, nên giờ cậu thấy ai thích mình đều chỉ biết lùi bước về sau.

Trở về cục cảnh sát, Hàn Chấn đầu tiên đun nước. Cậu đói meo rồi, chọn bừa một hộp mì gói vị dưa chua thịt bò úp lên, đang chuẩn bị cầm đũa ăn.

“Tôi bảo cậu chạy đi đâu, hóa ra trốn ở đây ăn mì gói.” Trịnh Thu Nguyệt làm mặt ghét bỏ.

“Tôi còn mua cho chị nữa, muốn ăn không?”

Hàn Chấn lấy mì gói và đồ ăn vặt ra khỏi túi nilon hàng tiện lợi.

Trịnh Thu Nguyệt lắc đầu, nói: “Cậu đừng ăn vội, tôi hỏi cậu mấy câu này.”

Hàn Chấn gác nĩa xuống, sờ cái bụng kêu ọt ọt, nói: “Chị hỏi đi.”

“Cậu với Hà Cẩn Nhiên rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Chính là…… quan hệ trước đó anh ta mới vừa nói muốn cùng tôi ra nước ngoài kết hôn.” Hàn Chấn nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, sao nghe như thể tình cảm giữa cậu và Hà Cẩn Nhiên rất tốt không bằng, bèn vội bổ sung nói: “Ừm, là anh ta ép tôi.”

“Ồ……” Trịnh Thu Nguyệt nói: “Hai người các cậu là một đôi?”

Hàn Chấn gãi đầu, “Xem như thế.”

Trịnh Thu Nguyệt: “Vậy cậu làm cảnh sát như không hả? Ở bên cạnh người ta ngày đêm lâu như vậy mà không hề phát hiện cậu ta là hung thủ giết người?”

“…… Chính là bởi vì ngày đêm ở cạnh nhau nên mới không phát hiện ra mà.”

Trịnh Thu Nguyệt ngẫm lại hình như cũng đúng. Hà Cẩn Nhiên yêu Hàn Chấn như vậy, sao có thể để lộ ra phần thô bạo của mình trước mặt người kia.

Hàn Chấn: “Còn chuyện gì nữa không? Mì của tôi sắp trương phình rồi.”

“À thì…… Hà Cẩn Nhiên khai hết rồi, tôi không thể lật lọng được, cậu đi hôn cậu ta thêm cái nữa đi.”

Hàn Chấn liếc xéo đầy khinh bỉ, “Cho nên chị vòng vo lâu như thế chỉ vì chuyện này?”

Trịnh Thu Nguyệt chống nạnh, nói: “Cậu là đồ vô lương tâm, bạn trai sắp phải ngồi tù rồi còn ngồi đây ăn mì?”

Hàn Chấn: “…………” Bụng đói cũng sai à? =_=

Nhưng cậu tự nhận mình vẫn có chút lương tâm. Cho nên cậu đặt mì qua một bên, quyết định cho Hà Cẩn Nhiên của thế giới này một cái hôn sắp chia tay.

Dù sao cậu cũng sắp rời đi rồi.

……

Hai giờ sáng, phòng thẩm vấn.

Mấy người Lý sir đều đã vào phòng ngủ đi nghỉ, cửa bị khóa. Hàn Chấn mở ra, đi vào, phát hiện Hà Cẩn Nhiên không hề ngủ.

Đèn đang sáng. Người nọ ngồi yên tĩnh trên ghế chơi điện thoại. Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, bèn ngẩng đầu, giọng khàn khàn, “Lại đây.”

Có lẽ đã quen bị Hà Cẩn Nhiên uy hiếp, Hàn Chấn không hề chần chừ đi tới, sau đó bị người kia ngáng chân đè xuống.

Éc. Hàn Chấn khiếp sợ nhìn Hà Cẩn Nhiên đang đè lên người cậu, nghệt mặt nói: “Anh đeo còng tay mà vẫn đỉnh dữ?”

Hà Cẩn Nhiên nở nụ cười không rõ ý vị, lẩm bẩm: “Sắp không đủ thời gian rồi.”

Hắn cúi người lấp kín môi Hàn Chấn. Khoảnh khắc hai bờ môi mềm chạm nhau khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, rồi lập tức chìm đắm vào thăm dò tinh tế ôn nhu.

Vài phút sau, Hà Cẩn Nhiên hỏi cậu: “Em có trách tôi không?”

“Không trách.”

Hàn Chấn cảm thấy mình sắp ra đi, để lại cho Hà Cẩn Nhiên ấn tượng tốt cũng không sai.

Hà Cẩn Nhiên nói: “Tôi xin lỗi.”

Thực ra Hàn Chấn cũng không để vào lòng, đối với cậu đây chính là một thế giới làm nhiệm vụ hư ảo, có thể xem như chơi trò chơi, không đáng rung động thật sự.

Rọt rọt. Bụng cậu réo.

Hà Cẩn Nhiên cười, không đè lên người cậu nữa mà đứng lên, nói: “Em đi ăn gì đi.”

Hàn Chấn phủi bụi trên mông. Hà Cẩn Nhiên nhìn cậu, mặt vô cảm nói: “Ngày mở phiên tòa, em có đến xem tôi không?”

Hàn Chấn nhẩm tính thời gian, lúc đó cậu đã đi rồi…… Nhưng cậu vẫn nói: “Em sẽ đến.”

“Về sau không còn tôi ở đây, phải nhớ ăn cơm đúng giờ, không được suốt ngày ăn mì gói, không tốt cho cơ thể. Phải làm một cảnh sát tốt…… đừng giống như tôi.”

“Ừ, được.”

Hàn Chấn đẩy cửa đi ra ngoài, suýt nữa đói xỉu……

Cậu không nhìn thấy ánh mắt của Hà Cẩn Nhiên phía sau.

Sâu thẳm, bình tĩnh, lại hơi nhẹ nhõm.

****** ****** ****** ******

Thoáng cái đã trôi qua mấy ngày.

Lệ Đại Hải cũng bị bắt. F4 đều đã biến mất khỏi vườn trường, tính cả thầy Hà được học sinh yêu mến nhất.

Hàn Chấn vẫn còn có hoài nghi vướng mắc trong lòng, lúc thẩm vấn cố ý hỏi Lệ Đại Hải, chiếc chìa khóa bị Nghiêm Ngôn đánh mất là dùng để làm gì.

Lệ Đại Hải trả lời: “Một cái hộp ba tặng cho tôi, bên trong là Transformers số lượng giới hạn.”

Hàn Chấn: “…………”

Đại Hải quả nhiên vẫn là đứa trẻ chưa lớn.

Chẳng mấy chốc, tất cả chân tướng đã ló ra khỏi mặt nước.

Quán bar Ám Dạ ban đầu thật sự là sản nghiệp của Lệ gia. Nhưng hai năm trước cảnh sát gắt gao, Lệ Đại Giang trốn ra nước ngoài, còn hai thằng con của gã thì thay đổi thân phận vào TH số một Ngô Châu đi học.

Sau đó quán bar Ám Dạ bị Hà Cẩn Nhiên mua. Kể từ lần Hàn Chấn uống phải rượu bị bỏ thuốc trong quán bar, thậm chí cái chết của Du Thiên Thiên cũng đều là kế hoạch của hắn.

Ngay cả Trịnh Thu Nguyệt cũng không thể không bội phục chuỗi kế hoạch kín kẽ của Hà Cẩn Nhiên. Nếu không phải cuối cùng hắn không nhịn được xuống tay với cô…… có lẽ cuối cùng hắn đã có thể chạy thoát lưới pháp luật.

Lệ Đại Hải đã trưởng thành, cũng phải chịu trừng phạt. Gã từng giúp Lệ Đại Giang tàng trữ ma túy, giấu ở “biệt thự cao cấp trên sườn núi” trong miệng gã, cũng chính là phần mộ của mẹ gã.

Hàn Chấn hoàn thành nhiệm vụ xong vốn định rời đi, nhưng hệ thống nói có thể nán lại mấy ngày. Cậu nghĩ vậy, liền ở lại nơi này chờ đợi ngày lên tòa, gặp Hà Cẩn Nhiên lần cuối.

Lập tức tới ngày toà xử án.

Vụ án Hải Vân tập đoàn buôn bán ma túy xuyên quốc gia cùng với vụ án giết người hàng loạt tại trường cấp ba đã khiến toàn tỉnh náo động. Gần như hầu hết cánh báo chí đều tụ lại trước viện kiểm sát nghe ngóng.

Phiên tòa của Hà Cẩn Nhiên và Lệ Đại Hải trùng hợp rơi vào cùng một ngày.

Bọn họ đeo khẩu trang đi xuống khỏi xe cảnh sát, bị vây quanh bởi vô số micro và tiếng chỉ trích.

Lệ Đại Hải hiển nhiên không chịu được, nhưng khi nhìn thấy Hàn Chấn giữa đám đông, gã lập tức phất phất tay, thậm chí còn cố lách qua nói: “Em đến gặp tôi?”

Hàn Chấn: “…… Cũng gần vậy.”

Lệ Đại Hải còn muốn nói gì đó, nhưng đã lập tức bị dòng người đẩy sang hướng khác.

Báo chí không vào được, chỉ có thể vây quanh bên ngoài.

Hàn Chấn và Trịnh Thu Nguyệt đi thẳng vào trong. Bọn họ vừa đến đại sảnh đã nghe thấy tiếng ầm ĩ.

Lệ Đại Hải trông có vẻ rất phẫn nộ, nếu không phải đang bị giữ, có lẽ ngay giây sau gã đã nhào tới đánh Hà Cẩn, “Hàn Chấn là của tao!!!”

Hà Cẩn Nhiên hững hờ liếc nhìn gã, nói: “Cậu ấy là của ai không do cậu quyết định.”

Hai người tranh chấp, quần chúng hóng hớt đều nhốn nháo. Cho dù xung quanh đều là cảnh sát công vụ cũng không nhịn được.

“Các cậu biết Hàn Chấn không? Nghe nói là cảnh sát nằm vùng, tuyệt thế mỹ thiếu niên làm hai người kia đều nhất kiến chung tình với cậu ta, cào lone nhau rồi mới dẫn đến hành vi phạm tội hôm nay……”

Có người lắc đầu, cảm thán: “Thói đời ngày sau, nam sắc lầm người!”

“Tôi thật sự muốn nhìn thử Hàn Chấn này trông như thế nào! Cốt truyện máu chó như vậy, phim truyền hình cũng không dám diễn!”

“Ha ha, tôi nói cho cậu biết, tôi đã từng thấy Hàn Chấn kia rồi. Cậu ta tuấn mỹ vô cùng tựa như thiên tiên hạ phàm, không cẩn thận phân biệt, quả thực chẳng khác gì nữ……”

Hàn Chấn đứng sau đám người này: “…………”

Cậu chết lặng hỏi Trịnh Thu Nguyệt: “Tôi trông chẳng khác gì nữ?”

Trịnh Thu Nguyệt nhìn chằm chằm lún phún râu trên cằm cậu, thương cảm nói: “Bên phía tổng bộ còn có người đồn cậu giống Sora Aoi và Hatano Yui, có ngực khủng 36D.”

Hàn Chấn: “…………” Xin lỗi, cậu chỉ có dưa leo khủng.

Cậu không muốn tiếp tục ở lại thế giới này nữa, liền nói với hệ thống: “Da da thống, chúng ta đi thôi!”

Không sai, đây là khẩu hiệu để rời khỏi thế giới mà tổng bố mới thông báo. Chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, hô to “Da da thống, chúng ta đi thôi” là có thể trở về thế giới hiện thực bất cứ lúc nào tại bất cứ đâu.

****** ****** ****** ******

Lại là hai tuần nghỉ phép sung sướng.

Hàn Chấn tỉnh lại, ưỡn người, đầu tiên chạy tới siêu thị dưới tầng tích trữ một đống đồ ăn vặt. Thấy tiền trong tài khoản càng ngày càng nhiều, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn thế nữa ư?

Đương nhiên là vẫn còn.

Chẳng hạn như ngày hôm sau trở về đời sống hiện thực, Hà Cẩn Nhiên liền cầm cốc trà sữa mát lạnh mới làm tới cửa nhà cậu.

Hàn Chấn nhớ tới Hà Cẩn Nhiên biến thái đáng sợ của thế giới trước vẫn còn ám ảnh, ban đầu sống chết không cho Hà Cẩn Nhiên vào nhà.

“Tôi sẽ không làm bạn trai của anh!! Hai chúng ta không có khả năng đâu!!”

Hà Cẩn Nhiên ngạc nhiên nói: “Làm bạn trai của tôi là sao?”

Hàn Chấn căm tức nói: “Lần trước anh bảo muốn theo đuổi tôi còn gì?”

Hà Cẩn Nhiên cười ha ha, “Tôi đùa anh mà.”

Hàn Chấn: “…………” Chết nhục.

Nhưng đúng lúc này, Hà Cẩn Nhiên quơ trà sữa trong tay, mùi sữa ngào ngạt khắp nơi. Hắn cười tủm tỉm nói: “Tôi tới đưa đồ ăn, anh không cho tôi vào à?”

Hàn Chấn cuối cùng cũng khuất phục trước trà sữa định mệnh.

Hà Cẩn Nhiên quen mông ngồi lên sô pha nhà cậu, vắt chéo chân nói: “Anh là khách vip của tiệm trà sữa nhà tôi mà, tôi phải giữ được trái tim anh chứ.”

Hàn Chấn: “…… Éc?”

“Giỡn thôi.” Hà Cẩn Nhiên cười nói: “Anh đúng là chẳng biết đùa gì cả. Hai ta đều là đàn ông, anh sợ gì?”

Hàn Chấn nửa tin nửa ngờ, “Anh không phải gay?”

Rõ ràng “Hà Cẩn Nhiên” trong mấy thế giới nhiệm vụ trước đó đều là.

“Tôi không phải.”

Hàn Chấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại hụt hẫng khó tả. Cậu không hiểu mình bị làm sao, chỉ rầu rĩ ngồi bên cạnh uống trà sữa.

Hà Cẩn Nhiên: “Anh là gay đúng không. Tôi nghe nói host bên phố vịt đều là gay.”

Hàn Chấn là gay. Nhưng trong lòng cậu đang bực bội, liền cố ép mình nói “Tôi cũng không phải”.

Hà Cẩn Nhiên nhận ra cậu đang không vui, nghĩ rằng cậu không muốn nói chuyện này, liền đá sang đề tài khác tâm sự.

Tâm sự một hồi, Hàn Chấn mới biết Hà Cẩn Nhiên không phải cậu ấm nhà giàu rảnh háng đi làm shipper giao đồ ăn. Hà gia năm đời bán vịt, vịt da giòn công thức gia truyền tổ tiên còn từng được Càn Long gia tán thưởng.

Đề thơ: vịt da giòn đệ nhất Giang Nam.

Hà Cẩn Nhiên kể tiểu đề tự kia tới giờ vẫn được treo trong cửa tiệm vịt nướng lâu đời nhất bên trong phố vịt, mời Hàn Chấn có rảnh thì tới chiêm ngưỡng một lần.

Hàn Chấn vội vàng xua tay từ chối. Trước kia tốt xấu cậu cũng là sinh viên dự bị Bắc đại, ít nhiều có văn hóa. Nhưng nhiều năm qua đi, tri thức đã trả hết cho thầy cô, chẳng giữ lại mảy may.

Cũng chỉ có ngữ văn vẫn còn. Trước kia cậu từng viết tiểu thuyết, cảm thấy mình cực có thiên phú, sau đó chẳng hiểu sao lại bỏ dở nửa chừng.

Hà Cẩn Nhiên kể chuyện thi thú lúc hắn du học ở Mỹ, còn kể hồi cấp ba trông hắn rất xấu, mặt mọc đầy mụn.

Hàn Chấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhẵn mịn của hắn, không tin tí nào, “Da anh đẹp vậy mà, sao thế được.”

“Thật đó.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Anh muốn tin thì tin.”

Chẳng mấy chốc đã tới trưa. Hàn Chấn vốn định gọi đồ ăn ngoài, Hà Cẩn Nhiên lại nói muốn vào bếp.

Nhưng tủ lạnh nhà Hàn Chấn chẳng có thức ăn, chỉ nhồi đầy đồ uống và đồ ăn lạnh.

Hà Cẩn Nhiên dọn dẹp đồ rồi nói: “Chúng ta cùng đi chợ mua thức ăn đi.”

Hàn Chấn rất nghe lời, lập tức đồng ý. Chờ tới gara tầng hầm mới phát hiện đây đâu phải thế giới trước đó, tại sao cậu vẫn tung ta tung tăng cùng Hà Cẩn Nhiên đi chợ mua thức ăn?

Hà Cẩn Nhiên đã ngồi lên Maserati trắng tinh, vẫy tay với cậu, nói: “Sao chưa lên?”

Hàn Chấn không còn cách nào, chỉ đành đi tới ngồi vào xe.

Cậu nghĩ đại thiếu gia được nuông chiều từ bé như Hà Cẩn Nhiên hẳn đều sẽ đi siêu thị lớn mua đồ ăn, không ngờ đối phương lại am hiểu mấy xó xỉnh mà các bác các dì hay đi, kinh nghiệm chọn thức ăn cũng hết sức phong phú, thậm chí còn biết mặc cả.

Hàn Chấn hơi ngạc nhiên, không khỏi hâm mộ. Đâu giống cậu, vừa tốt nghiệp cấp ba đã lăn xả vào xã hội, trứng xào cà chua còn chẳng biết làm, hằng ngày dùng thức ăn nhanh đối phó hai bữa.

Hà Cẩn Nhiên còn mua một ít cá trích, bảo là định hầm canh, bồi bổ não cho cậu.

Hàn Chấn đen mặt, “Anh có ý gì?”

“Không có ý gì, tôi thấy đầu anh không khỏe, ăn nhiều cá bổ não.”

Hàn Chấn hờn, thế chẳng là đang mắng cậu não tàn à……

Hệ thống vội vàng online thọc thêm dao: “IQ của bạn ăn cá voi cũng không bổ nổi.”

Hàn Chấn miễn cưỡng nở nụ cười, cố nén dòng nước mắt. Nghĩ thầm, vì sao mắt tôi thường ngấn lệ? Bởi vì hệ thống hận tôi quá sâu.

Tôi, đâu có được vui vẻ thực sự. (~ ̄△ ̄)~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi