HỆ THỐNG VỊT DA GIÒN

Lệ Đại Hà kể hắn viết tiểu thuyết huyền nghi trinh thám, rất có tiếng trong nghề.

Hàn Chấn tuy chưa bao giờ nghe danh hắn, nhưng thấy tiếp viên hàng không còn cố ý lại đây xin chữ ký, cũng ngờ ngợ được độ nổi tiếng của người này.

“Anh đi đảo Loan Loan du lịch à?”

Lệ Đại Hà hỏi cậu.

“Không phải.” Hàn Chấn nói: “Tôi đi tham gia hội ký tên sách mới.”

Lệ Đại Hà ngạc nhiên nói: “Anh cũng là nhà văn hở?”

“Không đến mức là nhà văn.” Hàn Chấn nói: “Tôi chỉ là tác giả nhỏ kiếm ăn thôi.”

Lệ Đại Hà rõ ràng không tin, nói: “Tác giả bình thường cũng xuất bản được sách ư? Đừng khiêm tốn, bút danh của anh là gì?”

“Sướng rên thích uống AD Canxi.”

Không khí có một khoảnh khắc cứng đờ.

Lệ Đại Hà cười gượng, “Ha ha, đúng là tôi chưa nghe bao giờ.”

“Đã nói tôi chỉ là tác giả nhỏ thôi mà, anh còn không tin.”

“Anh viết thể loại gì? Tiểu thuyết nam tần?”

Hàn Chấn nói: “Văn học vịt da giòn.”

Lệ Đại Hà: “……” Vì sao hắn chưa bao giờ nghe danh.

Hai người trò chuyện một lúc, tiếp viên hàng không đi tới đưa bữa ăn. Hàn Chấn muốn ăn cơm gà kho tàu cùng một cốc nước quýt, giả vờ ưu nhã ăn bữa ăn dở ẹc này.

Làm sao bây giờ (-_-) rời xa Hà Cẩn Nhiên, cậu cảm thấy bất cứ thứ gì cũng đều khó nuốt.

Lệ Đại Hà không hỏi tự kể: “Ồ, tôi tới đây du lịch. Hai ngày nữa anh tôi cũng tới đây chơi.”

Hàn Chấn uống một ngụm nước quýt, nói: “Anh trai anh tên là  Lệ Đại Hải?”

Lệ Đại Hà giật mình: “Sao anh biết?”

Hàn Chấn mặt vô cảm: “Tôi đoán.”

Hai người lại trò chuyện câu được câu không, máy bay hạ cánh, Hàn Chấn thuận tay nhét bịt mắt vào túi, đứng lên đi theo sau Lệ Đại Hà ra ngoài.

Khoang hạng nhất được ra đầu tiên.

Bọn họ đều phải đi lấy hành lý. Hàn Chấn lần đầu tiên tới đây, không rõ đường, dứt khoát đi theo Lệ Đại Hà.

Hai người xách vali tới cổng ra sân bay chờ taxi, Lệ Đại Hà hỏi cậu: “Đã đặt khách sạn chưa?”

Hàn Chấn lắc đầu, nói: “Chốc nữa tôi tìm tạm khách sạn nào đó ở.”

Lệ Đại Hà nói: “Nếu anh không ngại thì ở cùng phòng với tôi? Tôi đặt phòng rồi, một khách sạn năm sao cao cấp lắm.”

“Thôi bỏ đi.” Hàn Chấn nói: “Tôi không thích ở cùng người khác.”

Đây là cự tuyệt rất thẳng thừng. Lệ Đại Hà ậm ừ, lấy điện thoại từ túi quần ra bật máy, nói: “Vậy thì thêm bạn WeChat đi, nếu anh muốn ra ngoài chơi thì hẹn tôi, đi hai người an toàn hơn.”

Hàn Chấn gật đầu, đang muốn rút điện thoại —— vãi, không thấy!

Cậu móc hai cái túi quần ra lộn qua lộn lại vẫn không thấy, mặt mày đau đớn nói: “Hình như tôi bỏ quên điện thoại trên máy bay rồi.”

Lệ Đại Hà nhíu mày, nói: “Tôi đi tìm cùng anh?”

Hàn Chấn không từ chối, hai người đi hỏi nhân viên sân bay. Kết quả là chiếc máy bay kia đã cất cánh về nước, bọn họ nói tới lúc đến nơi mà tìm thấy thì sẽ báo cho cậu.

Lại một lần nữa đi ra sân bay, Hàn Chấn không khỏi chán nản. Cậu quả thực phải bội phục trí nhớ của mình, mẹ nó chứ lẩm cẩm thế.

Không điện thoại có thể nói là chuyện gì cũng khó. Không gọi được taxi, Lệ Đại Hà đặt một chiếc xe trên app.

Lệ Đại Hà luôn miệng mời mọc, Hàn Chấn đành phải lên xe.

“Chi bằng anh ở cùng khách sạn với tôi, hai người có thể hỗ trợ nhau.”

Hàn Chấn đang muốn mở miệng từ chối, nhưng nghĩ tới giờ mình ngay cả điện thoại cũng không có, không nhịn được đau lòng đồng ý.

Thực ra cậu không thích Lệ Đại Hà này lắm. Cậu cảm thấy người này không đứng đắn, kỳ kỳ…… cũng hơi tà tà.

Cậu cảm thấy mình nên cách xa người này một chút.

****** ****** ****** ******

Xe đậu trước cửa khách sạn lớn của Loan Loan.

Khách sạn sang trọng đúng là không hề tầm thường, chính giữa là một đài phun nước to tướng xa hoa lộng lẫy. Người phục vụ mặc áo bành tô khom lưng mở cửa đón bọn họ.

Lệ Đại Hà có vẻ đã rất quen thuộc với hoàn cảnh này, không buồn liếc nhiều, lập tức ngẩng đầu bước vào đại sảnh khách sạn.

Lệ Đại Hà cho lễ tân xem booking, rồi quay đầu sang hỏi Hàn Chấn: “Có cần tôi đổi thành phòng hai giường không?”

Hàn Chấn lẳng lặng trừng mắt. Cậu giống kiểu người sẽ ngủ chực một cái giường ư? Cậu có thiếu tiền đâu.

Nghĩ xong, cậu rút thẻ ra khỏi ví, nói: “Còn phòng tổng thống không? Cho tôi một phòng.”

Lệ Đại Hà: “……”

Cô nàng lễ tân: “……”

Mùi đại gia mới nổi quá nồng nặc.

Cầm thẻ phòng xong, Hàn Chấn xách vali đi lên tầng cao nhất. Phòng giường lớn của Lệ Đại Hà thì ở dưới, hai người cách nhau khá xa.

Phòng tổng thống xa hoa rộng một cách đáng sợ, mặt cửa kính thật lớn đủ quan sát cả thành phố. Hàn Chấn quăng mình lên giường lớn mềm mại, chân thành cảm thán, giàu sướng thật!

Cậu định đi tắm trước, bèn nhập mật mã của vali, lại không mở ra được. Không thể nào, mã cậu cài rõ ràng là 6666!

Hàn Chấn nhập N lần vẫn không ra, cậu từ bỏ.

Cậu suy tư nói: “Có khi nào là vận chuyển hành lý mạnh tay làm hỏng của tao rồi không?”

Hệ thống nói: “Cái vali này của bạn với cái của Hà Cẩn Nhiên là đồ đôi còn gì, lúc đó bạn có lấy nhầm không?”

Hàn Chấn im lặng. Cậu nhớ lại, hình như đúng là lấy nhầm.

Trước đó Hà Cẩn Nhiên đặt trên mạng hai cái vali hành lý đều là màu đen, cho cậu một cái, nói là để về sau cùng đi du lịch.

Lúc ra ngoài cậu vội vã cầm vali, cũng không nhìn rõ rốt cuộc là của ai…

Hệ thống: “Tôi phát hiện bạn càng ngày càng lẩm cẩm.”

Hàn Chấn gật đầu chấp nhận. Cậu cảm thấy có lẽ là sống bên cạnh Hà Cẩn Nhiên quá lâu, áo tới vươn tay cơm tới há mồm, mới khiến cho giờ càng ngày mình càng ngu……

Đột nhiên, Hàn Chấn rung mình.

Một suy đoán đoán sợ nổi lên trong lòng.

Hà Cẩn Nhiên đối tốt với cậu như vậy, chẳng lẽ là muốn khiến cậu hoàn toàn không thể rời xa hắn?!

Quá tâm cơ!!

Rơi vào đường cùng, Hàn Chấn chỉ có thể xuống tầng mượn điện thoại Lệ Đại Hà. Trước đó, cậu đã thuộc số điện thoại của đối phương dưới sự bức ép của Hà Cẩn Nhiên, cho nên có thể thuận lợi bấm số điện thoại.

“Ai vậy?”

Giọng nam lạnh lẽo.

Hàn Chấn: “Là em.”

Giọng Hà Cẩn Nhiên bỗng trầm xuống, “Em đi đâu? Sao không nghe điện thoại? Tin nhắn cũng không trả lời?”

Hàn Chấn ngượng ngùng nói: “Giờ em đang ở đảo Loan Loan.”

“Hàn! Chấn!” Cách điện thoại, Hàn Chấn dường như có thể trông thấy lửa giận trong lòng đối phương đang cháy hừng hực, quả thực sắp đốt trụi cậu.

“Em có biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?”

Vừa nhắc tới chuyện này, Hàn Chấn lại tức, không nhịn được mắng: “Anh cũng biết hôm nay là ngày lễ tình nhân cơ đấy? Bảnh mắt ra đã đi làm, trưa cũng chẳng buồn gọi điện thoại, cơm cũng không nấu, anh muốn để em đói chết một mình trong nhà à hu hu hu……”

Đầu kia điện thoại bỗng lặng đi một tích tắc, “Anh xin lỗi.”

Hà Cẩn Nhiên đã chịu thua, Hàn Chấn lập tức hết giận. Cậu cũng biết mình hơi bốc đồng, không ho he gì đã chạy tới nơi xa xôi như đảo Loan Loan.

Nhưng mà ba người ta dùng tiền ép cậu xa chạy cao bay mà (T_T)

Hà Cẩn Nhiên nói: “Anh xin lỗi, anh chỉ muốn làm em bất ngờ.”

Hàn Chấn xoa cằm, nói: “Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Em hỏi anh chuyện này, em cầm nhầm vali của anh, mã anh đặt là gì?”

Hà Cẩn Nhiên: “Sinh nhật em.”

Hàn Chấn “ồ” một cái, nói: “Em quên điện thoại trên máy bay, giờ đang mượn điện thoại của bạn, không có việc gì thì dập máy đây.”

“Đừng dập!” Hà Cẩn Nhiên ngay lập tức hỏi: “Bạn gì?”

“Thì…… bạn quen trên máy bay.”

Lúc Hàn Chấn nói ra câu này, Lệ Đại Hà đang đứng trước mặt cậu. Không khí xấu hổ khó tả, cậu cũng chỉ có thể gắng gượng mỉm cười.

“Nam hay nữ?”

Giọng Hà Cẩn Nhiên chứa đầy áp bức.

Hàn Chấn bất đắc dĩ: “Nam.”

“Em phải cẩn thận! Cách xa hắn! Mang máy tính theo không?”

“Mang.”

“Chốc nữa lên wechat gửi định vị cho anh, chắc tối muộn anh đến.”

Hàn Chấn khó tin, “Anh mua được vé máy bay hả?”

Giờ đã hơn 8 giờ tối rồi……

Hà Cẩn Nhiên nói: “Anh có máy bay riêng.”

Hàn Chấn: “…………”

Làm phiền rồi.

****** ****** ****** ****** ******

Quay ngược về mấy tiếng trước.

Hơn bốn giờ, Hà tổng gấp như ngồi trên đống lửa liền danh chính ngôn thuận về sớm. Hắn ném đống công việc dang dở cho thư ký, đến một tiệm trang sức định chế quốc tế XX lấy cặp nhẫn mà giữa trưa hắn đã đấu tranh mãi.

Bản thiết kế đã xong từ rất lâu, hai chiếc nhẫn nam, trên đỉnh được khảm lần lượt hai viên kim cương hình mặt trăng và mặt trời. Ngay từ lúc đó Hà Cẩn Nhiên đã khát khao dùng cặp nhẫn này cầu hôn bảo bảo nhà mình.

Lấy nhẫn xong, Hà Cẩn Nhiên lại vội vã đi mua hoa. Hắn ôm một bó hoa hồng to, chật vật đứng trước cửa nhà, lại sợ trông mình không được đẹp bị bảo bảo chê, bèn vòng lại xe điên cuồng chỉnh sửa, xịt nước hoa, rồi mới một lần nữa mở cửa vào nhà.

Trong nhà vắng lặng một cách bất ngờ.

Dĩ vãng, giờ này bảo bảo hẳn phải đang ngồi trên sô pha đợi hắn, kêu “đói rồi”, ngoan ngoãn chờ hắn tới đút.

Nhưng giờ lại chẳng có gì hết, trống rỗng.

Golden chầm chậm nhảy xuống khỏi cầu thang, sủa một tiếng bất mãn. Vì sao các chủ nhân lại bỏ nó ở nhà một mình…… hức hức chó ta rất là sợ đó.

“Bảo bảo?”

Hà Cẩn Nhiên gọi.

Không có người đáp.

Hắn rũ bó hoa trên tay xuống, không buồn cởi giầy mà chạy thẳng lên lầu. Trong phòng ngủ không một bóng người, chỉ có một chiếc hộp đồng hồ trên giường, bên trên là một tờ giấy.

Hà Cẩn Nhiên cầm lên, mấy con chữ “Lễ tình nhân vui vẻ” nguệch ngoạc như gà bới, rồi lại đáng yêu.

Bảo bảo của hắn…… rốt cuộc đã đi đâu?

Cảm giác hụt hẫng trong lòng càng thêm mãnh liệt, hắn theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

****** ****** ****** ****** ******

Hàn Chấn trả điện thoại cho Lệ Đại Hà, lịch sự nói một câu “Cảm ơn”.

Lệ Đại Hà cười khẽ, nói: “Vừa rồi gọi cho bạn gái anh à?”

“Không phải.”

Hàn Chấn không muốn nhiều lời.

“Muốn ra ngoài ăn đêm không? Chợ đêm ở đây có rất nhiều món ngon Loan Loan.”

Hàn Chấn lắc đầu, nói: “Tôi hơi mệt, muốn đi ngủ.”

Trở về phòng, Hàn Chấn mở máy tính gửi định vị cho Hà Cẩn Nhiên. Nghĩ ra hôm nay vẫn chưa gõ chữ, cậu đã nuôi dưỡng thói quen bèn thành thành thật thật bắt đầu gõ truyện mới.

Viết truyện hiện đại vẫn thích hơn thật, vừa có thể ghi chép lại chuyện hàng ngày, lại có thể thoải mái giải phóng bản thân.

Hàn Chấn cảm giác tốc độ gõ của mình tăng lên không ít.

Viết xong một chương 3000 chữ, cậu đăng lên mạng rồi lấy quần áo ngủ từ vali ra chuẩn bị đi tắm rửa.

Nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ.

Hàn Chấn ngáp một cái, đứng dưới vòi sen trong phòng tắm, thư thái xoa bọt biển lên hai sườn người.

Cũng không biết đã tắm bao lâu, đang ngâm nga hát, bỗng nhiên lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Hàn Chấn vẫn chưa tắm xong, chỉ đành vội vàng dùng khăn bông lau tóc, quấn khăn tắm quanh hông ra mở cửa.

Hà Cẩn Nhiên đứng ngoài cửa. Người kia mang theo phong trần mệt mỏi cùng một bó hoa hồng bị đè xẹp lép, ánh mắt như một mũi dao sắc bén lướt qua làn da trần trụi của cậu.

Hà Cẩn Nhiên trượt hầu kết lên xuống, khàn giọng nói: “Bảo bảo, lần sau không được ăn mặc như vậy tùy tiện mở cửa cho người khác.”

Hàn Chấn mặt mày ngơ ngác. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hà Cẩn Nhiên bế bổng, vác lên vai, ném mạnh lên chiếc giường lớn mềm mại.

Cậu sờ mái tóc ướt sũng, kháng nghị: “Ơ! Em vẫn chưa sấy tóc!”

Hà Cẩn Nhiên cười trầm, giật cà vạt xuống trói hai tay Hàn Chấn vào đầu giường, áp người tới lầm bầm: “Bảo bảo, đây là trừng phạt anh dành cho em.”

“……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi