HỆ THỐNG XUYÊN KHÔNG VƯƠNG PHI MUỐN LẬT TRỜI!


Vương Mộng Đình ngẩn người khi Tiêu Dạ Thần thẳng thừng cự tuyệt mối liên hôn giữa hai nước trước mặt bao nhiêu đại thần ở đây.

Ả bắt đầu hoang mang hơn tạm thời không biết nên làm gì tiếp theo...bỗng Xiêm Nhi nô tỳ thân cận của cô ta lên tiếng.
- Bệ hạ! Việc liên hôn với Chiêu My xưa nay đã là truyền thống của hai nước được có từ rất lâu rồi người không thể vì một mình Hoàng Hậu Thanh Ly mà bỏ trống hậu cung từ chối tục lệ này được.
Nô tì Xiêm Nhi này xem ra cũng bạo gan đánh cược với thần chết xem rốt cuộc Hoàng Đế sẽ đặt an nguy của xã tắc lên đầu hay tiếp tục bảo vệ ngôi hậu cho nàng.

Cô ta đặt cả tính mạng vào số mệnh của mình từ đôi mắt kiên định đó...!nhưng kết quả không như mong đợi.
- Ngươi đang dạy trẫm cách làm việc!
Ánh mắt Tiêu Dạ Thần ngày càng lạnh đi vài phần như một con sói đang rình mồi bất cứ lúc nào cũng thể lao đến cắn nó một phát.

Xiêm Nhi sợ đến phát run không dám phát biểu bừa bãi nữa.
- Bệ hạ! Vừa nãy là Xiêm Nhi lỡ lời...là..
Vương Mộng Đình chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói chọc ghẹo cắt ngang lời của cô ta.

- Vương Thái nữ! Đúng là chủ tớ tình thâm nha đến y phục cũng gần giống nhau...!Lúc đầu bổn thần y nhìn vào còn tưởng cô ta là thái nữ.

Xem ra không chỉ có mình điện hạ nóng lòng muốn vào hậu cung của bệ hạ đâu nhỉ bởi ta thấy cô ta còn sốt sắng hơn cô đấy.
Lãnh Tử Hiên chẳng biết từ nơi nào chui ra thêm tạo lửa tự thêm dầu để ngọn lửa hoài nghi trong lòng Vương Mộng Đình rực cháy.

Quả nhiên ả hơi dao động nhưng ngoài mặt vẫn về phe nô tỳ mình.
- Chuyện đó là không thể nào Xiêm Nhi chỉ vì lo lắng cho ta thôi.
Từ ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ của Vương Mộng Đình nô tỳ Xiêm Nhi bắt đầu hơi chột dạ nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô tội diễn y như một thiếu nữ vô tội.
- Các người diễn đủ rồi thì kết màn kịch đi...trẫm không có hứng thú xem tiếp.
Tiêu Dạ Thần không mặn không nhạt tuôn ra một câu rất thờ ơ...!nhìn vẻ mặt này có lẽ nếu tiếp tục diễn tiếp chàng sẽ tức giận thật.
- Bệ hạ nghĩ là Mộng Đình đang diễn kịch sao?
Dường như vở kịch này không thể dừng bởi họ đã đi quá giới hạn vu oan cho hoàng hậu chính là tội chết.
- Đem người lên.
Chàng nhàn nhạt ra lệnh sau đó ở bên ngoài có vài thị vệ dẫn mấy tên thái giám giả mạo bước vào điện.

Mặt Vương Mộng Đình lập tức tái nhợt hẳn đi.

Bọn thái giám giả mạo bị tra tấn rất dã man có thể thấy vết bầm tím còn mới và một vài vệt máu chưa khô dính trên mặt họ.
Chuyện là sau khi nàng rời khỏi điện thì chàng luôn cho người đi theo nàng kể cả việc gặp gỡ của hai người là tình cờ hay do sắp xếp, việc nàng xuống tay với ả ta là thật hay giả...!tất cả chàng đều biết.
Đám người này là Hạ Kì bắt được sau bụi cây gần hồ nước nơi ả bị rơi xuống nước.

Sau vài trận đòn roi thì chúng đã khai hết mọi việc ra.

Trên đại điện sau khi nghe sự thật các đại thần bàn tán sôi nổi hơn...!có người còn nói vu oan cho hoàng hậu là tội chu di cửu tộc nhưng dù gì ả cũng là người kế vị Chiêu My Quốc bệ hạ cũng không thể tùy tiện động vào.


- Trẫm chính là muốn thiên vị Thanh Ly...!các ngươi ai có ý kiến thì đứng ra đây!
Tiêu Dạ Thần rời khỏi khỏi ghế từng bước đi xuống bậc tiến về nơi hai ả kia đang quỳ.

Lúc đầu chàng cũng lười để tâm đến hai con yêu quái vô danh này nhưng họ lại không biết điều cứ cả gan năm lần bảy lượt nhắm vào cục cưng nhỏ của chàng.
Bảo bối nhỏ được chàng cưng nựng hơn trứng xưa nay đến cả một lời to tiếng chàng còn chẳng dám nói...!bọn chúng nghĩ mình là ai chứ!
Cả điện bỗng chốc im lặng không ai dám lên tiếng Vương Mộng Đình đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về chỗ Thất Cảnh Trần hắn không hề có động thái giúp đỡ hay nói hộ vài câu.
Đến khi chỉ cách chàng một bước chân ả mới biết sợ là gì trong lòng run rẩy không thôi.

Tiêu Dạ Thần đứng đối diện với Vương Mộng Đình ả vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh băng của chàng.

Từ góc độ này ả mới có cơ hội thấy được cận cảnh nhan sắc của chàng.
- Trẫm đã từng cảnh báo cô...động đến nàng ấy...dù cho cô có cầu thần tiên đến cũng không thoát được khỏi Bắc Minh này đâu!...Ta thấy hình như có vẻ ngươi rất thích làm nữ nhân yểu điệu nhỉ...hay là trẫm giúp ngươi một tay...!NGƯỜI ĐÂU! Đem cô ta xuống.
Tiêu Dạ Thần nói đủ để ả với người bên cạnh nghe thấy sau đó liền ra lệnh cho người giải bọn họ xuống đại lao chăm sóc đặc biệt.

Từ đầu đến cuối mặt mũi của Chiêu My bị ả làm mất hết rồi.
...----------------...
Nàng dẫn cả đám đi vòng ra đằng sau cung Thần Lan đứng trước cửa Ngự thiện phòng được chuẩn bị riêng.

- Chẳng lẽ đây là lối vào!
Bạch Tư Thành thảng thốt không tin vào sự thật...Thanh Ly đang đùa chắc nơi này thì làm gì có lối vào!
- Không tin thì vào xem!
Kétttt! Tiếng mở cửa kèm theo tiếng bước chân lẫn lộn vang lên trong không gian vắng lặng.

Nơi này tối đen như mực căn bản chẳng thấy được gì cả.

Tách! Bạch Tư Thành búng tay một cái nến trong phòng được đốt sáng trưng...xem ra đem theo hắn cũng không đến nỗi nào.
- Nơi này làm gì có lối đi nào chứ lão đại...!tỷ nhầm không vậy.
Bạch Diệp Yên sợ sệt ngó nghiêng trái phải áp sát cánh tay của nàng.

Thật là! Vừa nãy còn hùng hổ đòi theo lắm mà giờ thì chưa tìm được cửa vào đã sợ rồi.
- Nhìn bên đó kìa!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi