HỆ THỐNG XUYÊN NHANH: BOSS PHẢN DIỆN ĐỘT KÍCH

"Lúc mà ta làm theo giao ước, ngươi sai ta như người hầu, bây giờ còn muốn ta làm đúng như giao ước sao, Bạch tiểu thư, ngươi thật biết suy nghĩ."

Nguyên chủ ngốc nên nàng cũng phải ngốc sao? Cái đồ không có não!

"Đây vốn là sư phụ ngươi nợ mẹ ta."

Bạch Yên Nhiên không phục: "Nếu như không nhờ mẹ ta, sư phụ ngươi đã sớm chết rồi."

"Đó cũng là chuyện của sư phụ ta và mẹ ngươi, có liên quan gì đến ta?"

Minh Thù nhướng mày cười khẽ: "Ngươi có bản lĩnh thì tìm sư phụ ta đi, ta lại không cách nào nhắn cho sư phụ ta được."

"Ngươi..."

Bạch Yên Nhiên không ngờ rằng nàng sẽ vô tình đến thế. Càng không nghĩ tới nàng sẽ đại nghịch bất đạo (1) như vậy.

Bạch Yên Nhiên vò mẻ không sợ sứt:

"Ngươi không muốn bị ngàn người chê trách là vong ân phụ nghĩa thì nhanh chóng chữa trị cho ta, bằng không ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt."

"Haiz, ta đã đắc tội với quá nhiều người, thêm mấy người nữa cũng chẳng sao, ngươi đi đi."

Loại giá trị thù hận này, kéo tới kéo lui thành quen, ít hay nhiều gì đều giống nhau.

Khăn che mặt giấu đi khuôn mặt dữ tợn của Bạch Yên Nhiên, nghiến răng nghiến lợi:

"Chức Phách, được lắm ngươi chờ đó cho ta."

Nàng xoay người muốn đi, Lưu Phong lại rút kiếm cản đường nàng.

"Chức Phách, ngươi muốn làm gì?"

Bạch Yên Nhiên cảnh giác nhìn Minh Thù.

Làm gì ư? Đương nhiên là đánh ngươi rồi.

Chứ chẳng lẽ còn phải mời ngươi ăn cơm à?

Xem chỗ của trẫm là nơi nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi đang đi chợ chắc?

Quan trọng là còn quấy rầy trẫm lúc đang ăn.

Minh Thù xắn tay áo: "Ngươi muốn tung tin đồn về ta, ta đương nhiên phải giúp ngươi một tay rồi, có chứng cứ thì sẽ càng có sức thuyết phục không phải sao? Cho nên, hiện tại ta cho ngươi một chút chứng cứ, không cần cám ơn ta, ta chỉ là giúp người làm niềm vui thôi."

Cái gì?

Bạch Yên Nhiên vô thức lui về phía sau, nha hoàn bên người nàng ta đã sớm sợ đến mềm nhũn, cũng không dám thở mạnh, nha hoàn đã nói là không nên đến đây.

"Ngươi đừng tới đây..."

"Đừng sợ, chớp mắt một cái là xong ấy mà."

"Chức Phách ngươi dám động vào ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Bạch Yên Nhiên lôi Bạch gia chủ ra, quát lên. Lần này nàng ta cảm nhận được sự kinh khủng của nữ nhân trước mặt, một cách vô cùng chân thật.

Minh Thù cười tươi.

Hồi Tuyết và Lưu Phong nhìn thấy một trận tra tấn.

Hồi Tuyết có chút không đành lòng, tiểu thư ra tay cực kỳ mạnh bạo, đối với nữ nhân cũng không có chút gì là giơ cao đánh khẽ.

Lưu Phong mặt không đổi sắc, thậm chí có chút ý muốn đi đến góp một tay.

Bạch Yên Nhiên bị Minh Thù đánh một trận, Hài Hòa Hiệu lập tức nói cho nàng biết giá trị thù hận đã đầy.

Minh Thù vẫn còn suy nghĩ một lúc, cụ thể nghĩ gì thì Hài Hòa Hiệu cũng không chắc, dù sao những thứ mà nàng suy nghĩ, khẳng định cũng không phải thứ gì tốt.

Hiện tại, chỉ còn giá trị thù hận của nữ chính giả còn chưa đầy.

Nhưng mà không biết Tiêu Như Phong đi đâu, làm sao để kéo giá trị thù hận đây?

Cho nên...

Nàng vẫn nên đi ăn thì hơn.

Vài ngày sau, Minh Thù nghe nói Phượng Thành mang Tiêu Như Phỉ rời Tây Lăng thành đi cầu thần y, không có Tiêu Như Phong phá rối, Phượng Thành và Tiêu Như Phỉ tiến triển tuy rằng không tốt lắm, nhưng không đến nỗi bị phá hoại.

Có nên đi chọc tức Phượng Thành không nhỉ, tiếp nhận thêm một nhiệm vụ nhánh gì đó?

Nhưng mà nàng chưa kịp thực hiện, đã bị bao phủ trong tin đồn của cả thành.

Bạch Yên Nhiên trả thù.

Không biết Bạch Yên Nhiên làm sao có thể kích động những người đắc tội nàng lúc đó, liên hợp lại chê trách nàng vong ân phụ nghĩa thấy chết không cứu, là một thầy thuốc không có lương tâm, người như vậy chính là cặn bã là bại hoại không xứng làm cốc chủ Tuyệt Hồn cốc gì đó.

Nói chung, hiện tại người dân toàn thành đều nghĩ nàng đáng chết.

Minh Thù như đang xem cuộc vui, xem náo nhiệt như chuyện không liên quan gì đến mình.

Nhưng Hồi Tuyết lo lắng, hận không thể xông ra cùng những người đó đại chiến ba trăm hiệp.

"Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi."

Vài ngày sau, Hồi Tuyết vội vã bước đến, phía sau nàng có một cái đuôi nhỏ vừa nhảy ra, Minh Thù nhìn nó, nó lập tức nhanh như chớp lăn ra sau cửa trốn.

Hồi Tuyết tựa như không chú ý mình đã dẫn theo một thứ trở về, mở miệng liến thoắng:

"Tuyệt Hồn cốc có người làm phản."

"Bạch Yên Nhiên lợi hại như vậy cơ à?"

Người Tuyệt Hồn cốc mà cũng có thể bị kích động, cũng tương đối ghê gớm đấy.

"Có người kích động đệ tử Tuyệt Hồn cốc, chuẩn bị trục xuất người khỏi Tuyệt Hồn cốc."

Hồi Tuyết tức giận, khó kiềm chế:

"Lúc lão cốc chủ còn sống đã có vài người không yên phận. Lần này, sau khi người kế thừa vị trí cốc chủ lập tức rời khỏi cốc, lá gan những người đó cũng lớn lên theo."

Nói cho cùng là do địa vị của tiểu thư chưa đủ chắc chắn.

Đại đa số mọi người trong Tuyệt Hồn cốc đều không phục tiểu thư, tiểu thư lại không lập uy kịp thời.

"Tiểu thư, chúng ta có nên quay về cốc không?"

"Trở về làm gì?"

"Đương nhiên là trở về giải quyết những kẻ tạo phản."

Những kẻ phản bội này, Tuyệt Hồn cốc sẽ không tha cho bọn họ, tiểu thư mới là chủ nhân duy nhất của Tuyệt Hồn cốc.

"Trở lại tự chui đầu vào lưới chịu chết hả?"

Người ta muốn tạo phản, bên trong Tuyệt Hồn cốc cũng không thể không sắp xếp thiên la địa võng (2) chờ nàng quay về.

Hồi Tuyết: "..."

Hình như cũng có lý.

"Em nghĩ Bạch Yên Nhiên có bản lĩnh lớn như vậy không?"

Người của Tuyệt Hồn cốc xuất quỷ nhập thần, người bình thường cũng không tìm được họ, chứ đừng nói chi là khuyến khích bọn họ tạo phản.

Bạch Yên Nhiên thiếu hụt chỉ số thông minh sao có thể có bản lĩnh lớn vậy, nàng ta chỉ là vai phụ mà thôi.

"Tiểu thư, ý của người..."

Có người ở phía sau thao túng?

Minh Thù cười cười, có người thao túng hay không thì nàng không biết, nhưng mà kế tiếp sẽ rất náo nhiệt...

Làm cho người ta chờ mong.

Bên trong Tuyệt Hồn cốc hỗn loạn, không ít người đều lựa chọn đi theo kẻ tạo phản. Mà Minh Thù ở bên ngoài bị người khác hợp lực lên án công khai, đuổi nàng ra khỏi Tây Lăng thành.

Nàng ở bên ngoài cả ngày đều bị người khác vây lại hô khẩu hiệu, khẩu hiệu cũng không thèm đổi một cái mới, cứ như vậy truyền ra xung quanh một tin lặp đi lặp lại.

"Khẩu hiệu này cũng không thèm đổi mới."

Minh Thù cũng nghe không nổi nữa.

Trong tay Minh Thù có một con thú nhỏ đủ màu sắc, đang nằm úp sấp trông như một chú chó con, cái đuôi ngắn đong đưa liên tục, đôi mắt phiếm sương, đáng yêu đến mức tâm muốn tan chảy.

Tiểu móng vuốt đầy lông của nó lay trứng màu, màu sắc trứng màu nhàn nhạt đã mất đi độ sáng.

Hồi Tuyết đứng một bên nhìn rất muốn đi tới sờ sờ, nhưng thú nhỏ này rất hung dữ không cho bất kỳ kẻ nào sờ, ngay cả tiểu thư cũng không cho sờ.

Nàng không biết thú nhỏ này từ đâu mà tới, một buổi sáng nào đó đột nhiên cùng tiểu thư đi ra, nhưng mà màu sắc của nó và quả trứng màu đã mất đi sức sống, hơn nữa sau khi nó xuất hiện trứng màu cũng không có động đậy gì nữa.

Hồi Tuyết nghi ngờ nó là thần thú từ bên trứng màu nở ra.

Không biết là thuộc giống gì.

Minh Thù nghe đến mất kiên nhẫn, liếc mắt ghét bỏ nhìn thú nhỏ đang chơi với cái trứng không còn tý dấu hiệu sống nào.

Đôi mắt hắc bảo thạch của thú nhỏ trừng trở lại, nhìn cái gì?

Minh Thù vươn tay muốn bắt thú nhỏ, lông mao trên người thú nhỏ xù lên, trong cổ họng gầm nhẹ.

Minh Thù chụp một cái tát xuống, thân thể thú nhỏ quá nhỏ, ôm trứng màu té xuống bụi cỏ cả người nó được bụi cỏ che khuất.

Thú nhỏ nhảy lên khỏi bụi cỏ phản kháng, tuy chỉ là mấy tiếng kêu nhỏ, nhưng Minh Thù đều hiểu hết.

Lại đánh ta!

Tay chân nhỏ xinh lại đầy lông xù nhảy lên nhảy xuống, khiến nó lại càng đáng yêu hơn.

Minh Thù hừ một cái, xắn tay áo lên chuẩn bị đi ra ngoài đánh nhau một trận giải sầu.

Nàng vừa xắn tay áo lên, có một luồng gió nhẹ phất qua, mùi hương kỳ lạ bay tới.

***

(1) Đại nghịch bất đạo: Vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn.

(2) Thiên la địa võng: Lưới giăng khắp trên trời dưới đất, ví sự bủa vây khắp mọi nơi, mọi phía không thể nào thoát ra được. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi