Hôm trước vừa mới bảo một tháng sau kết hôn, hôm sau cơ hồ toàn bộ Hoài Lạc đều biết Diệu vương sắp thú thê, hơn nữa thê tử còn là nam!
Thế là từ sáng đến tối, đề tài nóng bỏng bật nhất trong các quán trà lâu tửu điếm chính là về vị nam thê thần bí kia. Theo những nguồn tin bát quái, đến hiện tại bách tính đều không biết rốt cuộc nam thê của Diệu vương tên tuổi là gì, con cái nhà nào, mặt mũi ra sao. Thậm chí có vài vị quan lại vì quá mức hoảng hốt mà chạy về nhà túm thằng con mình treo lên gào thét hỏi có phải mày lang chạ cùng Diệu vương không, khiến các công tử tại Hoài Lạc một phen run rẩy chỉ trời chỉ đất thề bản thân chỉ yêu thích nữ tử mềm mại thôi!
"Thích nữ nhân mà đi đọc <Vương gia bá đạo cùng tiểu ám vệ>?!" Một vị quan nào đó kiếm ra được cuốn sách này trong phòng con mình, phẫn nộ cầm gậy chạy theo đập gã.
"Oan uổng cho ta! Là vì Cầm nhi rất thích đọc quyển sách này, ta mới đọc thử để tìm cách lấy lòng nàng mà!" Nhi tử bị oan ức không thôi, vừa co giò chạy vừa há miệng giải thích.
Nói tóm lại, vương gia thú thế, vương tĩnh còn chưa có động tĩnh, bên ngoài đã gà bay chó sủa, nháo đến long trời lở đất. Ngay cả đám Lục Thanh Lục Mậu cũng không ngờ tin tức này truyền ra ngoài lại tạo thành động tĩnh lớn như thế, thật muốn há hốc mồm biểu thị sự ngạc nhiên của mình.
Đương nhiên người cho truyền tin thành hôn ra ngoài không phải Diệu vương thì còn ai khác. Bách Hiểu Minh không muốn Thập Nhất bị ủy khuất, nếu như hắn lấy cậu mà quan hệ cả hai vẫn ở trong bóng tối, thế thì có khác gì trước kia đâu. Phải khiến cho tất cả mọi người đều biết Thập Nhất thuộc về hắn! Bọn họ sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời cho đám người kia ghen tỵ!
Có điều không cần phải cho bọn họ biết quá nhiều về Thập Nhất! Chỉ cần hôn lễ nhìn thấy một chút thôi đã là hắn quá rộng lượng rồi! Bách Hiểu Minh càng nghĩ càng buồn bực, có cách nào để Thập Nhất không cần xuất hiện bên ngoài nhưng người khác vẫn biết cậu là vương phi của hắn không nhỉ?
Khiến tâm tình hắn càng tệ hơn chính là, dường như mấy ngày này gần đây ám vệ của hắn vẫn luôn lẩn tránh hắn.
Chẳng lẽ cậu không muốn thành hôn, trở thành vương phi của hắn hay sao? Giữa hai bọn họ hoàn toàn tình cảm nồng thắm, không có trở ngại gì, vì cái gì cậu luôn tránh né! Hắn là Diệu vương được vô vàn nữ nhân mơ ước, gả cho hắn ủy khuất cậu lắm sao!
Kỳ thực Bách Hiểu Minh nghĩ sai cho Lâm Mặc, cậu trốn tránh hắn là vì lý do khác.
419: [Ký chủ, nhiệm vụ...]
Lâm Mặc: "Câm miệng!"
419: "Thời hạn hoàn thành còn ba ngày..."
Lâm Mặc: "Im ngay! Tôi không làm tôi không làm!"
419: [Không làm sẽ bị phán định thất bại, trực tiếp truyền tống khỏi thế giới.]
Lâm Mặc: "..."
Gương mặt Lâm Mặc đỏ bừng như trái cà chua, nội tâm thống khổ dường như đang nghĩ xem giữa làm nhiệm vụ cùng trực tiếp rời khỏi thế giới cái nào kinh khủng hơn.
419: [Cậu với hắn chơi trò ấp ấp ôm ôm bao lâu rồi, loại nhiệm vụ nhỏ nhoi này có đáng là gì.]
Lâm Mặc: "Nhỏ nhoi?! Này mà là nhỏ nhoi sao!"
419: [Chỉ cần dùng ngọc trụ đâm xuyên qua..."
Lâm Mặc: "Aaaaa tôi không nghe đừng nhắc tới nữa!"
Về chuyện này thì cần phải trở lại vài ngày trước đây.
Sau khi Diệu vương công bố với cậu một tháng sau sẽ làm lễ thành hôn, Lâm Mặc có hơi ngơ ngẩn như người mất hồn, lúc thì ngồi một mình cười khúc khích, lúc thì thở dài buồn bã khiến 419 nổi cả da gà.
Nói thế nào nhỉ, làm lão phu phu qua nhiều thế giới như vậy, cậu với hắn vẫn chưa từng có một buổi hôn lễ chính thức nào. Dù Lâm Mặc là người cởi mở phóng khoáng không quan trọng tiểu tiết, bảo cậu không có chút tiếc nuối thì đó nhất định là nói dối. Cậu đương nhiên cũng muốn được một lần nắm tay đối phương, tuyên bố cho cả thế giới biết quan hệ của hai người họ!
Nhưng càng vui sướng mong đợi bao nhiêu thì càng buồn bã bấy nhiêu. Bởi vì cậu biết ý chí thế giới khẳng định sẽ không để cho hôn lễ này diễn ra như kế hoạch.
Ngẫm lại xem, kịch bản đã chạy bung bét như thảo nê mã trên đồng ngoại cao nguyên, vậy mà ý chí thế giới vẫn vô cùng ngoạn mục khiến cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ, như vậy một cái hôn lễ thật sự gây khó dễ gì được sao? Phỏng chừng chỉ cần nó hứng lên làm một vụ cháy cũng đủ dẹp luôn rồi.
Thế nhưng Lâm Mặc còn chưa dành ra bao nhiêu thời gian bi thương cho số phận tàn khốc của mình, thì 419 đã thông báo một nhiệm vụ mới.
[Thập Nhất nằm co người trên giường, đối diện là nụ cười đầy mê hoặc nhưng lạnh lẽo của vương gia.
"Ngươi có biết đây là thứ gì không?" Tay hắn cầm một chiếc hộp gỗ, trong lời nói đầy ám muội.
Thập Nhất gian nan cố quên đi cơn đau nơi hậu thân, run rẩy lắc đầu. Nụ cười của Diệu vương càng thêm âm hiểm, từ trong hộp lấy ra một khối ngọc trụ.
Ngọc trụ dài hơn gang tay, bán kính cũng bằng nửa đốt tay, thân ngọc mài bóng loáng nhẵn nhụi, sờ vào cảm nhận được chất ngọc mát lạnh. Hai mắt Thập Nhất vừa nhìn thấy thứ này liền trầm xuống.
"Ta nghe bảo dụng cụ này rất được ưa thích trong kỹ nam quán, cho nên liền mua về cho ngươi." Giọng nói Diệu vương lạnh nhạt đến cùng cực, còn ẩn ẩn khinh thường, "Dù sao ngươi cũng chẳng khác gì kỹ nam."
"À không, còn ti tiện hơn cả kỹ nam. Kỹ nam bán thân vì tiền, ngươi ngay cả tiền cũng không cần, đã vội vàng tìm đến cầu người thao."
Hai bàn tay chống trên giường của Thập Nhất không biết đã hết nắm rồi buông bao nhiêu lần. Sắc mặt hắn trắng bệch, mắt hướng vương gia tựa hồ như cầu xin, nhưng con người có trái tim lạnh giá như băng kia tuyệt sẽ không bao giờ quan tâm đến cầu khẩn của hắn.
Hóa ra trong mắt đối phương, mình chính là loại người ti tiện đến cùng cực như vậy ư? Rõ ràng trong thân trong tâm hắn chỉ có mỗi hình bóng của y, vì cái gì qua miệng y lại trở thành loại nam nhân dơ bẩn tao lãng tiện hóa? Nếu đối phương không phải là y... ánh mắt Thập Nhất mơ hồ ngập nước, nếu không phải là y, hắn làm sao lại cam tâm chịu đựng cho đến bây giờ.
"Cầm lấy, tự mình động." Diệu vương chán ghét ném ngọc trụ cho hắn, ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào cơ thể dính đầy vết tích hoan ái bạo hành kia.
Thập Nhất nhắm hai mắt lại, giấu xuống những xao động trong lòng. Hai tay hắn vẫn còn run do chịu đựng áp lực quá độ khi nãy, bởi vì động tác buộc lòng phải bày ra một tư thế vô cùng xấu hổ. Diệu vương vẫn lạnh lùng ngồi đó, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một thứ rác rưởi, càng khiến tâm hắn đau đớn thắt lại.
Ngọc trụ to lớn nếu trực tiếp nhét vào sẽ gây thương tích, dù khi nãy vừa xong một hồi hoan ái nhưng Thập Nhất định dùng tay mở rộng hậu huyệt trước để đảm bảo. Tinh dịch Diệu vương bắn vào khi nãy vẫn còn ở trong đấy, theo ngón tay của hắn chầm chậm chảy ra.
"À đúng rồi, nhớ bịt cho kỹ, không được lãng phí chảy ra." Âm thanh của Diệu vương vang bên tai hắn.
Mí mắt Thập Nhất hơi rung động, sau đó tiếp tục cúi đầu, cắn răng đẩy mạnh một cái, ngọc trụ đã đâm sâu vào bên trong động thịt. Chất ngọc lạnh lẽo truyền đến khiến hắn không khỏi run run, lại chẳng dám tùy tiện rút ra.
"Đây cũng không phải ngọc trụ thường, lão bản bảo trên thân ngọc có bôi thuốc giúp cho hậu huyệt mềm mại co giãn." Diệu vương đầy chế giễu nói, "Thập Nhất, quà của ta ngươi thấy thế nào? Còn không mau cảm tạ?"
Hai chân Thập Nhất cố gắng đứng lên, sau đó lại quỳ xuống, đầu gối ép với sàn đau đớn tận xương cốt, ánh mắt nhìn đăm đăm xuống đất vô cùng khuất nhục mà trả lời: "Tạ ơn vương gia."
Đôi mắt nóng hổi, nước mắt thật muốn rơi xuống, lại vô pháp chảy ra...]
Thật-con-mẹ-nó-cẩu-huyết!
Bởi vì nguyên tác là một cuốn H văn lại còn ngược thân ngược tâm, Lâm Mặc không có hứng thú chịu ngược chỉ đọc qua một lần duy nhất lúc đến thế giới này, về sau thì quên bẵng đi không nhớ tới. Mãi đến khi hệ thống nhắc lại, cậu mới sực nhớ đây chính là H văn H văn a!
"Này là hoàn toàn không có khả năng." Lâm Mặc lắc đầu phủ nhận, "Không đời nào hắn chịu làm vậy."
419: [Cũng không cần hắn phải phối hợp diễn. Cậu tự dùng ngọc trụ đâm mình rồi tự biên tự diễn là được.]
Dù sao chỉ cần hoàn thành tất cả nhiệm vụ liền được chủ thần bảo kê cho S, nguyên tác có lệch cũng không sao, miễn dữ liệu gốc không bị động chạm tới là được.
"Cậu nói dễ nghe quá nhỉ, là tự dùng ngọc trụ đâm vào đó!" Lâm Mặc vừa mới tưởng tượng ra cảnh đó, mặt liền soạt soạt hồng lên, "Nếu bị Diệu vương phát hiện khẳng định hắn sẽ... sẽ..."
Sẽ trực tiếp đổ thùng giấm chua đi! Theo cách suy nghĩ não động của nam nhân, hắn sẽ cho rằng cậu yêu thích côn ngọc hơn côn th*t của hắn, nhất thời thương tâm lôi cậu lên giường hành hạ ba trăm hiệp mới thôi!
Huống hồ với độc chiếm dục của hắn, ở thế giới trước kia còn ghen với một khối rubik, lần này cậu dùng ngọc trụ đâm đâm như vậy hắn sẽ không giận quá hóa khùng mà chạy đến đập vỡ ngọc trụ chứ?!
[Khụ... Lén lút sau lưng hắn làm nhanh nhiệm vụ là được...] 419 đề nghị.
Có điều nói dễ hơn làm, một phần do Lâm Mặc còn thẹn thùng, một phần do Diệu vương quản cậu chặt còn hơn quản chó, chỉ thiếu mỗi cọng dây xích trên cổ nữa thôi thì đích thị bên nhau không rời.
Nếu âm thầm rời đi không nói gì, hắn liền sẽ giận dữ phóng khí lạnh, tất cả mọi người đều phải chịu áp suất thấp, các huynh đệ trong nhóm thuộc hạ khẳng định sẽ chịu không được tiên phong dẫn quân đi bắt trói "vương phi" đem về cho vương gia.
Còn nếu xin phép... ha hả, ngươi nghĩ chỉ cần xin là sẽ được sao? Diệu vương sẽ dùng vô số loại lý do trời ơi đất hỡi để từ chối cậu, mà cái lý do thường dùng nhất chính là "ngươi thân làm ám vệ lại không ở bên cạnh chủ tử, ai sẽ bảo vệ ta." Thật giống như toàn bộ hộ vệ lính gác trong vương phủ đều đã đồng loạt nghỉ việc về chăm vợ đẻ vậy.
Mỗi lần nhìn ánh mắt u oán như oán phụ của hắn, Lâm Mặc bất giác sinh ra loại cảm giác tội lỗi không thể tả hết, dường như chính mình mới là kẻ tùy hứng ngang ngược, khiến cho đối phương đau lòng. Có điều sau khi sắc dụ qua đi, cậu mới sực nhớ ra không đúng, cái kẻ tùy hứng ngang ngược kia là Diệu vương mới đúng!
Mấy ngày liên tiếp như vậy, Lâm Mặc rốt cuộc cũng nhân được cơ hội lén lút chạy ra ngoài. Mặc dù cậu không muốn làm cái loại nhiệm vụ vô tiết tháo vô tam quan như vậy nhưng dù sao cậu cũng không có quyền lựa chọn, chỉ đành tự thôi miên bản thân đây là vì nhiệm vụ. Thế nhưng ánh mắt lão bản nhìn cậu lúc cậu mở miệng hỏi mua ngọc trụ thật khiến cả người muốn nhảy dựng, giống như bị hiểu lầm rằng cậu có loại đam mê bất lương nào đó.
Dù đã dịch dung cải trang, mà dung mạo thật của cậu trước giờ ngoại trừ Diệu vương ra cũng chưa ai thấy, Lâm Mặc vẫn có loại rờn rợn sống lưng giống như bị người nhìn thấu thân phận. Vì thế vừa cầm được ngọc trụ cậu liền ba chân bốn cẳng chạy về, không dám nấn ná thêm phút giây nào nữa!
Không biết có thể coi là trùng hợp không, Lâm Mặc vừa giấu hộp gỗ bên trong một xó xỉnh góc nhà, Diệu vương liền bước vào: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Lâm Mặc cố giữ bản thân trấn tĩnh mặt không đỏ tim không đập ngoan ngoãn trả lời: "Thuộc hạ đang kiểm tra xem những vị trí nào là nơi ẩn thân tốt."
Nghi ngờ trong đáy mắt Diệu vương vẫn chưa tan hết, hắn quét mắt nhìn sơ một phòng, hừ lạnh: "Phòng này ngươi ra vào cũng không biết bao nhiêu năm rồi, còn có gì để kiểm tra? Có phải ngươi đang giấu ta điều gì không?"
"Thuộc hạ không có." Lâm Mặc chớp mắt, lòng lại vô cùng phiền muộn vì bị 419 nhắc nhở OOC.
Tính cách của trung khuyển ám vệ tiện thụ thật khiến cho người ta đau đầu mà. Chỉ nói dối có một câu thôi đã bị xem là OOC rồi, may mà cậu hiểu đạo lý nói ít sai ít, cho nên mức độ chưa vượt quá 10%.
Bách Hiểu Minh cũng không nghĩ ra được cậu có thể giấu hắn thứ gì, hai người bọn họ cơ hồ như hình với bóng mỗi ngày, không bao lâu nữa liền trở thành loại quan hệ thân mật nhất trên đời. Huống hồ lấy tính cách của Thập Nhất, cậu làm gì biết nói dối a. Nhìn đôi mắt mở to đầy nghiêm túc này xem, có chỗ nào giống đang dối trá với hắn không.
Không tìm ra được nguyên nhân, Bách Hiểu Minh đành quy kết do cậu lo lắng trước hôn lễ nên mới như vậy. Mấy ngày này hắn có bảo Lục Thanh Lục Mậu đi tìm kiếm vài tư liệu hữu ích liên quan đến hôn lễ, biết được có một vài thiếu nữ trước khi làm lễ thành hôn sẽ lo lắng cực độ, có những biểu hiện cực đoan vô cùng. Thậm chí có người còn chưa thành hôn đã khóc lóc lo sợ mình già đi xấu xí phu quân sẽ không yêu thương mình nữa, một mực muốn đào hôn bỏ trốn.
Nghĩ nghĩ như thế, lòng Bách Hiểu Minh như có cỗ nước ấm, nếu vương phi của hắn đang lo âu, thân làm vương gia hắn nên quan tâm cậu nhiều hơn chút.
"Đừng lo lắng, đợi đến khi thành hôn rồi ngươi sẽ phát hiện mọi thứ đều ổn thỏa cả, không có gì phải sợ. Ta nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi trọn đời, tuyệt đối không có chuyện thay lòng đổi dạ."
Lâm Mặc: "... Ân." Mặc dù chẳng hiểu làm sao chủ đề lại nhảy sang chuyện này, nhưng lời của nam nhân khiến cậu quả thực mê đắm bên trong đó, trong tim trào dâng một loại cảm xúc gọi là hạnh phúc.
"Nếu có gì không thông suốt thì tìm đến ta, đừng tự mình nghĩ lung tung rồi hù dọa bản thân." Bách Hiểu Minh xoa xoa đầu cậu, kỳ thực đối phương cũng chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhưng động tác này của hắn lại tạo cảm giác cao lớn hơn hẳn, "Ai dám bắt nạt ngươi, ta liền thay ngươi đòi công đạo."
Đám hộ vệ nghe thấy khẳng định sẽ khóc rống lên, ai dám bắt nạt tâm can bảo bối của ngài chứ! Kể từ lúc Thập Nhất mới vừa đến phủ bị Quý Lợi tham lam đánh tráo thức ăn, kết quả vương gia không nói hai lời liền cho người đánh chết Quý Lợi, mọi người đều ngầm hiểu không nên chọc vào cậu. Mạng ám vệ bèo bọt, nhưng chí ít cũng là dùng mạng đổi mạng cho chủ tử, so với hạ nhân bọn họ vẫn cao quý hơn nhiều lắm. Người hầu trong vương phủ đều thuộc loại có mắt, vì vậy đến nay cũng chưa từng có ai đi vào vết xe đổ của Quý Lợi.
Kể từ khi vương gia ngày ngày công khai ân ái với Thập Nhất, đám hộ vệ lẫn người hầu càng không dám chạm đến cậu. Cũng không phải không có kẻ khinh thường, cho rằng Thập Nhất thân là nam nhân lại không từ thủ đoạn bò lên giường vương gia, thế nhưng những kẻ như vậy đều vì một lý do bất thình lình nào đó bị "thuyên chuyển công tác", từ đó về sau cũng không ai gặp lại. Mọi người một lần nữa hiểu rõ tầm quan trọng của ám vệ này, nào ai còn dám xì xào bàn tán. Coi như là nam sủng thì cũng là nam sủng của vương gia, người như bọn họ muốn với cao cũng không tới.
Kỳ thực ngay cả Lục Thanh Lục Mậu cũng chỉ cho rằng Diệu vương nhất thời ham mới mẻ, không bao lâu liền chán thôi. Thế nhưng họ thật không ngờ Diệu vương không những không có dấu hiệu chán, lại còn trực tiếp rước người ta về vương phủ, tặng hẳn vị trí vương phi cho cậu! Này có nghĩa là gì, vương gia sẵn lòng vì một nam nhân mà ngay cả hậu đại cũng không cần! Thậm chí còn rầm rộ đến như vậy, hoàn toàn không buồn quan tâm mặt mũi!
Nam phong ở đây cũng không phải không có, ngay cả trong kinh thành cũng có lời đồn hoàng thượng nuôi nam sủng trong hậu cung. Tất nhiên lời đồn không có xác thực, bất quá cứ nhìn số lượng kỹ nam quán không thua kém gì thanh lâu cũng đủ hiểu người nơi này hảo long dương thế nào. Bất quá người yêu thích nhiều, lại có mấy ai giống như Diệu vương, dám công khai đứng ra tuyên bố, còn tổ chức hôn lễ rầm rang?
Bằng vào tất cả những chuyện đấy, sau này khi Thập Nhất đã chân chân thật thật lộ mặt rồi, trên dời hỏi có mấy ai dám bắt nạt cậu? Danh tiếng Diệu vương ngay cả Trì Uất đế còn kiêng dè, những kẻ kia đánh chó cũng phải nể mặt chủ, chọc cho Diệu vương nổi giận, người cuối cùng chịu thiệt cũng chỉ có bọn họ mà thôi.
"Không có ai bắt nạt ta hết." Lâm Mặc bất đắc dĩ giải thích. Đường đường là một ám vệ, võ công không thua kém ai, cho dù thật có người khi dễ cậu khẳng định sẽ bị cậu đánh đến khóc hu hu. Cũng không biết may mắn hay đáng tiếc thay, từ lúc cậu tới thế giới này tới giờ ngoại trừ tên khốn Quý Lợi cho cậu ăn sáp thay cơm kia thì chưa gặp kẻ nào không có mắt đến thế.
"Đúng rồi." Bách Hiểu Minh nhíu mày, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, "Ngươi còn nhớ tên thật của mình không?"
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn gọi đối phương là Thập Nhất, nhưng ai nghe vào cũng biết đó chỉ là một cách đánh số, không phải tên. Nếu muốn Thập Nhất từ bỏ thân phận ám vệ, đường hoàng chính đáng ngồi lên vị trí vương phi, hắn cần phải xóa bỏ quá khứ trước kia của cậu, cho cậu một danh phận mới hoàn toàn.
Hơn nữa nếu cậu còn nhớ, nói không chừng hắn sẽ tra ra được quá khứ của cậu, cũng như phụ mẫu cậu là ai, quê hương ở đâu,... Bách Hiểu Minh nhận ra cơ hồ chỉ cần là chuyện liên quan đến Thập Nhất, hắn liền đặc biệt muốn biết càng nhiều hơn nữa, không có cách nào kiềm chế lại được. Nếu như hắn biết cậu từ sớm, có phải đã có thể mang cậu đem theo bên mình, Thập Nhất cũng không cần trải qua huấn luyện ma quỷ đó, trưởng thành một cách vô tư lự mang theo hào quang chói sáng khiến người khác ngưỡng mộ?
"Cái tên Thập Nhất này đã dùng từ rất lâu về trước, thuộc hạ thật sự không nhớ rõ." Ở thế giới tang thi cậu chỉ là cameo, muốn bịa chuyện thế nào cũng không sao. Nhưng thế giới này cậu là nhân vật chính, Thập Nhất trong nguyên tác vốn không nhớ ra, làm sao cậu nói mình tên Lâm Mặc hay cái gì chứ.
Ánh mắt Bách Hiểu Minh thoáng xẹt qua tia thương cảm, hắn ôm cậu vào lồng, hai tay như kiềm sắt gắt gao giữ lấy đối phương: "Chuyện đã qua, nếu đã quên ngươi cũng không cần miễn cưỡng nhớ lại."
Tưởng tượng tới một tiểu Thập Nhất mới năm tuổi hãy còn ngơ ngác lại bị ném vào khu huấn luyện ngươi sống ta chết, Bách Hiểu Minh cảm thấy đau lòng không thôi. Làm một vương gia, hắn nào có chuyện không biết trại huấn luyện là nơi như thế nào. Cơ hồ mười đứa trẻ bị ném vào thì chỉ có một đứa sống sót, những kẻ sống sót ấy lại được đem đến khu tập huấn tiếp theo loại trừ dần còn một người, rồi lại cứ tiếp tục như thế. Tính sơ sơ, để đào tạo ra một ám vệ cao cấp, người đó phải giẫm đạp lên xác chết của ít nhất trăm đồng bạn khác.
Có điều ở xã hội này, thứ rẻ mạt nhất chính là mạng người. Vô số đứa trẻ không cha không mẹ bị tổ chức thu gom về, cũng có trường hợp cha mẹ thiếu tiền mà bán con, vân vân... Bất quá điểm chung vẫn chính là những đứa trẻ này không thể quá mười tuổi, còn nhỏ mới dễ tẩy não, nếu chúng đã tự hình thành các giá trị tam quan của bản thân, như vậy dù đào tạo ra một ám vệ giỏi lại không nghe lời chủ nhân còn dùng vào việc gì được.
"Ngươi có muốn tự đặt cho mình một cái tên mới không?" Bách Hiểu Minh sủng nịch nhéo nhéo má cậu.
"Tất cả nghe theo vương gia."
"Ân, thật muốn để ngươi họ Bách, như vậy từ nay về sau chúng ta đã thân càng thêm thân, ai nghe tên ngươi cũng sẽ biết ngươi là người nhà của ta."
Vương gia, họ Bách ở thế giới này là họ của vua, ngài đem làm họ cho một ám vệ có quá mức khi quân phạm thượng hay không?!
May mắn thay Diệu vương cũng chỉ nghĩ như thế, chứ không có làm thật. Hắn kéo Lâm Mặc ngồi xuống ghế, một tay xoa xoa tóc cậu như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, ánh mắt trầm tư nhìn trên cao: "Không được, đặt tên là chuyện quan trọng, không thể lơ là."
Không biết có phải do giấu đồ trên xà nhà hay không, Lâm Mặc cảm thấy chột dạ khi Diệu vương nhìn lên, tìm cách kéo lại sự chú ý của hắn: "Ta thấy cái tên Lâm Mặc khá được."
"Lâm Mặc?" Diệu vương hơi nhíu mày.
"Có gì không ổn sao?" Lâm Mặc trong lòng hơi buồn bực, tuy rằng tên cậu không đến nỗi khen hay nhưng cũng đâu tệ như Cẩu Đản.
Bách Hiểu Minh cũng không nói rõ tại sao, vừa nãy khi nghe cái tên này, trong đầu hệt như mơ hồ xuất hiện một hình ảnh nào đó, nhưng rất nhanh lại biến mất không còn dấu vết.
""Mặc" trong "trầm mặc"? Quả thật rất giống tính cách của ngươi." Phục hồi lại tinh thần, Bách Hiểu Minh hơi cong khóe môi, "Tên ngươi thích là được, Lâm Mặc."
Được người yêu gọi thẳng bằng tên của mình, trái tim Lâm Mặc cơ hồ run rẩy như bị lông vũ gãi ngứa, nhảy nhót không thôi. Ánh mắt cậu hốt hoảng nhìn sang nơi khác, bởi vì cậu lo sợ nếu cứ tiếp tục nhìn vào mắt đối phương, cậu sẽ không kiềm được mà hôn lên mất.
Diệu vương nói thế nào cũng là vương gia bận trăm công ngàn việc, không rảnh rỗi ngồi nói lời yêu đương từng phút từng giây được, liền dứt khoát kéo Lâm Mặc tới thư phòng, mỹ kỳ danh chính là nhìn thấy cậu hắn mới an tâm làm việc, không nhìn thấy lòng liền không kiềm được nghĩ về cậu, hiệu suất làm việc sẽ thật chậm a. Mặc dù thừa biết nam nhân chỉ đang kiếm cớ, Lâm Mặc vẫn không giấu nổi vui vẻ trong lòng.
Bất quá nghĩ tới cái hộp gỗ còn đang giấu trên xà nhà, cùng ngọc trụ đặt trong hộp chưa dám mở ra xem, tâm tình Lâm Mặc rất nhanh liền hạ xuống. Ha ha, vẫn còn một cái nhiệm vụ vô tiết tháo chờ đón cậu, chuyện này làm người bức xúc đến mức muốn lật bàn như thế nào.
Lâm Mặc rốt cuộc vẫn tìm được cơ hội mà nhét thứ kia vào, bởi vì trong nguyên tác vương gia ép Thập Nhất phải dùng ngọc trụ chặn lại tinh dịch không được chảy ra, Lâm Mặc đành phải cắn răng đợi một hồi hoan ái cùng nam nhân xong liền lén lút không tẩy rửa như mọi khi mà nhét ngọc trụ vào. Cảm giác ban đầu có hơi căng một chút, lại còn lạnh nữa, cho dù đang làm gì cũng có thể cảm nhận được. Quan trọng nhất chính là không dám ngồi a, một khi vừa ngồi ngọc trụ liền đẩy sâu vào trong khó chịu vô cùng.
Thập Nhất bị vương gia bắt mang cái thứ này suốt ba ngày, cậu liền phải nhẫn nhịn ba ngày, kỳ thực không đến nỗi đau bởi vì Bách Hiểu Minh luôn ôn nhu chăm sóc cậu dù là trước hay sau khi quan hệ, cho nên hậu huyệt Lâm Mặc vẫn tốt lắm. Cái làm cậu khó chịu chính là cảm giác xấu hổ toàn thân, tựa như chính mình đang làm một việc gì đó không dám cho người ngoài biết.
Ban đầu Bách Hiểu Minh cũng không nhận ra, nhưng ở chung với nhau lâu như vậy, dù hắn có ngốc cỡ nào cũng phải thấy được thái độ Lâm Mặc khác bình thường. Huống hồ hắn giờ giờ khắc khắc đều quan sát cậu, sao có chuyện không để ý thấy biến hóa của cậu. Nhìn cậu đứng trong góc, hai hàng chân mày hắn hơi nhíu lại: "Lâm Mặc, ngươi ra ghế ngồi cho khỏe, không cần đứng đó."
Lâm Mặc vừa nghe đến ghế liền lắc đầu nguầy nguậy kinh hồn táng đảm. Ha hả giờ mà ngồi xuống là cái thứ đó sẽ xuyên lên thật sâu... Đủ rồi! Ngay cả tưởng tượng cậu cũng không muốn nghĩ tới!
"Nếu có thích khách tập kích vương gia, đứng sẽ dễ bề hành động hơn." Rất tự nhiên mà dùng cái cớ Diệu vương hay dùng để ngụy biện.
Bách Hiểu Minh dường như không cảm thấy vả mặt, hôm qua còn dùng lý do thích khách để đối phó cậu, bây giờ hùng hồn nói: "Ngươi bây giờ không còn là ám vệ nữa mà là vương phi của ta! Sau này không phải ngươi bảo vệ ta khỏi thích khách, mà là ta bảo vệ ngươi!"
Lâm Mặc: "... Chúng ta vẫn chưa làm lễ thành hôn."
Cho nên cậu còn chưa trở thành vương phi đâu! Sao nhanh như thế đã tùy tiện mặc định rồi!
"Sớm muộn gì cũng sẽ! Huống hồ ta đã thông cáo khắp nơi, bây giờ ngươi có muốn chạy cũng không chạy được!" Diệu vương đắc ý, vô tình buột miệng lỡ lời.
"... Ngài thông cáo cái gì?" Đột nhiên có dự cảm không lành.
Bách Hiểu Minh sực nhớ ra, vội im lặng, quay đầu lại làm bộ như rất chuyên chú với công việc: "Đương nhiên thông cáo ta thú ngươi a, còn có thể là gì."
Tuy hắn nói vậy, Lâm Mặc vẫn có loại cảm giác đối phương giấu mình chuyện gì. Không được, phải tự mình điều tra thôi.
Chiều hôm đó cậu tóm lấy Lục Mậu đang luyện kiếm trong sân, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: "Vương gia truyền ra ngoài những tin gì rồi?"
Lục Mậu bất ngờ bị tập kích, còn tưởng đâu thích khách đã định hô to thà chết không phản bội vương gia, nhìn rõ lại mới phát hiện ra đối phương là Lâm Mặc, nhất thời lúng túng. Hắn ho khan, ánh mắt né tránh sang một bên: "Nhiều tin lắm, ngươi là muốn hỏi cái gì..."
"Nói hết." Lâm Mặc dứt khoát không cho hắn đường lui.
Bị chèn ép như vậy, Lục Mậu đau khổ khóc lóc trong lòng, vương gia ta đây là bị vương phi ép, thật sự oan uổng nha! Hắn còn rất nghiêm túc giơ ngón tay lên đếm: "Đầu tiên là tin vương gia thích nam nhân, sau đó tin vương gia thú nam thê, cuối cùng là tin tức nam thê của vương gia kỳ thực là một vị công tử tên Lâm Mặc bởi vì thuở nhỏ bị bắt cóc nên mất trí nhớ gia chủ Lâm gia đau lòng nhi tử trước khi lâm chung nhờ Diệu vương vốn có ân tình với mình tìm lại nhi tử mà Diệu vương cũng không có chối từ mất một thời gian dài mới tìm được ngươi hai người ở chung liền nảy sinh tình cảm sau bao nhiêu gian khổ khó khăn cùng hiểu lầm cuối kết quả ngươi yêu vương gia điên cuồng không phải vương gia thì không được mà vương gia cũng thế cho nên hai người lấy nhau tổ chức lễ thành hôn một tháng sau khẳng định trăm năm hạnh phúc đầu bạc răng long."
Lâm Mặc: "..." Cái quỷ gì đây?!
"Vương gia bảo muốn tạo lại một thân phận mới cho ngươi, vì vậy loan truyền câu chuyện này." Lục Mậu gãi gãi đầu.
"Loại tin đồn trăm ngàn lỗ hổng này cũng có người tin?" Lâm Mặc quả thật vô ngữ.
"Đã gọi là tin đồn, đương nhiên phải có lỗ hổng. Huống hồ ngươi nghĩ xem, cho dù có nghi ngờ thì làm được gì?" Chẳng lẽ chạy thẳng đến trước mặt Diệu vương chất vấn?
... Dẫu biết là vậy nhưng vẫn có cảm giác bịa chuyện đến không thể nào dối trá hơn được nữa a! Tự hỏi hoàng đế tại kinh thành lúc nghe đến tin đồn này sẽ thành bộ dạng gì!
Kỳ thực khi tin đồn lan đến kinh thành, đã biến thành dị bản "Lâm công tử phải quay về trời, vương gia nghe tin ưu sầu mắc bệnh nặng đến hấp hối. Lâm công tử vì tình yêu với vương gia nên không nỡ, to gan đánh cắp đan dược của Thái Thượng Lão Quân cứu người yêu, kết quả bị đày đọa phàm giới mất hết tiên cốt. Thế nhưng vương gia được cứu sống, hai người nước mắt lưng tròng thề non hẹn biển cùng tổ chức lễ thành hôn cho thiên địa chứng giám, tình yêu của cả hai khiến cả Vương Mẫu nương nương nổi danh ác bà cũng không phải cảm động mà tha thứ cho Lâm công tử, giúp hai người hạnh phúc bên nhau."
Trì Uất đế lúc nghe được tin: "..."
Ngọa tào, nếu không phải hắn biết rõ mọi chuyện, còn thật sự cho rằng hoàng thúc của hắn vận cứt chó thế nào lấy được thần tiên trên trời! Kể chuyện cứ như thật, còn miêu tả chi tiết Lâm công tử bộ dáng trích tiên ra sao, lúc bay lên trời còn có bách điểu múa mừng như phượng hoàng!
"Hoàng thượng, bên Thần vương đã có hành động. Theo hành động của bọn họ, thuộc hạ đoán rằng Thần vương dự định di dời quân đến nơi khác để tránh tai mắt." Thuộc hạ của Trì Uất đế dâng lên chứng cứ cùng mật báo tìm được cho hắn.
Trì Uất đế lúc này mới hồi phục tinh thần, cười gằn một tiếng. Quân đội cũng không phải đá cuội, tùy tiện ném đi liền tìm không ra. Một đội quân lớn như thế, muốn di dời trong nhất thời hoàn toàn không có khả năng. Huống hồ hiện tại hắn đã phát hiện ra âm mưu của y, tuyệt không buông tha, trừ phi y có khả năng lật đổ hắn lên làm hoàng đế, bằng không kết cục coi như đã định sẵn.
"Có điều thuộc hạ cũng nhận được mật báo, Thần vương dạo gần đây thường xuyên phái người đến Hoài Lạc, bộ dáng không giống như chỉ thăm dò."
"Hoàng thúc của trẫm còn đang giữ trong tay nhi nữ duy nhất của y, làm sao y không lo đến sốt ruột cơ chứ." Trì Uất đế cầm bút lông, nét chữ cuồng thảo mãnh liệt hạ xuống, "Lấy tính cách của Thần vương, nếu y không cho người đến Hoài Lạc mới là vấn đề."
"Như vậy... chúng ta có cần phải báo với Diệu vương không?"
"Tại sao phải báo?" Giọng điệu Trì Uất đế đột ngột lạnh xuống, ánh mắt sắc bén tàn nhẫn, "Chó cắn chó một ngụm lông, dù là Thần vương hay Diệu vương bị thiệt hại cũng đều có lợi cho trẫm cả."
Nếu cả hai cùng bị tiêu diệt, như vậy chính là kết quả tốt nhất.
"Ngươi tìm cách che lấp chuyện này lại, tuyệt đối không được để cho phía Diệu vương nhận ra bất kỳ động tĩnh gì." Lời này cũng đồng nghĩa lặng lẽ tiếp tay cho Thần vương, bản thân đứng bên ngoài trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Cổ Ưng.
"Vương gia, không tốt, dường như có người phát hiện ra động tĩnh chúng ta bên Hoài Lạc!"
Thần vương phờ phạc đi thấy rõ, người cũng gầy rộc đi, nhức đầu nhấn trán: "Là phe nào? Diệu vương hay hoàng thượng?"
"Theo ám vệ truyền tin khả năng lớn chính là người bên hoàng thượng!" Nhìn thấy Thần vương vẫn một bộ không gấp gáp, tên thuộc hạ cuống quýt cả lên, "Vương gia, ngài không sợ hoàng thượng nói chuyện này cho Diệu vương hay biết sao?"
Đến lúc đó kế hoạch của bọn họ, công sức của bọn họ đều đổ sông đổ biển!
"Hắn?" Thần vương cười nhạt, "Hắn còn đang mong ta với Diệu vương đánh nhau một trận cho to vào, tốt nhất nên ta chết ngươi sống để ngồi đó mà hưởng lợi kia."
"Nếu... nếu vậy kế hoạch của chúng ta..." Bọn họ đây chẳng phải rơi vào tình huống làm cũng chết không làm cũng chết sao!
"Ta tự có suy nghĩ của ta." Thần vương khoát tay, sau đó sực nhớ ra, "À còn việc hôn lễ của hoàng thúc ta đến đâu rồi?"
"Bẩm vương gia, hiện tại chuyện này đã náo động khắp nơi, còn lan truyền đủ thứ, cái gì mà Lâm công tử là thần tiên trên trời phái xuống, Lâm công tử với vương gia nhất kiến chung tình, Lâm công tử là hồ ly tinh lỡ say mê vương gia không rời bỏ được,..." Thuộc hạ bẩm báo lại những tin đồn nghe thấy, "Theo ước tính nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai tuần sau hôn lễ sẽ diễn ra."
"Hoàng thúc thú vương phi, phận làm cháu trai ta nếu như không đến chúc mừng thì thật có lỗi." Thần vương cười cợt đầy nguy hiểm, "Người đâu, chuẩn bị xe ngựa! Sáng sớm ngày mai khởi hành lên đường!"
Tiểu kịch trường:
Lâm Mặc: "Theo mô-típ thông thường, khẳng định đến ngày hôn lễ sẽ xảy ra chuyện gì đó!"
Bách Hiểu Minh: "Đúng vậy! Cho nên để an toàn chúng ta kết hôn ngay hôm nay luôn đi!"