HỆ THỐNG XUYÊN NHANH: VAI ÁC ĐẠI LÃO KHÔNG DỄ CHỌC

Lăng Thanh Huyền cảm thấy đã đến lúc mình đi học lái xe. Rốt cuộc không có Tiểu Tần bên người, vô chỉ có thể đón taxi.

Đem Tiêu Ý đẩy mạnh vào trong, Lăng Thanh Huyền ngồi xuống bên cạnh.

Nếu không phải ZZ nói tiểu gia hỏa này trúng thuốc, cô còn lâu mới chủ động đưa hắn về nhà.

Phiền phức.

Bất quá tiệc rượu này là do cô phê chuẩn, sai lầm cô cũng gánh một phần.

Bản tọa là người dũng cảm gánh vác trách nhiệm.

【...】ZZ đang phân vân có nên nói cho cô biết thứ mình vừa điều tra được hay không.

Người bị trúng thuốc tất nhiên không an phận, nam nhân tìm được một địa phương lạnh lẽo, không ngừng hướng trên người cô cọ tới cọ lui.

Lăng Thanh Huyền đem hắn đẩy ra, hắn lại dính tới. Một đẩy một ôm khiến tài xế nhìn hoa cả mắt.

"Cô bé, cãi nhau với bạn trai à? Người ta chịu dỗ rồi mà, là không muốn cùng cháu làm ầm ĩ. Cháu đừng có cự tuyệt nữa. Mất công mai mốt không làm hòa được lại mệt."

Lăng Thanh Huyền lạnh mặt không đẩy nữa. Ôm đi ôm đi. Cũng không mất miếng thịt nào.

Không ai đáp lời, tài xế thành thật lái xe.

Vốn tưởng Tiêu Ý sẽ yên tĩnh, ai ngờ hắn theo quần áo hướng lên trên, ôm lấy cổ của cô.

"Anh... Ưʍ..."

Lăng Thanh Huyền đang chuẩn bị giáo dục hắn không được lộn xộn, tiểu gia hỏa này thế mà cả gan làm loạn, hôn lên môi cô.

Trên người nam nhân còn vương mùi rượu, là thời điểm trong phòng bị ám phải. Hơi thở của hắn lại rất sạch sẽ.

Như một con thú nhỏ, hắn từng chút liếʍ ɭáρ, miêu tả bờ môi đầy đặn, muốn đi vào càng sâu, lại bị hàm răng ngăn chặn, nửa ngày cũng không mở ra, hắn bất mãn hừ hừ.

Lui lại một chút, ánh mắt mê ly rơi vào tầm mắt cô: "Cho anh vào được không?"

Ngữ khí của hắn có phần ủy khuất, lại làm tài xế phía trước suýt chút nữa ở chỗ đèn đỏ đạp chân ga.

Này... Tình yêu giới trẻ bây giờ thật là... Để yên cho ông lái xe có được hay không? (ノಠ益ಠ)

Cảm xúc trên môi chưa tan biến, dung nhan tuyệt mỹ ngay trước mắt lắc lư, Lăng Thanh Huyền tới gần hắn một chút, nhìn hắn tươi cười nở rộ, cô duỗi tay vòng qua cổ hắn... thẳng tay chặt xuống.

Nam nhân mềm như bông ngã vào lòng ngực của cô, vô thức mà nỉ non.

Lăng Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm. Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.

Tật xấu trúng thuốc liền vớ phải ai cũng hôn lấy hôn để này nhất định phải sửa.

【... Nhân vật phản diện đâu phải thấy ai cũng hôn đâu.】Nhân vật phản diện nhà chúng ta thủ thân như ngọc đó nha.

Xuống xe, Lăng Thanh Huyền dưới ánh mắt quỷ dị của tài xế, đỡ Tiêu Ý đã ngất xỉu trở về nhà. Đương nhiên, là nhà của hắn. Cũng may chìa khóa ở ngay trên người hắn.

Đem người ném lên giường, Lăng Thanh Huyền vào phòng vệ sinh rửa sạch vết máu trên thân, mà người trên giường ung dung tỉnh lại, đưa tay lấy ra di dộng, đỏ mặt gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia nghe phân phó xong, dò hỏi: "Tiếng ngài thở dốc rất kỳ quái, ngã bệnh sao?"

 Tiêu Ý liếc nhìn cửa ra vào, thở dốc trả lời: "Không có việc gì. Hai ngày tới đừng gọi điện cho tôi."

"Dạ"

Bỏ điện thoại qua một bên, Tiêu Ý lung tung cởϊ qυầи áo trên người.

Nóng, nóng quá, hắn sắp không chế không được.

Thời điểm còn ở KTV, sau khi Lăng Thanh Huyền nói xong mấy câu, hắn liền đầu óc mơ hồ. Nhưng câu nói kia, lại khắc thật sâu trong tâm trí hắn.

Người của cô, chỉ có cô được phép chạm vào.

Khi ở trên xe, hắn bỗng chốc tỉnh táo lại, cố ý hôn cô, lại bị cô đánh ngất xỉu.

Con đường theo đuổi nàng dâu này, thật khó khăn quá đi. ༼ಢ_ಢ༽

Bất quá, lúc đó cô không có lập tức đẩy ra. Có phải hay không chứng mình, cô cũng không chán ghét mình?

Xoắn xuýt một hồi, quần áo trên người chỉ còn mỗi đồ lót, hắn vịn tường, muốn đi tắm rửa.

Một kiện áo khoác ném tới, trưc tiếp đem cơ bắp lộ ra che khuất.

"Lộ tay lộ chân làm gì? Muốn bị cảm sao?"

Cảm mạo nếu nghiêm trọng cô lại phải đưa hắn đi bệnh viện. Có phiền không cơ chứ?

Lăng Thanh Huyền cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ còn lại sơ mi trắng, nhưng bởi vì vừa rửa tay, dính không ít nước, bây giờ lớp vải biến thành trong suốt, đem da thịt bên trong lộ ra.

Tiêu Ý không muốn nghĩ tới, nhưng hắn miệng đắng lưỡi khô, muốn tìm thứ gì đó giải khát.

Hắn kéo chiếc áo khoác kia ra, trực tiếp bổ nhào về phía Lăng Thanh Huyền. Đôi tay lạnh như băng chống đỡ lên lồng ngực ngắn.

"Tắm nước lạnh cũng sẽ bị cảm, hay là anh cố nhịn một chút?"

Cô lại còn bình tĩnh đem ý nghĩ của mình nói ra, nhưng người trong mộng đang đứng ngày trước mặt, nhịn được thì đắc đạo mất thôi.

Hắn sợ dọa đến cô, chung quy vẫn không nhẫn tâm tiến thêm bước nữa. Quay người lại, hắn bổ nhào lên giường.

Thôi, cứ bỏ mặc hắn trong nỗi đau một mình ên đi. 

Thật khó chịu... Muốn hôn hôn... Muốn ôm ôm...

Chạm vào da thịt cô, hắn mới bớt thống khổ một chút.

Nhiệt độ trong người lại lên cao một chút, ngay cả da thịt cũng sắp chuyển sang màu hồng phấn.

Hắn vùi đầu vào gối. Như vậy sẽ không nhìn thấy cô. Không nhìn thấy sẽ không nghĩ về cô... mới là lạ. (ノಠ益ಠ)

Trong đầu hắn, tất cả đều là hình ảnh hôm trước cô quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng, hình ảnh hôm nay cô quần áo ướt đẫm.

Nhắm mắt lại sẽ càng suy nghĩ nhiều.

Càng nghĩ tới, toàn thân càng nóng.

【Mau cứu bé con đi!】ZZ đang nhảy loi choi trong không gian【Thuốc mà nhân vật phản diện trúng nhất định phải xxoo mới được. Ký chủ, ngươi biết mà?】(。>﹏

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi